DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 108 Rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở chỗ nào?

Ngược lại là trong lòng Tô Nhàn cực kỳ vui sướng, cô ấy thực sự rất thích loại cảm giác bị hiểu lầm thành người phụ nữ của Giang Sách, mặc dù chỉ là hiểu lầm, mặc dù chỉ là trong chốc lát, nhưng đối với cô ấy mà nói cũng là một món quà khó có được do trời cao “ban thưởng” cho mình. 

Bệnh Lão Hổ củi cúi người: "Cái kia, nếu hiểu lầm đều đã được giải thích rõ ràng, chúng tôi liền đi trước, đại ca chúc ngài buổi tối sinh long hoạt hổ, trăm trận trăm thắng.” 

Giang Sách không còn lời gì để nói với gã, cũng không biết dùng từ gì để hình dung chính xác cái đám lưu manh này? 

“Chờ đã." 

“Dạ? Đại ca, anh còn có gì muốn phân phó?” 

Giang Sách cười cười: "Trịnh Vận rất thích diễn kịch đúng không? Vậy thì mọi người chịu khó vất vả một chút, phối hợp cùng tôi diễn một tuồng kịch cho anh ta nhìn một chút.” 

Bệnh Lão Hổ ngây ngẩn cả người, này... Làm như vậy có được không? 

Hai phút sau, Trịnh Vận lái xe hơi vừa vặn đi ngang qua đoạn đường này, quả nhiên nhìn thấy ba chiếc xe tải chặn một chiếc SUV trên đường, một nhóm người cầm hung khí đứng bên cạnh xe la hét, đem con đường rộng thênh thang này chặn kín như bưng. 

Trịnh Vân mỉm cười. 

"Hắc hắc, Tô Nhàn, Tô mỹ nhân, anh trai của em đến cứu em đây!" 

“Nhớ chờ anh nha.” 

Anh ta dừng xe tắt máy, chỉnh trang lại quần áo, vuốt lại kiểu tóc, oai hùng mở cửa bước ra ngoài, quát lớn: “Mấy người các anh đang làm gì vậy?” 

Một đám côn đồ nghe xong, lập tức quay đầu nhìn lại. 

Trịnh Vân bước tới nhìn vào bên trong chiếc SUV, trông thấy Giang Sách nằm ở trên ghế lái, đầu nghiêng sang một bên, cả người như muốn ngất đi. 

Mà Tô Nhàn thì cuộn tròn ở băng ghế sau xe, sợ tới mức toàn thân run rẩy. 

Trong lòng Trịnh Vận thật sự rất vui vẻ. 

Nhưng lại làm bộ vô cùng lo lắng hỏi: “Tô Nhàn, chuyện gì đã xảy ra?” 

Tô Nhàn thoảng mở cửa sổ xe ra, một bên nức nở một bên nói: “Bọn họ... Bọn họ muốn xúc phạm tội, Giang Sách vì bảo vệ tôi đã bị họ đánh cho hôn mê, bọn họ còn muốn kéo tôi xuống khỏi xe, không cho tôi đi.” 

“Tôi phải làm sao bây giờ? Ai có thể cứu cứu tôi với?” 

“Tôi rất sợ hãi.” 

"Ô ô ô..." 

Nhìn thấy bộ dáng Tô Nhàn khóc như hoa lệ đại vũ, khí chất nam tử hán của Trịnh Vận nam lập tức xuất hiện. 

Anh ta vỗ vỗ bộ ngực, đỉnh đạc nói: “Em đừng lo lắng, có anh ở đây ai cũng đừng nghĩ có thể động vào người em dù chỉ một chút.” 

“Giang Sách còn đánh không lại bọn họ, anh có làm được không?” 

“Ha ha, anh so với loại rác rưởi như Giang Sách mạnh hơn rất nhiều, Tô Nhàn, em cứ nhìn xem đi, xem anh một tay xử lý sạch bọn họ sẽ như thế nào!” 

Nói xong Trịnh Vận bước tới chỗ nhóm người hét lớn: “Dám bắt nạt người phụ nữ của tôi? Hôm nay tôi nhất định phải lột sạch da của các người, nào tới hết cả đi!” 

Ngay khi giọng nói vừa dứt, một tên xã hội đen đã cầm cây gậy bóng chày đánh mạnh vào lưng anh ta khiến Trịnh Vận lập tức nửa quỳ trên mặt đất, đau đến nhe răng trợn mắt. 

Không đúng, tại sao lại nói đánh là đánh thật như vậy chứ? 

Lúc trước luyện tập không phải như vậy mà. 

Trịnh Vận giãy giụa đứng lên, kết quả anh ta lại bị một tên côn đồ khác để cho một chân vào ngay giữa bụng. 

Anh ta đau đớn ôm bụng ở ven đường ho khan dữ dội. 

Những tên côn đồ khác lao tới vây quanh, Trịnh Vận vội vàng xua tay: "Dừng lại, dừng lại" 

Anh ta hạ thấp giọng nói: "Chỉ cần diễn một chút là được rồi, không cần phải đánh thật tay như vậy đâu." 

Vừa mới dứt lời một tên côn đồ khác đã cầm gậy vụt mạnh vào chân anh ta, đánh cho anh ta chỉ thiếu chút nữa là xương chân cũng gãy luôn rồi, khiến anh ta nằm lăn ra đất la hét, gào khóc chửi bậy. 

“Tao là ông nội tụi mày, bọn mày không nghe thấy lời nói của tao sao?” 

Đọc truyện chữ Full