DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 218 “Người trợ lý mà tôi nhận là...” 

 

Hoàng Diệu Lương tỏ vẻ không vui: “Ông Nhiếp, tôi nghĩ ông không cần phỏng vấn người khác nữa đâu.” 

“Loại đầu bếp tạp nham này không biết từ đầu chạy tới, rõ ràng là chưa được đào tạo bài bản, trong nhà cũng không được hun đúc trui rèn thì sao xứng làm trợ lý của ông chứ?” 

“Hơn nữa, cô ta còn là một người cấm” 

Nhiếp Tranh rất khó chịu về những nhận xét này. 

Ông ấy nhíu mày nói: “Đầu bếp tạp nham thì sao? Tôi không phải đầu bếp tạp nham à? Người cảm thì không thể làm đầu bếp ư? Nếu vậy tôi đây tàn phế thì lại càng chẳng có tư cách để làm đầu bếp sao?” 

Hoàng Diệu Lương không biết phải trả lời như thế nào với hàng loạt câu hỏi đầy tức giận kia. 

“... Không phải tôi cố ý nhắm vào ông đâu.” 

Bà cụ dẫn Ngải Hà đi tới, chủ động nói: “Anh Nhiếp đừng tức giận, dân đen như chúng tôi cứ xếp hàng phía sau vậy, không sao.” 

Nhiếp Tranh thở dài. 

“Thôi vậy, tôi không nói những lời dư thừa nữa.” 

“Nếu mọi người đến đây để xin làm trợ lý thì hãy tiến hành kiểm tra đánh giá thôi.” 

Hai người mỗi người sẽ vào bếp sau nấu một món tủ, để tôi xem tay nghề của hai người thế nào. Hoàng Diệu Lương, cầu trước đi.” 

Hoàng Diệu Lương xắn tay áo: “Đến ngay.” 

Anh ta hăng hái bước vào bếp sau, bận rộn một hồi thì chừng hai mươi phút sau, trên bàn đã dọn ra một món cá Pecca hấp rất đẹp mắt. 

Hoàng Diệu Lương đưa tay ra hiệu: “Ông Nhiếp, hãy nếm thử.” 

Nhiếp Tranh không khách sáo, cầm đũa lên gắp một miếng thịt cho vào miệng nhai. 

Ông ấy nói với Giang Sách: “Tổng giám đốc Giang, anh cũng thử xem?" 

Giang Sách ăn được vài gắp thì gật đầu khen: “Rất ngon, hương vị rất tuyệt. Tuổi trẻ tài cao.” 

Nhiếp Tranh cũng nói: “Không hổ là con nhà danh môn, quả nhiên tay nghề thật đỉnh cao.” 

Hoàng Diệu Lương tỏ rõ vẻ tự hào, dương dương tự đắc. 

Từ nhỏ anh ta đã học nấu ăn, mỗi ngày đều được rèn luyện ở nhà nên mặc dù trình độ tay nghề không phải là đầu bếp hàng đầu nhưng vẫn cao hơn một bậc so với mấy đầu bếp tạp nham ven đường. 

Nhiếp Tranh đặt đũa xuống, đi đến phòng bếp phía sau nhìn một lượt, khi quay lại thì ngồi xuống. 

“Ngải Hà, đến lượt cháu.” 

Ngải Hà hơi lo lắng và ngại ngùng, bình thường nấu ăn cho người nhà thì không sao nhưng bây giờ phải so tài với người khác khiến cô ấy thấy không quen. 

Hơn nữa Hoàng Diệu Lương là một đối thủ mạnh như vậy nên Ngải Hà càng thêm bối rối. 

Bà cụ khuyên: “Không sao đâu, đi thôi.” 

Ngải Hà hít thở sâu vài cái rồi thầm động viên bản thân, đi vào căn bếp, nửa tiếng sau bước ra với bát thịt kho tàu. 

Hoàng Diệu Lương vừa nhìn thấy thì mừng rỡ: “Có nhầm lẫn gì không đây, thịt kho tàu sao? Món ăn tầm thường như vậy mà cũng lấy ra thi thố, không biết xấu hổ à?” 

Ngải Hà cầm bát thịt trong tay, đứng im tại chỗ. 

Cô ấy thường nấu món thịt kho tàu cho cả nhà ăn, đó là món tủ của cô ấy nên không suy nghĩ gì mà đã nấu món này. 

Nhiếp Tranh xua tay: “Không thành vấn đề, mang đến đây.” 

Lúc này Ngải Hà mới bưng một bát thịt lên bàn. 

Nhiếp Tranh và Giang Sách mỗi người gặp một miếng thịt và ăn, hương vị thực sự rất ngon, rất có hương vị quê hương, nhưng xét về kỹ thuật cắt thải, phối hợp gia vị, màu sắc đều có rất nhiều khiếm khuyết 

Xét về tài nghệ nấu ăn thì Ngải Hà không thể so sánh với Hoàng Diệu Lương. 

Hoàng Diệu Lương ngẩng đầu lên, kết quả của cuộc thi này đã rõ, chắc chắn anh ta sẽ thắng. 

Tuy vậy... 

Nhiếp Tranh cũng không sốt sắng thông báo kết quả, mà ông ấy đi vào phòng bếp phía sau xem xét một lượt, sau đó trở về chỗ ngồi của mình. 

Ông ấy hắng giọng rồi nói trước mặt mọi người: “Cuộc so tài đã chấm dứt, trong lòng tôi đã có đáp án rồi.” 

“Người trợ lý mà tôi nhận là...” 

“Ngải Hà.” 

Hoàng Diệu Lương nghe vậy thì sắc mặt lập tức thay đổi, mọi chuyện hoàn toàn khác xa so với những gì anh ta nghĩ. 

Dựa vào đâu chứ? 

Hoàng Diệu Lương cảm thấy bất mãn trong lòng: "Món ăn tôi làm sao lại không bằng một đầu bếp không chuyên được, không, thậm chí cô ta còn không phải đầu bếp. Tôi không phục." 

Đọc truyện chữ Full