DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 112 “Tôi muốn đưa cô ấy về làm vợ của mình!". 

Đơn giản là vì cô quá cao ngạo, lại quá khinh thường đàn ông, sợ rằng trên đời này thật sự không có người đàn ông nào có thể khiến cô ấy có vừa lòng. 

Đồ ăn cuối cùng cũng đã được bưng lên. 

Trình Đan Đình cầm lấy dao nĩa quay sang nhìn anh nói: "Anh có thể rời đi chỗ khác được không? Có anh đứng ở trước mặt, tôi ăn không thấy ngon miệng chút nào.” 

Giang Sách nghe vậy bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người rời đi. 

Anh đứng ở lối ra vào, thản nhiên dựa lưng vào khung cửa, trong lòng không khỏi cười khổ một tiếng, thế giới rộng lớn như vậy, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một người phụ nữ kiêu ngạo quái dị đến như vậy. 

Đang lúc anh mải mê suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy một tiếng hét sắc bén từ bên trong nhà hàng truyền tới. 

"A 

!" 

Giang Sách lập tức quay người lại, liền trông thấy Trình Đan Đình đang bị một người có tướng mạo hèn mọn bỉ ổi khống chế. 

Tên bắt cóc này toàn thân dơ bẩn, trên đầu nổi đầy gàu như thể đã lâu không tắm rửa, trong tay gã còn cầm một con dao găm sáng loáng. 

Tên bắt cóc một tay nắm chặt dao găm, tay còn lại kẹp lấy cổ Trình Đan Đình, kéo cô dựa sát vào tường. 

Mọi người có mặt sợ tới mức vội vàng tản ra. 

Bảo vệ sân bay, cảnh sát tuần tra cũng lập tức chạy tới, rút súng chĩa thẳng vào người tên tội phạm. 

Một người cảnh sát trong đó hô lớn: “Nếu anh có điều gì muốn nói cứ bình tĩnh, hãy thả con tin ra trước!" 

Tên bắt cóc nhếch môi cười: "Thả con tin ra? Vui đùa cái gì vậy? Giỡn mặt với tôi à? Tôi vất vả lắm mới tìm được một người phụ nữ tốt như vậy, sao có thể buông tay?” 

Cảnh sát lại nói: “Nếu có khúc mắc gì xin hãy nói cho chúng tôi biết. Nếu anh có gặp phải khó khăn gì, cảnh sát của chúng tôi cũng nhất định sẽ giúp đỡ tận tình, xin đừng suy nghĩ tiêu cực." 

Trình Đan Đình cũng hoảng sợ nói: "Anh muốn tiền sao? Tôi có thể cho anh, chỉ cần anh chịu thả người, anh muốn bao nhiêu tiền tôi đều cho anh tất.” 

“Phi, tôi không cần tiền! Tôi muốn có vợ!” 

Những lời này khiến vẻ mặt của Trình Đan Đình càng thêm hoang mang lo sợ, cái gì ... là muốn cái gì? 

Cảnh sát cũng buồn bực không kém: "Anh nói muốn cái gì?” 

Kẻ bắt cóc nói: “Các người đều chê tôi nghèo, chê tôi xấu, không có một cô gái nào chịu để ý đến tôi, bây giờ tôi cũng đã bốn mươi tuổi rồi, còn không có hưởng qua mùi vị phụ nữ là như thế nào, các người có biết tôi khó chịu như thế nào không?" 

"Từ lâu tôi đã nghe nói rằng những người phụ nữ giàu có, quyền lực và xinh đẹp đều thích đi máy bay. He he, hôm nay tôi đã cố ý chạy tới xem xét, quả thực lại có thể bắt gặp được một một cô gái cực phẩm ở đây.” 

Kẻ bắt cóc nhéo nhéo khuôn mặt của Trình Đan Đình, trong lòng cực kỳ vui vẻ. 

"Ôi, nhìn xem khuôn mặt này thật mềm, thật trơn, thật dịu dàng, chỉ cần một cái véo cũng có thể chảy ra nước, còn mềm mại hơn cả Vương Nhị Nữu ở thôn chúng tôi rất nhiều!”. 

“Tôi muốn đưa cô ấy về làm vợ của mình!". 

Cảnh sát càng thêm buồn bực, người đàn ông này là thèm vợ đến phát điên rồi? 

Trình Đan Đình khóc không ra nước mắt, bất kỳ gã có yêu cầu gì cũng dễ dàng thương lượng tốt, nhưng muốn cô về làm vợ người này thật sự là không thể được. 

“Cái đó ... Nếu anh để tôi đi, tôi hứa sẽ tìm cho anh một người khác còn tốt hơn rất nhiều." 

Kẻ bắt cóc bĩu môi: "Không được, tôi chỉ muốn một mình cô thôi." 

“Nhưng tôi không thể cùng anh trở về được! Anh làm ơn nhận rõ thực tế một chút được không?” 

Đọc truyện chữ Full