DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vạn Cổ Chí Tôn - Phá Quân Võ Đế Trùng Sinh
Chương 3389: Cuộc chiến sinh tử 6

Dận Vũ lạnh lùng nhìn Lý Vân Tiêu, thu về tầm mắt chuyển hướng Ma Chủ Phổ, mặt nặng nề.

Phong Yếu Ly trông thấy Dận Vũ, lật đật gượng người đứng dậy.

Phong Yếu Ly la lên:

- Dận Vũ huynh mau cứu ngô!

Dận Vũ lạnh lùng châm chọc, mắt bắn ra tia sáng lạnh:

- Ô, ai đây? Trông thật quen mắt, hơi giống bằng hữu tốt Phong Yếu Ly của ta!

Phong Yếu Ly không rảnh để ý mặt mũi, vội kêu lên:

- Dận Vũ huynh, là ngô đây!

Dận Vũ xì cười, trên mặt tràn đầy trào phúng:

- À, thì ra là Yếu Ly huynh, không biết Yếu Ly huynh đứng lảo đảo tại đây làm gì? Chẳng lẽ là ăn no cơm giảm béo?

Phong Yếu Ly tức xì khói, gã hét to:

- Dận Vũ huynh cứu ta! Ta nguyện ý hy sinh tuổi thọ suy tính vị trí hóa long trì cho huynh!

- Hóa long trì?

Mọi người sửng sốt lộ vẻ ngạc nhiên.

Lý Vân Tiêu biến sắc mặt dường như nghĩ tới cái gì, trong lòng chấn động mãnh liệt.

Nơi lúc trước chôn xương là hóa long trì, mười vạn năm trước các cường giả dùng thân xác rồng phong ấn phân thân đế quân Ma Chủ.

Con rồng đó là sau khi chân long sinh ra để lại thể xác, chỗ chôn xương từng là một chỗ hóa long trì, bởi vì dựng dục chân long sinh ra.

Phong Yếu Ly nói ‘hóa long trì’ tuyệt đối không phải chỗ đất chôn xương.

Lý Vân Tiêu cực kỳ kinh hoàng, không kiềm được hỏi:

- Hóa long trì? Chẳng lẽ là nơi chân long đời tiếp theo sinh ra?

Lời vừa thốt ra mọi người đã hiểu, rất hoảng sợ.

Đoan Mộc Hữu Ngọc rùng mình hiểu ra, kinh kêu:

- Ta hiểu rồi! Mạng sống Dận Vũ không còn bao lâu nên Thiên Vũ giới sẽ sinh ra chân long đời tiếp theo! Dận Vũ muốn tìm hóa long trì cướp thiên địa tạo hóa của chân long đời tiếp theo để thành tựu chính mình, trở về giới vương cảnh!

Ma Phổ cười khẩy nói:

- Chân long sao? Chỉ bình thường.

Mặt Dận Vũ lạnh băng nhìn Phong Yếu Ly chằm chằm, sát khí dâng trào:

- Ngươi nói nhiều quá!

Mặt Phong Yếu Ly ướt mồ hôi lạnh vội nói:

- Khi thiên địa dựng dục chân long tất nhiên sẽ có thiên địa dị tượng, vạn vật cảm ứng, dù hiện tại không nói thì những người này sớm muộn gì sẽ biết.

Dận Vũ lạnh lùng nói:

- Dù vậy ta không thích có người nói lung tung trước mặt ta, đặc biệt nói ra lời ta không thích nghe. Sư huynh Bách Luân Kết Y của ngươi chết vì điều đó, xem ra ngươi sắp nối gót theo hắn!

Lý Vân Tiêu giật mình kêu lên:

- Cái gì? Là ngươi giết Bách Luân Kết Y?

Lửa giận bùng cháy trong lòng Lý Vân Tiêu.

Tuy Lý Vân Tiêu quen với Bách Luân Kết Y không lâu dài nhưng được quan tâm rất nhiều, còn truyền thụ Thái Sơ chân quyết cho hắn. Có thể nói vừa là thầy vừa là bạn.

Lòng Lý Vân Tiêu run rẩy, bỗng nhiên nghĩ đến một việc.

Ngày xưa trước khi đi Bách Luân Kết Y ở trong đầu Lý Vân Tiêu khắc một tọa đồ. Giờ nghe Dận Vũ và Phong Yếu Ly đối thoại thì tọa độ đó rất có thể chỉ hướng đất hóa long đời tiếp theo.

Đoan Mộc Hữu Ngọc giận vô cùng, tức giận quát:

- Là ngươi giết Bách Luân Kết Y tiền bối?

Dận Vũ hừ lạnh một tiếng:

- Kẻ nug ngốc đầu gỗ chết chưa hết tội, chẳng lẽ các ngươi đồng tình hắn sao?

Mắt Dận Vũ lạnh băng nhìn Phong Yếu Ly chằm chằm.

Phong Yếu Ly năm lần bảy lượt vấp ngay điểm then chốt khiến Dận Vũ nhận ra người này tuyệt đối không đáng tin cậy.

Thủy long mở miệng phun ra luồng long tức.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Mặt đất rung ỉnh, Phong Yếu Ly kinh hoàng. Không gian bốn phía đều bị giam cầm.

Một luồng sáng xanh chói lòa từ chân trời giáng xuống, là long quyền vô lượng quang! Của Dận Vũ.

Phong Yếu Ly tuyệt vọng rít gào:

- Dận Vũ, đồ tiểu nhân tồi tệ!

Phong Yếu Ly giơ Lãnh Kiếm Băng Sương, một kiếm dốc hết sức chém ra ngoài!

Bùm!

Quyền uy khủng bố mạnh mẽ phát ra, từng đợt sóng oanh kích vào người Phong Yếu Ly, trong phạm vi mấy trăm trượng mặt đất sụp đổ.

Đám người Lý Vân Tiêu lạnh lùng nhìn.

Chỉ một đòn quyền kích đã đánh ra hiệu quả ngàn vạn kích, đập nát mọi phòng ngự của Phong Yếu Ly. Họa Đấu chân thân phun ra nhiều máu.

- Dận Vũ... Ngươi không chết tử tế được...!

Phong Yếu Ly đứng ở mặt đất rạn vỡ, đất đai nứt nẻ tàn phá như cơ thể nứt vỡ của chính gã, hoang tàn đầy đất.

Leng keng!

Lãnh Kiếm Băng Sương rớt xuống đất, hoàn toàn mất ánh sáng.

Cơ thể to lớn của Phong Yếu Ly ngửa ra sau té cái rầm xuống đất.

Kiêu hùng một thế hệ, quốc chủ, rốt cuộc hóa thành lịch sử.

Lý Vân Tiêu thuấn di đáp xuống, phất tay cuốn cơ thể Phong Yếu Ly và Lãnh Kiếm Băng Sương đi.

Dận Vũ lạnh lùng nhìn Lý Vân Tiêu, châm chọc nói:

- Đồ bỏ mà ngươi cũng nhặt?

Lý Vân Tiêu thản nhiên nói:

- Thiên Vũ Minh rất nghèo. Dận Vũ đại nhân cũng là đồ bỏ, hay tự cống hiến mình đi? Ta không ngại thu nó.

Dận Vũ hừ lạnh:

- Lý Vân Tiêu, tuy ngươi mắng ta nhưng ta khoan hồng độ lượng không so đo với ngươi. Tuy nhiên bây giờ ngươi thả Ma Chủ ra gây lớn chuyện, ta chống mắt xem ngươi làm sao kết thúc.

Lý Vân Tiêu cười khẩy nói:

- Nói theo kiểu của ngươi thì trách nhiệm Ma Chủ xuất thế thuộc về ta?

Bộ dáng Dận Vũ đương nhiên nói:

- Tất nhiên rồi.

Lý Vân Tiêu nói:

- Ta không muốn nói nhảm nhiều với ngươi, thích nói sao tùy đi. Ta chỉ hỏi ngươi, thật sự là ngươi giết Bách Luân Kết Y?

Dận Vũ cảm nhận giận dữ, sát khí từ người Lý Vân Tiêu, nhưng hai người sớm như nước với lửa nên gã chẳng sợ gì.

Dận Vũ đoán lấy ánh mắt sắc bén, gật đầu nói:

- Lão bất tử ngu xuẩn cứng đầu, rõ ràng tính ra chỗ hóa long nhưng không chịu nói cho ta biết, lão bất tử đó chẳng phải là đáng chết lắm sao?

Lý Vân Tiêu lạnh lùng ngẩng đầu lên:

- Ta không biết Bách Luân Kết Y có đáng chết không nhưng ta biết ngươi nên chết rồi!

Dận Vũ cười lạnh nói:

- Ha ha, ta nên chết? Hiện tại Ma Chủ ngay trước mắt ngươi không trừ ma lại muốn nội chiến với ta?

- Nội chiến?

Lý Vân Tiêu cười nhạo:

- Ở trong mắt ta thì ngươi đáng chết hơn Ma tộc. Trừ ma nên trừ long trước!

- Vớ vẩn!

Dận Vũ nổi giận nói:

- Rõ ràng ngươi lấy việc công làm việc tư, mượn lực lượng Thiên Vũ Minh báo tư oán. Ngươi có tư cách, mặt mũi gì đảm nhiệm minh chủ Thiên Vũ Minh?!

Lý Vân Tiêu nói:

- Ta có tư cách hay không liên quan gì ngươi? Ngươi cứ chịu chết là được!

Lý Vân Tiêu lấy hai hộp ngọc ra, bóp nát. Bên trong bắn ra hai đoàn sáng như ngọc lấp lánh trong lòng bàn tay Lý Vân Tiêu.

Đó là hai viên thần đan thập giai, Lý Vân Tiêu bỏ vào miệng trước mắt mọi người, nuốt xuống cái ực.

Mọi người lộ biểu tình kinh sợ.

Thần đan thập giai mỗi viên tràn ngập linh khí và quy tắc mênh mông, người bình thường nuốt một viên cần nhiều thời gian hấp thu, phải có cường giả ở bên cạnh hộ pháp để tránh đan lực quá mạnh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Lý Vân Tiêu thì hay rồi, một lần nuốt vào hai viên.

Mỗi lỗ chân lông bắn ra linh quang, cả người Lý Vân Tiêu như viên đan dược.

Trong đòn công kích lúc trước với Dận Vũ thì Lý Vân Tiêu vùng vẫy trở về từ bờ vực sống chết, thân thể trực tiếp bước vào hư quang cảnh, tu vi cảnh giới cũng đụng vào vách tường hư cực. Nếu cho Lý Vân Tiêu thấy tháng tĩnh tu đủ để đột phá.

Đọc truyện chữ Full