DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Hào Môn Giang Ninh
Chương 109

Chương 109

“Muốn làm thì cũng phải làm phẫu thuật cho cháu tôi!

” Ông ta hừ lạnh nói: “Hoặc là đừng ai mong được làm phẫu thuật nữa!

” “Không sai!

” Lâm Phong cũng đứng lên, ánh mắt không tốt nhìn Phó viện trưởng, trong lòng vô cùng tức giận Ba triệu đấy!

Gã đập fa ba triệu, kết quả chỉ đề cử cho gã một chút, hơn nữa cön bị từ chối.

Từ chối thì từ chối, lại còn lựa chọn chữa trị cái chân bị tàn phế của Lâm Văn. Sao có thể như vậy được? Bọn họ thà là để ai khác làm phẫu thuật, cũng tuyệt đối không để cho Lâm Văn có cơ hội đứng lên.

“Có người gây rắc rối!

” Phó viện trưởng phản ứng rất nhanh, đã sớm có sự chuẩn bị.

‘Vù vù vù, mười mấy người bảo vệ xông vào, trong tay cầm dùi cui điện và khiên phòng ngừa bạo lực!

Vẻ mặt đám người Lâm Cường lập tức lại thay đổi.

“Người nào cũng dám tới đây dương oai à!

” Phó viện trưởng hét lớn một tiếng và nói những lời đây chính nghĩa: “Hôm nay ai dám động vào bác sĩ .John đều bị xếp vào sổ đen của Hiệp hội Y học, từ nay về sau sẽ không có bác sĩ nào chữa bệnh cho người đó nữa!

” Một câu nói này hoàn toàn có lực uy hiếp!

Ai dám cam đoan cả đời mình không bị đau ốm? Bệnh nhẹ còn tốt, cùng lắm thì mời bác sĩ bình thường một chút, nhưng một khi bị bệnh nặng, thậm chí là bệnh nghiêm trọng thì sao? Những bác sĩ nổi tiếng lại đều là người của Hiệp hội Y học, anh dám đánh cược bọn họ thật sự không dám thấy chết mà không cứu hay không? “Trách nhiệm của y bác sĩ chúng tôi là cứu người, nhưng đồng thời cũng phải giữ gìn tôn nghiêm của bác sĩI” Phó viện trưởng càng kích động hơn: “Bác sĩ.John tới nước chúng ta nhằm giao lưu chỉ đạo, xúc tiến sự phát triển của y học chúng ta, sao có thể để cho các người làm càn được?”

Kim Long tức tới mức tái cả mặt.

Ông ta muốn nói mình là người nhà họ Kim, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Giang Ninh đã lạnh xuống, ông ta mới chợt nhớ ra.

Đây là Đông Hải!

Không phải là ở trên tỉnh, đây là địa bàn của đám người Giang Ninh.

Hắn thậm chí còn dám đánh cho Kim Nhiên tàn phế, nếu hôm nay mình dám làm càn, tuyệt đối sẽ không có cách nào an toàn rời khỏi đây.

Mà ba con Lâm Cường càng tức giận tới cực điểm.

Ba triệu đấy!

Bọn họ tặng ba triệu ra ngoài, bây giờ không chỉ không hoàn thành được việc đó, trái lại còn bị uy hiếp.

Đây là thời buổi gì vậy, sao có người như thế chứ? “Ông…”

Lâm Phong đều tức tới sắp ngu người, chỉ vào Phó viện trưởng muốn kêu lên.

“Đuổi hết bọn họ ra ngoài cho tôi!

” Phó viện trưởng làm sao có thể để cho gã có cơ hội này, ông ta ra lệnh một tiếng, mười mấy bảo vệ lao tới, dùi cui điện trên tay còn kêu tách tách, bắn ra tia điện. Lâm Phong sợ đến mức đành nuốt xuống những lời định nói.

Gã đưa tiền mặt, ngay cả một chứng cứ cũng không có!

Giờ có nói cái rắm à!

“Cứu tôi!

Cứu tôi Làm phẫu thuật cho tôi đi!

” Kim Nhiên kêu to giống như bị tâm thần: “Tôi không.

muốn ngồi xe lăn, tôi không muốn ngồi xe lăn nữa!

” Không ai để ý tới cậu ta, trực tiếp nâng cậu ra lên và đẩy ra ngoài.

Bệnh viện số 1 chuẩn bị rất đầy đủ, John cũng không muốn chậm trễ thời gian nữa. Anh ta lập tức bảo Giang Ninh đưa Lâm Văn đến phòng cấp cứu.

Bên ngoài có mười mấy người bảo vệ vẫn sẵn sàng đón quân địch.

Bọn họ cũng không dám để người khác tới quấy nhiễu bác sĩ nổi tiếng làm phẫu thuật.

“Giang Ninh, không có vấn đề gì chứ?”

Tô Mai hơi căng thẳng, siết chặt nắm tay.

Bà muốn đi vào trong với Lâm Văn, nhưng lại lo lắng sẽ ảnh hưởng tới John làm phẫu thuật.

“Mẹ yên tâm đi. Cậu ấy đã nói không thành vấn đề thì lại chắc chản không thành vấn đề.”

Giang Ninh an ủi.

John có địa vị rất cao trong lĩnh vực khoa ngoại ở giới y học, cả thế giới không biết bao nhiêu vận động viên hàng đầu đều được cải tử hoàn sinh dưới bàn tay của anh ta, Lâm Văn bị thương đã nhiều năm nên có hơi rắc rối một chút, nhưng Giang Ninh không lo lắng.

Hắn thấy Lâm Vũ Chân nhíu mày, trên mặt đầy lo lắng lại sốt ruột thì khế an ủi: “Em đừng lo lắng nữa, tất cả rồi sẽ tốt cả thôi” Lâm Vũ Chân ngẩng đầu nhìn Giang Ninh, trong lòng lập tức bình tĩnh lại.

‘Ừ” Ca phẫu thuật được tiến hành trong khoảng hơn năm giờ.

Bên ngoài phòng giải phẫu, Phó viện trưởng tự mình đứng chờ, không rời một bước.

Ông ta đã nhìn ra được đám người Giang Ninh có quan hệ rất tốt với bác sĩ .John, nên chiêu đãi thật tốt mới được.

Cuối cùng, đèn phòng phẫu thuật đã tắt, John đi ra, trên trán đầy mồ hôi.

Đọc truyện chữ Full