DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 52 “Giúp tôi xử lý một chút hậu sự đi.” 

Nhưng mười chén rượu đế, mỗi chén uống vào đều có cảm giác bụng như bị thiêu đốt. Có người uống thêm hai chén còn không nổi, đừng nói đến mười 

chén. 

Thế nhưng Giang Sách lại không hề thương hại. 

Anh cạy miệng từng người ra, đổ một chén lại một chén vào. Ai cũng uống tới mức thổ huyết, nôn mửa, run rẩy mới dừng lại. 

Tám nhân viên, cuối cùng đều nằm sạt dưới đất. Mặt đất tràn đầy máu tươi và chất thải hôi thối. 

Thấy cảnh tượng này, Thường Tại Xuân bị dọa tới mức mặt mũi trắng bệch. 

Đặc biệt là khi Giang Sách đặt ánh mắt lên người anh ta, Thường Tại Xuân không tự chủ được mà run rẩy. 

"Giang Sách, cậu bình tĩnh một chút. Tôi là chủ tịch xí nghiệp đó." 

"Đắc tội với tôi, nhà họ Đinh các anh đừng hòng có được một đồng tiền đầu tu." 

"Cậu sống mãi với tôi chính là gây khó dễ cho ông cụ nhà các cậu. Cậu suy nghĩ kỹ hậu quả đi." 

Giang Sách cười: "Tôi làm gì mà sống mới với các người. Tôi chỉ là muốn mời anh một chén rượu mà thôi. Sao thế? Mời rượu cũng là đắc tội với người khác sao?" 

Thường Tại Xuân nức nở: "Nhưng mà tôi không muốn uống!" 

"Không muốn uống? Vậy tại sao anh lại hẹn chúng tôi tới đây? Chủ tịch Thường, anh nói một đằng làm một nẻo thật đấy." 

Nước mắt của Thường Tại Xuân rơi xuống, anh ta vốn chỉ định hẹn một mình Đinh Mộng Nghiên mà thôi. 

Anh ta định lấy sức của mọi người để chuốc say Đinh Mộng Nghiên, sau đó làm vài chuyện không an phận. 

Ai mà ngờ Đinh Mộng Nghiên lại gọi Giang Sách tới đây? Càng không thể ngờ Giang Sách chính là một tên quái vật. Sau khi uống mấy chục chén rượu, anh còn có thể thản nhiên vô sự. Bụng của anh lớn tới mức nào cơ chứ? 

Giang Sách bày từng chén rượu lên bàn, tổng cộng năm mươi chén rồi rót đầy toàn bộ. 

"Chủ tịch Thường, anh thân là chủ tịch thì nên uống nhiều một chút." 

"Lại đây, tôi hiếu kính anh năm mươi chén rượu này. Mời anh uống hết." 

Thường Tại Xuân muốn chửi người. Anh ta từng thấy mời rượu, nhưng làm gì gặp cách mời rượu nào như thế. 

Năm mươi chén? 

Đây là mời rượu sao? Đây chính là mưu sát! 

"Không, tôi không uống. Tôi kiên quyết không uống." 

"Không uống sao?" Giang Sách cười lạnh một tiếng: "Vậy là không nể mặt tôi rồi? Tôi ghét nhất là những người không nể mặt tôi." 

Giang Sách tiện tay cầm cái phễu bên cạnh lên, đi tới trước mặt Thường Tại Xuân. Anh cạy miệng của anh ta ra, sau đó nhét cái phễu vào. 

Tiếp đó, Giang Sách đổ từng chén từng chén vào cái phễu, rót thẳng vào bụng Thường Tại Xuân dọc theo yết hầu. 

Đây là uống rượu sao? 

Đây là tự sát mà! 

Sau mười mấy chén, Thường Tại Xuân đã bắt đầu thổ huyết, cả người mê man, nói chuyện không rõ ràng. 

Thế nhưng Giang Sách cũng không buông tha anh ta, liên tục rót thêm vài chén, tới mức Thường Tại Xuân không còn phản kháng được cũng không thôi. 

Sau đó, Giang Sách nhẹ nhàng lấy một cây diêm từ trong túi ra. Anh nhóm lửa, sau đó dưới ánh mắt của bao người mà ném vào trong miệng Thường Tại Xuân! 

Trong nháy mắt, ánh lửa ngút trời. 

Giang Sách mặt không đổi sắc mở cửa đi ra ngoài, nhàn nhạt nhìn người nhân viên phục vụ đang đứng bên cạnh phân phó: “Bên trong có mấy người uống hơi quá chén, say rượu nôn mửa phun hết ra ngoài, làm phiền tranh thủ đưa bọn họ đi bệnh viện kiểm tra một chút.” 

“Được ạ.” 

Người nhân viên phục vụ nhanh nhẹn đi vào phòng bao liền nhìn thấy xung quanh nào phải chỉ đơn giản là uống say nôn mửa? Máu tươi đầy đất, còn có một ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt, những người này chỉ cần hơi chút chậm trễ trong chốc lát đều sẽ bị chết hết! 

Nhân viên phục vụ sợ tới mức bấm số gọi tới 120, nhanh chóng đưa tất cả mọi người đến bệnh viện. 

Giang Sách thong thả bước chân ra khỏi cửa nhà hàng, sau đó nhấc điện thoại lên gọi cho Mộc Dương Nhất. 

“Lão đại?” 

“Giúp tôi xử lý một chút hậu sự đi.” 

“Được thôi, không thành vấn đề.” 

Đọc truyện chữ Full