DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Hào Môn Giang Ninh
Chương 1987

Chương 1987:

“Vậy anh thì sao?” Tiểu Triệu thấy A Phi định đi thì hỏi.

“Tôi phải đi làm sứ giả hộ hoa đây!”

Nói xong hết lời, bóng người của A Phi đã biến mất không thấy.

Tiểu Triệu cắn răng, chưa kịp nói gì cả thì đã không nhìn thấy A Phi nữa.

“Tiểu Triệu, trước hãy ổn định lại mọi thứ đi. Người khác muốn phá hỏng chúng ta, chúng ta không thể để gã có thể thực hiện được!”

“Được!”

Hai người lập tức có cách để ứng đối.

Hoạt động tiếp tục, không khí của hiện trường cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều.

Không thể không nói, với một ngôi sao có cấp bậc như Diệp Khinh Vũ, thì khả năng điều khiển sân khấu rất tốt.

Chỉ cần cô ấy đứng ở đó, cô ấy sẽ giống như một ánh sáng, tản ra sức quyến rũ khủng khiếp, hấp dân ánh mắt của mọi người.

Một vài người, rồi những cổ động viên lại khiến không khí trong hội trường trở nên náo nhiệt.

Mà cùng lúc đó.

A Phi đã đuổi theo được mấy con phố, trong đầu anh vấn luôn là hình ảnh của người ban nấy, dù tên kia chỉ lộ ra một góc của khuôn mặt thôi.

Bịch bịch bịchI Tiếng bước chân rất nhanh!

Người đội mũ lưỡi trai kia nhanh chóng xuyên vào trong đám người, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn xung quanh. Sau khi chắc chắn không có ai đi theo, người này mới xoay người đi vào một ngõ tắt cụt.

Nhưng chỉ mới đi được mấy bước, gã bỗng nhiên ngừng bước chân lại, mày nhướng lên.

“Còn chạy đi đâu nữa?”

“Bốp!”

Người đội mũ lưỡi trai cũng không nói một câu nào, chỉ cúi đầu rồi quay người chạy, căn bản là không muốn có xung đột gì với A Phi.

“Còn muốn chạy?”

A Phi bỗng quát lên một tiếng, hệt như một con quái thú, phóng chân một cái là có thể lao ra ngoài, nhanh như điện xetI Người kia mới vừa chạy đến đầu ngõ thì đã cảm giác được một trận gió lạnh ập tới từ phía sau lưng!

Âm!

Gã còn chưa kịp quay đầu, cả người đã bị một cú đá của A Phi khiến cho bay ra ngoài, trực tiếp lăn mấy cái trên mặt đất. Những người đi ngang qua đó sợ đến mức không kìm được mà la toáng lên.

“Không chạy nữa?”

A Phi đi chậm rãi qua đó, nhìn người ngã trên đất rồi cuộn mình lại như một con tôm lớn, thản nhiên nói: “Chạy à, cứ chạy tiếp đi.”

Anh ta đưa tay, dùng một tay kéo người này đứng dậy, ngẩng đầu nhìn đám người bốn phía.

“Chính là người này, mọi người nhìn đi. Người này cướp bóp của người khác rồi bỏ chạy, thật là không có lương tâm!”

A Phi la to lên: “Trong nhà còn có vợ mà lại ra ngoài làm chuyện xấu xa. Mọi người nói xem, người như thế này, có nên đánh hay không?”

Đọc truyện chữ Full