DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Hào Môn Giang Ninh
Chương 114

Chương 114 “Điều kiện?”

Châu Hoa bất giác nhíu mày.

Hắn kinh doanh nhiều năm như vậy, trước giờ đều là hẳn đặt điều kiện, Lâm Cường này còn muốn đặt điều kiện, lần trước không phải đã nói rõ rồi sao.

Hắn đang giúp ông ta mà.

“Nhóc con, hình như ba con hai người vẫn chưa làm rõ tình hình nhỉ” Ýf  KAY Châu Hoa phun khói thuốc lên mặt Lâm Phong, Lâm.

Phong lập tức bị sặc, ho khù khụ.

“Lâm gia các người liên tục chịu đả kích, bây giờ dòng tiền đã là vấn đề rồi, sản nghiệp có thể tiếp tục giữ hay không cũng chưa nói trước được, tôi chịu thu mua tập đoàn Lâm thị các người, đây đã là nể tình bạn nhiều năm rồi” Hắn cười lạnh một tiếng, “Bây giờ, còn muốn bàn điều kiện với tôi?”

Bây giờ tình hình của thành phố Đông Hải, Châu Hoa cũng hiểu rõ.

Không biết có bao nhiêu người muốn vào đầu tư để chia một miếng thịt ngon, mà hẳn thông minh hơn, trực tiếp thu mua tập đoàn Lâm thị, như vậy thì cơ hội đương nhiên nhiều hơn.

Đặc biệt là ba con Lâm Cường bây giờ sắp không chống trụ nổi rồi, giá hắn thu mua giống như là cướp giật vậy!

“Anh hoa hiểu lầm rồi” Lâm Phong ho mấy cái, mặt đỏ lên, né tránh khói thuốc của Châu Hoa, “Yêu cầu của ba tôi chỉ có một, diệt gia đình chú ba Lâm Văn của tôi!

” “Anh Hoa có thể không biết, Lâm thị của tôi tách ra, chú ba cướp mất một phần sản nghiệp, phần đó tính ra cũng thuộc về Lâm thị tôi, anh Hoa nếu muốn thu mua Lâm thị, những thứ đó anh không cần nữa à?”

Lời này đều là Lâm Cường dạy hắn nói.

Hắn rất rõ với tính tham lam của Châu Hoa thì tuyệt đối sẽ không từ bỏ.

Quả nhiên, nghe thấy lời này, Châu Hoa híp mắt lại.

“Chú ba cậu? Chính là thứ rác rưởi bị tai nạn xe, hai chân tàn phế?”

Hắn bực mình nói, “Ông ta cũng có thể lấy sản nghiệp?”

“Dù sao cũng là người của Lâm gia, ông nội ít nhiều cũng có chút không nỡ” Lâm Phong nói dối.

“Tổng cộng có bao nhiêu?”

‘Thứ Châu Hoa quan tâm là cái này.

Chỉ một Lâm Văn thôi, hắn hoàn toàn không quan tâm, nhưng nếu không có bao nhiêu tiền thì hản cũng lười lằng nhằng.

“Tổng giá trị trên năm trăm triệu” Lâm Phong nói, “Với lại, trước mắt đang đàm phán mấy hạng mục đầu tư, tổng giá trị hơn hai tỷ” Nghe thấy con số, Châu Hoa ngây người ra, sau đó cười lớn.

Mẹ kiếp không phải đang đàm phán hạng mục cho hắn sao? Chỉ cần hắn lấy về một lượt, vậy đều là của hắn rồi.

Đến lúc đó, hắn có thể dễ dàng đứng vững ở thành phố Đông Hải, cứa một dao lên miếng thịt béo bở đó!

“Được được được, điều kiện này tôi đồng ý!

” Thực ra căn bản cũng không tính là điều kiện gì, Châu Hoa rất thông minh, hắn nhìn ra được, thứ Lâm Cường không có được cũng không muốn để Lâm Văn có được, như vậy là hai tay dâng tặng cho bản thân rồi.

Còn về chuyện nên lấy về như thế nào, Châu Hoa có một trăm cách Châu Hoa đồng ý ngay, quay đầu nhìn người phụ nữ ống ẹo đang ngồi trên sofa một cái, “Đi lấy hợp đồng” Người phụ nữ õng ẹo đó đứng dậy, đôi chân ngọc khiến Lâm Phong nhìn mà thở gấp, vội vàng quay đầu không dám nhìn nữa.

Châu Hoa càng cười to hơn, đối với loại nhóc con như này, một chút hấp dân cũng đủ khiến hẳn mất kiểm soát.

“Em họ của tôi, chân cũng đẹp cỡ vậy” Lâm Phong nhẹ giọng nói một câu.

Châu Hoa lập tức nghe ra.

Hợp đồng được mang đến rất nhanh, Lâm Phong nghiêm túc đọc một lượt, trong lòng nhịn không được mà chửi thề, đây rõ ràng là cướp giật!

Nhưng hãn vẫn ký, in dấu mộc lên cùng với con dấu cá nhân của Lâm Tiêu.

“Bắt đầu từ hôm nay, Lâm thị là của tôi rồi, tất cả của Lâm thị cũng đều là của tôi: Châu Hoa cười lớn, “Về nói với ba cậu, ông ta có mắt nhìn lắm, cầm tiền về là có thể nghỉ hưu hưởng thụ cuộc sống, đủ cho hai ba con các người vô lo vô nghĩ đấy” Sản nghiệp trị giá mấy trăm triệu, Lâm Cường chỉ bán có tám chục triệu!

Lỗ chết!

Nhưng đi đến bước này, Lâm Cường không có lựa chọn khác, nếu tiếp tục ở lại Đông Hải, vậy ông ta chắc chắn không còn đường nào để đi, thậm chí còn bị cả nhà Giang Ninh chơi đến chết.

Không bằng cầm tiền, đồng thời tìm cho Giang Ninh bọn họ một kẻ địch mạnh mà họ không thể đối phó được.

Dù sao, thứ ông ta không có được, Lâm Văn cũng đừng mong có được!

Đông Hải, Lâm thị nào cũng đừng hòng giữ lại!

Đọc truyện chữ Full