DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 93 "Có thật như vậy không?" 

"Không phải, tôi chỉ là cảm thấy việc sửa chữa và trang hoàng lại cửa tiệm này cũng phải tốn cả trăm ngàn tệ đúng không? Còn có chi phí mặt tiền, tiền thuê nhà, vv... cứ để tôi làm ông chủ không không như vậy, tôi làm không nổi, bảo tôi làm đầu bếp thì còn được." 

Giang Sách cười: "Ông mau đem mấy lời nói không có tiền đồ vừa nói thu lại cho tôi. Nhiếp Tranh, từ giờ trở đi ông chính là ông chủ của cửa tiệm này, đây chính là mệnh lệnh!" 

Nhiếp Tranh cảm động đến mức nước mắt lưng tròng: "Thuộc hạ tuân lệnh!" 

Giang Sách gật đầu: "Những vấn đề về chi phí của cửa tiệm như trang trí, mặt tiền, tiền thuê, nguyên liệu gì đó đều tính hết cho tôi, ông cứ việc dựa theo ý muốn của chính mình, đem cửa hàng này phát triển đến tốt nhất là được, tiền hoàn toàn không thành vấn đề, ông không cần phải suy nghĩ về nó. Mặt khác, nếu ông có thể kiếm được tiền, thì đó toàn bộ đều là tiền của ông một xu cũng đừng đưa lại cho tôi." 

"Điều cuối cùng, tôi sẽ cho ông 1000 vạn để làm vốn ban đầu, ông thấy như vậy có đủ không?" 

"Đủ, quá đủ rồi, căn bản không cần nhiều tới vậy." Cả đời này của Nhiếp Tranh cũng chưa bao giờ thấy được nhiều tiền tới như vậy, trong lòng kích động vô cùng nhưng lại không biết nói gì mới tốt. 

Giang Sách gật đầu: "Đủ là được rồi, cuối cùng tôi muốn nói một câu, sau này đừng gọi tôi là chiến thần nữa, kêu tôi lão đại là được rồi." 

"Vâng, lão đại." 

Nhiếp Tranh hỏi: "Lão đại, cậu đối xử với tôi tốt như vậy tôi thật không biết lấy gì để báo đáp cậu." 

"Muốn báo đáp tôi sao?" Giang Sách đặt mông ngồi xuống: "Vừa hay tôi đang đói bụng, ông vào bếp dùng những nguyên liệu có sẵn trong đó làm cho tôi 1 bàn đồ ăn để lấp bụng coi như là báo đáo tôi đi." 

"Ha ha, được tôi lập tức làm ngay!" 

Nhiếp Tranh đặt con gái ngồi lên ghế sô pha nhỏ ở đại sảnh, còn mình thì đi vào bếp chuẩn bị nấu ăn. 

Trong khi ông ta đang nấu cơm, Nhiếp Tiểu Vân chớp chớp đôi mắt, nhìn chằm chằm vào Giang Sách đang ngồi bên kia. 

Giang Sách cười hỏi: "Cháu đang nhìn gì vậy?" 

"Con đang nhìn thử xem có phải chú có siêu năng lực không." 

“Ồ? Tại sao lại nghĩ như vậy?" 

"Bởi vì đã rất lâu rồi ba không còn cười nữa, chú có thể làm cho ba con cười như vậy, chú nhất định là có siêu năng lực." 

Giang Sách nghe vậy trong lòng cảm thấy hơi chua xót. 

Anh lặng lẽ nhìn về phía Nhiếp Tranh đang bận rộn trong bếp, có thể thấy được áp lực, gánh nặng mà mấy năm qua người đàn ông này phải chịu nó nặng nề như thế nào. 

"Tiểu Vân cứ yên tâm đi, ba cháu từ nay về sau sẽ lại cười nhiều hơn." 

"Có thật như vậy không?" 

"Thật sự, chú hứa với con, chú sẽ luôn luôn thi triển phép thuật lên người ba con, để ông ấy mãi cười như vậy.". 

"Cháu cảm ơn chú." 

Bận rộn cả ngày mới về tới nhà, Giang Sách vừa vào tới nhà đã thấy mẹ vợ Tô Cầm đang ngồi trên ghế sô pha, cầm một cây viết đen đang hí hoáy viết gì đó k ngừng. 

Đinh Mộng Nghiên ngồi bên cạnh không ngừng đưa ra lời khuyên và ý kiến. 

Giang Sách tò mò đi qua xem thử: "Mẹ, Mộng Nghiên hai người đang làm gì vậy." 

Đinh Mộng Nghiên nói: "Không phải sắp tới là lễ mừng thọ của bà ngoại sao, em và mẹ đang bàn về việc tổ chức lễ mừng thọ cho bà." 

Tô Cầm nói: "Bà ngoại hai đứa năm nay vừa tròn tám mươi tuổi, cả nhà trên dưới đều rất coi trọng, hai người em trai của mẹ đều mời đầu bếp nổi tiếng thế giới về nấu ăn cho bà ngoại, mẹ có nên cũng muốn mời một người như vậy về không? Nhưng mà lựa chọn tới lui mà vẫn chưa chọn được ai thích hợp." 

"Ồ?" Giang Sách hỏi: "Mẹ lựa chọn đầu bếp có yêu cầu gì không?" 

Đọc truyện chữ Full