DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 229 "Tôi đến tìm Lăng Dao." 

 

Tối mịt lạ thường. 

Nhưng có một chùm sáng khẽ vút lên, đó là ánh sáng của những con đom đóm, tuy mờ nhạt 

nhưng cũng đủ mang lại hy vọng cho người trong bóng tối. 

Cốc, cốc, cốc. 

Một vài tiếng gõ cửa nhẹ vang lên, phá vỡ bầu không khí của hiện trường. 

Giun Đất lanh tay lẹ mắt, ngay lập tức dùng cánh tay chặn miệng Lăng Dao, ngăn không cho cô ấy kêu cứu. 

Cóc nháy mắt với Mạc Thiếu Hồng. 

Mạc Thiếu Hồng gật đầu, chỉnh trang lại quần áo một chút, cất bước đi ra cửa, mở cửa để hé ra một kẽ hở rồi nhìn ra hướng bên ngoài. 

Chỉ thấy một người đàn ông cao lớn đĩnh đạc đang đứng bên ngoài. 

"Anh là ai?" 

"Giang Sách." 

"Chưa từng nghe nói, làm gì?" 

"Tôi đến tìm Lăng Dao." 

"Hôm nay Lăng Dao không về, anh đi đi." 

Sắc mặt Giang Sách hơi thay đổi: “Được, vậy tôi đi trước, chờ khi nào cô ấy trở lại thì anh nói cho cô ấy biết tôi có chuyện muốn tìm cô ấy." 

"Được rồi, được rồi, biết rồi, đi nhanh lên." 

Giang Sách xoay người ra vẻ như định rời đi, Mạc Thiếu Hồng duỗi tay chuẩn bị đóng cửa lại. 

Tại thời điểm này! 

Giang Sách đột ngột xoay nửa người, với một cú đá xoay vòng hung ác, trực tiếp đá văng cả người chặn ở cửa vào phòng! 

Mạc Thiếu Hồng nằm trên mặt đất kêu rên, tấm ván cửa đè lên người anh ta. 

Giang Sách cất bước giẫm nát ván cửa, giẫm lên người Mạc Thiểu rồi bước vào phòng, nhìn thoáng qua đã thấy Cóc ngồi trên sô pha và Giun Đất đang chuẩn bị bạo hành Lăng Dao. 

Cóc cau mày: "Nhóc con, thiên đường có lối mày không đi, địa ngục không cửa lại tự chui vào. Vốn đã không có chuyện gì với mày rồi, sao mày cứ phải đưa tới tận cửa tìm đường chết hả, hà cớ gì?" 

Vừa nói, Cóc vừa nhảy lên nhào tới, trên tay cầm một con dao găm, đâm thẳng vào tim của Giang Sách. 

Cóc có tiếng là xuống tay độc địa trong giới giang hồ. 

Hoặc là không ra tay, còn nếu đã ra tay thì nhất định lấy mạng của người đó, hơn nữa còn thường xuyên ra tay trong lúc đang nói nói, cười cười, khiến người ta khó đề phòng. 

Nhưng dù tài giỏi đến đầu thì gã ta cũng chỉ là một tay xã hội đen. 

So sánh với chiến thần rong ruổi sa trường Tu La thì quả thực khác nhau một trời một vực! 

Giang Sách không né không tránh, ngay lúc con dao găm sắp đâm vào trái tim, anh trực tiếp dùng hai tay cầm dao găm với tốc độ mắt thường khó có thể thấy được! 

Cóc có muốn tiến thêm nửa phần cũng là vọng tưởng. 

Gà ta nghiến răng, dùng cả hai tay liều mạng muốn đầm tới. 

Nhưng Giang Sách chỉ cầm con dao găm bằng một tay, đứng yên tại chỗ, không chút sứt mé. 

Giun Đất ở bên cạnh biết là đã gặp phải một kẻ khó chơi nên không dám bất cẩn, lập tức buông Lăng Dao ra, nhặt cây gậy bóng chày trên mặt đất lên, đập mạnh vào đầu Giang Sách. 

Cùng lúc đó, Mạc Thiếu Hồng cũng xốc ván cửa lên, nhặt một thanh sắt trên mặt đất và tấn công từ phía sau. 

Một người từ bên cạnh đập qua. 

Một người từ phía sau lướt tới. 

Ngoài ra, Cóc ở phía trước đánh cược hết toàn lực dùng dao găm đâm lên, Giang Sách không còn nơi nào để trốn thoát. 

Lăng Dao ở một bên sợ tới mức hét to lên: "Tổng giám đốc Giang, cẩn thận!" 

Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, chỉ thấy Giang Sách thoáng tiến lên trước một bước. 

Vẻn vẹn khoảng cách một bước này chính là khoảng cách giữa sự sống và cái chết. 

Chiếc gậy bóng chày của Giun Đất đập vào không trung, chẳng những không đập trúng Giang Sách, trái lại nó còn đánh trúng Mạc Thiếu Hồng đang lao lên từ phía sau. Còn cây gây sắt của Mạc Thiếu Hồng cũng đập vào không khí và hướng về phía bụng Giun Đất. 

Bóp! 

Bốp! 

Hai tiếng động lớn liên tiếp vang lên, cả Giun Đất và Mạc Thiếu Hồng đều bị vũ khí của đối phương đánh trúng, thống khổ nằm trên mặt đất kêu la oai oải. 

Đọc truyện chữ Full