DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 237 Đinh Khải Sơn vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị. 

Không khí trong phòng vẫn luôn trong trạng thái rất kỳ lạ, mọi người trông có vẻ hợp, nhưng thực tế lại không ngừng so bì nhau. 

Vương Chí Vinh đã tóm được tử huyệt “Giang Sách”, không ngừng đàn áp Đinh Khải Sơn. 

Bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên ông ta thấy vui sướng như vậy. 

Ăn ăn uống uống một hồi, Từ Thông đột nhiên đứng dậy nói với Vương Chí Vinh: “Ba, dịp lễ Tết này con không chuẩn bị quà cáp gì, con biết ba thích thư pháp nên đã mua một bức thư pháp để tặng cho ba, hy vọng ba sẽ thích nó ạ.” 

"Ồ? Con mau lấy ra đây cho ba xem”. 

Từ Thông rút món quà đó từ bên cạnh mình, mở ra cho mọi người xem. 

Sau khi nhìn thấy nội dung trên bức thư pháp, Vương Chí Vinh liền sửng sốt đến mức không thể ngồi yên được nữa, đây không phải là bức thư pháp bình thường, mà đây là bút tích thực của Đường Bá Hổ - “Thiềm Cung Linh Thiếp”. 

Người bình thường chỉ biết các bức tranh của Đường Bá Hổ được xếp vào hàng cực phẩm, nhưng lại không biết thư pháp của ông ta cũng rất nổi tiếng, cũng chiếm một vị trí không hề tầm thường trong lịch sử. 

Thư pháp của Đường Bá Hổ đã hiếm, nhưng bức được lưu truyền lại càng hiếm hơn. 

Hiện nay, trên thị trường, mỗi một bức thư pháp của Đường Bá Hổ đều có giá hơn chục triệu tệ trở lên, là loại cực phẩm có tiền cũng chưa chắc đã mua được. 

Một món quà như vậy quá quý giá! 

Đặc biệt là đối với một người đã nghiên cứu thư pháp trong nhiều năm như Vương Chí Vinh, nhận được món quà này, ông ta càng yêu thích đến không nỡ rời tay. Đây là món quà không thể dùng tiền bạc để đánh giá về giá trị của nó. 

“Đẹp, đẹp lắm, rất đẹp!” 

“Từ Thông à, chắc chắn là con đã phải tiêu tốn không ít tiền cho bức thư pháp này đúng không?” 

rẻ hơn một nửa so với giá trên thị trường, chỉ hơn một nghìn vạn thôi ạ” 

Hơn một nghìn vạn? 

Bằng đấy tiền mà có thể dùng từ “chỉ” để hình dung ư? 

Đinh Khải Sơn ở phía đối diện gần như không thể ngồi yên trên ghế được nữa, hôm nay ông đã thua thảm hại. 

Ông cũng là người nghiên cứu sâu về thư pháp nên đương nhiên ông biết bút tích thực của Đường Bá Hổ đáng giá đến nhường nào, huống hồ bức thư pháp vô cùng hiếm có này dù có tiền cũng chưa chắc đã mua được. 

Đinh Khải Sơn vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị. 

Lại vừa cảm thấy bất lực, chẳng biết phải làm sao. 

Vương Chí Vinh vui vẻ nói với Đinh Khải Sơn: “Khải Sơn, ông xem bức thư pháp này của Đường Bá Hổ có phải là bút tích thực không?” 

Rõ ràng Vương Chí Vinh đang cố ý khoe khoang. 

Đinh Khải Sơn cắn răng liếc mắt nhìn một cái, sau đó cố nặn ra một nụ cười, đáp: “Đúng là bút tích thực.” 

“Hahahaha, ngay cả một người rất có hiểu biết về thư pháp như Khải Sơn cũng nói đây là bút tích thực, vậy thì chắc chắn là không thể sai được rồi. Từ Thông, con đúng là con rể của bố.” 

Cả nhà họ Vương ai nấy đều nở nụ cười đắc chí. 

Ngược lại, Đinh Khải Sơn và Đinh Mộng Nghiên đều cúi đầu thở dài, mặt mày ủ rũ. 

Lúc này, Vương Chí Vinh lại hỏi đến Giang Sách: “Cháu trai, một ngày vui như hôm nay chắc cháu không thể đến đây tay không chứ? Cháu cũng nên mang chút quà cáp cho ba vợ cháu chứ nhỉ?” 

Vương Phượng Nhã ở bên cạnh cũng cất giọng cười châm chọc: “Ba, ba đừng làm khó người ta nữa, lượng người ta chỉ có tám nghìn tệ thôi, có thể mua được món quà gì chứ? Ba hỏi vậy là người ta thấy xấu hổ với lúng túng lắm đấy.” 

Bấy giờ Vương Chí Vinh mới “như bừng tỉnh, liên tục “xin lỗi”: “Ồ, xin lỗi cháu nhé, là lỗi của bác, bác đã yêu cầu cháu hơi cao một chút rồi.” 

Đọc truyện chữ Full