DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vạn Cổ Chí Tôn - Phá Quân Võ Đế Trùng Sinh
Chương 270: Hãm hại (2)

Điều này làm cho hắn làm sao có thể không vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, nếu như có thể được công pháp hoàn chỉnh, tu vi tất nhiên có thể đột phá. Vì lẽ đó vừa ra, liền hướng về thanh âm kia lao nhanh. Trên đường cũng hơi dừng lại do dự một chút, dù sao nơi này cũng là địa bàn của Vô Thượng Cung, tuy rằng tất cả cao thủ cơ bản đều tụ tập ở yến hội, nhưng cũng khó bảo toàn không có ẩn giấu cao nhân, nếu bị phát hiện thực sự là khó có thể bàn giao.

Nhưng mỗi lần hắn ngừng lại, âm thanh tâm pháp kia sẽ vang lên. Tuy rằng hắn cũng cảm thấy có vấn đề, nhưng vẫn không nhịn được đi theo. Người chết vì tiền, chim chết vì ăn a!

Cuối cùng đi tới một tiểu viện, lập tức một thanh âm truyền tới. Dưới chân hắn y theo giẫm tới, rất nhanh liền tiến vào trong Tứ Phương lâu, bên trong một mảnh trống rỗng, nơi nào có nửa bóng người. Mà âm thanh cũng cứ thế biến mất, thật giống như xưa nay chưa từng tồn tại.

– Đến cùng xảy ra chuyện gì? Nơi này là nơi nào?

Hắn nhíu mày, bên ngoài dĩ nhiên bày xuống cấm chỉ quái lạ như vậy, nơi này chí ít cũng là trọng địa của Vô Thượng Cung mới phải, nhưng phóng tầm mắt nhìn lại rỗng tuếch.

– Có gì đó quái lạ!

Hắn lập tức có cảm giác không ổn, vội vàng bứt ra hướng phía ngoài chạy đi.

Chi!

Chỉ thấy phía trước vọt tới lượng lớn bóng người, cầm đầu chính là phụ tử Mã Thiên Hà, Mã Thiên Hà rất xa liền nhìn thấy Huỳnh Dương Minh, nhất thời một mặt khiếp sợ, giận dữ hét:

– Huỳnh Dương Minh! Ngươi thật là to gan, dám đến cấm địa của Vô Thượng Cung!

Huỳnh Dương Minh kinh hãi, nhất thời lạnh từ đầu tới chân, lập tức biết bị người hãm hại, cuống quít giải thích:

– Cung chủ đại nhân, đây là hiểu lầm, ngươi nghe ta giải thích!

– Giải thích cái rắm! Nhanh đem đồ vật toàn bộ giao ra đây, bằng không chết!

Âm thanh của Mã Thiên Hà dường như sóng âm mạnh mẽ khuếch tán ra, trong đó ẩn chứa uy thế Vũ Tông, nhất thời chấn động đến trước ngực Huỳnh Dương Minh cuồn cuộn, phun ra ngoài một ngụm máu tươi, lần này hắn triệt để hoảng rồi, nhìn ánh mắt giết người của Mã gia phụ tử, đáy lòng lạnh lẽo.

Đột nhiên một thanh âm vang lên bên tai.

– Đi phía trái trốn.

Hắn thật giống như bắt được nhánh cỏ cứu mạng, không chút nghĩ ngợi liền sử dụng toàn lực đi phía trái chạy như bay. Tốc độ nhanh chóng, ngay cả mình cũng cảm thấy khó mà tin nổi.

– Hừ, chỉ là Vũ Quân, cũng muốn ở trước mặt mọi người chúng ta đào tẩu!

Mã Thiên Hà cười gằn vọt lên, rơi vào trong khu nhà nhỏ, dưới chân nhanh chóng giẫm vũ bộ, chỉ lát nữa liền lướt qua, đột nhiên một luồng sức mạnh kỳ dị từ bốn phương tám hướng đè lên, đem hắn ngăn trở, nguồn sức mạnh kia càng lúc càng lớn, Mã Thiên Hà kinh hãi đến biến sắc, ngay cả hắn là tam tinh Vũ Tông cũng cảm thấy có chút khó có thể chống đối, vội vàng phi thân lui ra.

– Cha, xảy ra chuyện gì?

Mã Phi Bạch cả kinh nói, cấm chế bên trong khu nhà nhỏ này, bọn họ đi qua vô số lần, xưa nay chưa từng xuất hiện tình huống như thế.

Sắc mặt Mã Thiên Hà tái xanh, phảng phất như nuốt vào một con chuột, cắn răng nghiến lợi nói:

– Cấm chế bị người này cải biến!

– Cái gì? Đây chính là…

Mã Phi Bạch cả kinh, nhưng lập tức ý thức được cái gì, vội vàng câm miệng, trong mắt tất cả đều là vẻ mặt không thể tin tưởng.

Cấm chế này đừng nói Huỳnh Dương Minh chỉ là Vũ Quân, dù là Vũ Tông cường giả cũng không có năng lực cải biến a! Cái này cũng là nguyên nhân Mã thị phụ tử yên tâm đem Tứ Phương lâu bố trí vào trong đó, cũng không cần phái người trông coi. Bởi vì quá tự tin!

Sắc mặt Mã Thiên Hà muốn bao nhiêu khó coi liền có bấy nhiêu khó coi, âm trầm hầu như muốn chảy ra nước. Giờ khắc này hơn trăm tên võ giả của các thế lực lớn đều cười trên sự đau khổ của người khác, nguyên bản là muốn thị uy, kết quả lại biến thành chế giễu!

– Phạm vi lớn truy tìm! Ta không tin hắn có thể chạy ra phạm vi Vô Thượng Cung!

Mã Thiên Hà hầu như là gầm thét gào lên, hắn hít một hơi thật sâu, đem chân nguyên của mình hội tụ lại, đột nhiên há mồm hướng bầu trời phun ra!

Mọi người chỉ nhìn thấy một đạo sóng âm như thực chất đột nhiên phóng lên trời, ở phía trên Vô Thượng Cung nổ tung, nhất thời toàn bộ không gian rung động lên, từng vòng sóng âm cấp tốc mở rộng ra, trong chu vi mười dặm đều có thể thấy!

– Các đệ tử Vô Thượng Cung truy tìm Huỳnh Dương Minh, thấy người giết không tha!

Mười mấy tên cường giả của các thế lực lớn, sắc mặt đều đại biến, thầm nghĩ tam tinh Vũ Tông quả nhiên là danh bất hư truyền. Không ít người ở dưới một tiếng hống kia suýt chút nữa tâm thần rung động phun máu, từng cái từng cái sắc mặt trắng bệch.

Vô Thượng Cung càng là lượng lớn đệ tử cấp thấp ở dưới sóng âm này chấn thương kinh mạch, trên mặt người người hiện ra vẻ sợ hãi, nhất thời toàn bộ Vô Thượng Cung dốc toàn bộ lực lượng, hướng về phương hướng Huỳnh Dương Minh đào tẩu vây bắt đi.

Hiện tại oan uổng nhất chính là Huỳnh Dương Minh, hắn một bên điên cuồng thoát thân, một bên trong đầu đang nghĩ đến cùng xảy ra chuyện gì. Rất nhanh liền hiểu rõ ra, mình nhất định là bị người ta lợi dụng. Nhưng người này dĩ nhiên có thể giấu diếm được thần thức của tất cả mọi người giá họa cho mình, hiển nhiên không phải hạng đơn giản.

Rốt cuộc là ai muốn giá họa cho mình, tại sao phải giá họa cho mình?

– Bởi vì ngươi là người của Huỳnh Dương gia.

Một thanh âm nhàn nhạt ghé vào lỗ tai hắn vang lên, Huỳnh Dương Minh giật nảy cả mình, kịch liệt dừng thân thể, một luồng chân khí suýt chút nữa phản phệ kinh mạch, chỉ thấy phía trước đứng một thiếu niên ánh mắt băng hàn lạnh lung.

– Ngươi là ai?

Hắn kinh hãi đến biến sắc, không chỉ là bởi vì đối phương biết suy nghĩ trong lòng hắn, hơn nữa âm thanh vừa nãy kia, chính là âm thanh của người hãm hại mình. Chỉ là sao trẻ tuổi như vậy? Hơn nữa tu vi chỉ là Võ sư đỉnh cao?

– Ngươi sống bấy nhiêu năm là sống trên thân cẩu a, Võ Sư cảnh giới giết ngươi liền được rồi.

Lý Vân Tiêu thản nhiên nói, sát khí trên người dần dần ngưng tụ lên, bắt đầu có cảm giác lăng liệt.

– Ngươi! …

Lần này Huỳnh Dương Minh bị dọa cho phát sợ, nội tâm nhấc lên cơn sóng thần, sợ hãi nói:

– Ngươi, làm sao ngươi biết trong lòng ta nghĩ cái gì? Còn có, vì sao phải hãm hại ta?

Hai con mắt Lý Vân Tiêu chìm xuống, cười lạnh nói:

– Những chuyện này, chờ sau khi chết đi hỏi Huỳnh Dương Côn đi!

Hắn đột nhiên nổi lên sát khí, giơ tay phải lên quát:

– Tử Khí Đông Lai, đỉnh trấn Càn Khôn! Đồng thuật, Yêu Nguyệt!

Một đỉnh nhỏ màu tím ở trong hai con ngươi khiếp sợ của Huỳnh Dương Minh đột nhiên lớn lên, ở phía sau tử đỉnh, càng hiện ra một đôi con ngươi Yêu Nguyệt như máu.

Thời gian vội vàng, Lý Vân Tiêu không có công phu chơi với hắn, vừa ra tay chính là tấn công bằng tinh thần cùng đại sát chiêu, mấy hiệp liền đem Huỳnh Dương Minh đánh vào trong đỉnh, triệt để luyện thành tro. Lúc này không ít người của Vô Thượng Cung cũng dồn dập chạy tới, tất cả đều là tu vi dưới Vũ Quân, có hai mươi, ba mươi người.

Đọc truyện chữ Full