DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Hào Môn Giang Ninh
Chương 2087

Chương 2087:

Trong tay bà câm một cái bát, thấy Lâm Vũ Chân ngồi ở trên ghế sa lông nhìn sang đây, bà do dự một chút quay người đi vào phòng bếp, lại cầm ra một cái bát.

“Con cũng uống một chút, Giang Ninh ăn nhiều thịt một chút.”

“Cảm ơn mẹ Giang Ninh nở nụ cười: ‘Con ngửi thấy mùi thơm từ đâu bay tới, ở trong mộng cũng chảy nước miếng.”

Anh vừa nói vừa múc, mùi thơm nồng nặc, xông vào mũi.

Giang Ninh múc thêm một bát, quay đầu nhìn Lâm Vũ Chân một chút nói: “Bà xã, tới đây uống canh, đây là mẹ đặc biệt hầm cho em đấy.”

“Thật sao, quý bà Tô/ Lâm Vũ Chân khe khẽ hừ một tiếng: “Camh này là hầm cho tôi thật sao.”

“Đương nhiên,”

Giang Ninh cười nói: ‘Em phải bồi bổ cơ thể, mẹ muốn ôm cháu ngoại.”

Anh nói chuyện, Tô Mai lập tức nhịn không được bật cười.

“Mẹ biết con bận rộn công việc, lúc nào muốn có con đương nhiên là phải do các người cân nhắc, nhưng mà bà già này cũng đang ngóng trông được bồng cháu đây.”

Bây giờ bà chỉ ở nhà không có việc gì làm, ngoại trừ chăm sóc một nhà lớn nhỏ ra thì cũng không có gì, cho nên bà coi rất hi vọng hai đứa có một đứa bé để bà chăm.

Giang Ninh lợi hại như vậy, Lâm Vũ Chân lớn lên cũng đẹp mắt như vậy, đứa trẻ mà bọn họ sinh ra, có thể thua kém sao?

Tô Mai càng nhìn hai người, càng tin tưởng đứa trẻ mà bọn họ sinh ra, khẳng định vừa thông minh vừa đẹp mắt!

“Mẹ”

Mặt của Lâm Vũ Chân lập tức liền đỏ lên.

Sinh con loại chuyện này, làm sao có thể trực tiếp nối ra như vậy.

“Ít nhất cũng phải sinh một nam một nữ, nhiều thêm mấy đứa cũng không sao cả, nhà chúng ta hiện tại có thể nuôi nổi!”

Tô Mai thì không lo được nhiều như vậy.

Đều người thành niên rồi, có gì phải ngượng ngùng chứ, huống chi mặc kệ là ở nơi nào sinh con trai đều là một chuyện lớn quan trọng.

Bà càng nghĩ càng phấn khởi, con mắt đều phát ra ánh sáng.

“Buổi chiều hai người các con không có việc gì chứ?”

Tô Mai nhìn Giang Ninh và Lâm Vũ Chân.

“Không có, không có việc gì, hôm nay nghỉ ngơi.”

Lâm Vũ Chân nhếch môi.

“Vậy đừng ra ngoài nữa, mặt trời nắng chói chang như thế, ra ngoài nhiều sẽ nóng vậy liền nghỉ ngơi ở trong phòng đi, không cho phép đi đâu, cơm tối mẹ mang lên cho các con!”

Suýt chút nữa Giang Ninh phun ra ngụm canh gà kia.

Anh sững sờ nhìn Tô Mai, thật sự khó mà tưởng tượng, người mẹ chồng này để có thể được bồng cháu trai, lại đi giữ bọn họ ở trong nhà.

“Mẹ…”

Đọc truyện chữ Full