DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Hào Môn Giang Ninh
Chương 19

Chương 19 Có còn chỗ trống hay không

Nhà hàng Kim Ngọc rất nổi tiếng ở thành phố Đông Hải.

Ở đây có đầu bếp giỏi nhất trong cả thành phố Đông Hải,

ăn cơm ở đây không chỉ đắt tiền, hơn nữa còn phải hẹn

trước.

Trước khi ra cửa, Giang Ninh đã bảo Lâm Vũ Chân gọi

điện thoại đặt trước rồi.

Giang Ninh đẩy Lâm Văn ra khỏi thang máy, Lâm Vũ

Chân và Tô Mai đi theo phía sau.

Lần đầu tiên đi vào nhà hàng cao cấp như vậy, Tô Mai

hơi căng thẳng.

“Vũ Chân, ở đây có đắt quá không?”

 

Bà khẽ nói: “Chúng ta không thể phung phí tỉ:

Giang Ninh, đây là ân tình không dễ trả đâu.”

Lâm Vũ Chân biết, tùy tiện ăn một bữa ở nhà hàng Kim

Ngọc cũng phải mất hơn mấy nghìn. Có đồng nghiệp

của cô từng tới đây ăn một bữa, lúc về còn khoe khoang

hơn một tháng đấy.

“Giang Ninh nói muốn mời mẹ ăn cơm, con không ngăn

cản anh ấy được.”

Cô do dự một chút rồi nói: “Ba mẹ yên tâm ăn đi, chờ lúc.

về con sẽ gửi một phần tiền của chúng ta cho anh ấy”

Tô Mai nghe vậy mới yên tâm hơn một chút.

Giang Ninh đẩy Lâm Văn tới chỗ nhân viên phục vụ, lập.

†ức có nhân viên bước tới.

“Thưa ngài, thật ngại quá, nhà hàng chúng tôi đã hết chỗ

rồi. Nếu ngài tính ăn cơm, mời sang bên cạnh chờ một

lát”

“Hết chỗ à?”

Giang Ninh nhìn lướt qua một vòng, sau đó quay đầu hỏi

Lâm Vũ Chân: “Không phải em đã đặt chỗ trước rồi

sao?”

Lâm Vũ Chân đi tới và lấy điện thoại di động ra. Trên đó

vẫn còn có tin nhắn đã đặt trước: “Đúng vậy, chúng tôi

đã đặt trước rồi. Lễ tân của các cô hẳn có thể kiểm tra

lại ghi chép. Chúng tôi đặt lúc sáu giờ, bây giờ mới là

năm giờ bốn mươi sáu phút.”

“Thật ngại quá, bên này có khách tới nên đã vào trước

rồi. Có thể tin nhắn các người gửi tới chưa được cập.

nhật đúng lúc.”

Nhân viên phục vụ thản nhiên nói: “Mời các người sang

bên cạnh chờ, hoặc các người có thể trở lại vào ngày

mai:

“Sao có thể như vậy được, chúng tôi đã đặt trước rồi cơ

mà?”

Lâm Vũ Chân cảm thấy bất lực. Sao chỉ ăn một bữa cơm

mà rắc rối như vậy.

Nhà hàng này không thể dựa vào mình kinh doanh tốt thì

có thể làm bừa như vậy được.

 

Tô Mai thấy vậy liên kéo Lâm Vũ Chân lại, nói: ‘Nếu

không thì chúng ta đổi chỗ khác ăn cũng được?”

Giá cả ở đây quá đắt. Bà nhìn thấy cách ăn mặc của

những người ngồi ăn bên trong cũng biết là giá không rẻ

rồi.

“Mẹ, hôm nay là lần đầu tiên con mời mẹ ăn cơm, chúng

ta không đi đâu hết, ăn ở đây đi.”

Từ trước đến nay không ai dám cướp vị trí của mình,

Giang Ninh ra ngoài ăn cơm lần nào mà không phải

được những ông chủ nhà hàng khách sáo nghênh đón,

bây giờ ngược lại hay rồi, hắn thậm chí đặt trước cũng

không có chỗ à.

“Ông chủ của các người là ai?”

Nhân viên phục vụ vừa nghe vậy thì không khỏi nhíu

mày.

Muốn tìm quan hệ à?

 

Anh ta đã gặp qua nhiều người như thế

Anh ta cười lãnh đạm nói: “Ông chủ của chúng tôi là

Hoàng Ngọc Minh, Tổng giám đốc Hoàng của thành phố

Đông Hải, anh từng nghe nói qua rồi chứ?”

Người bình thường nghe được cái tên Hoàng Ngọc Minh

này thì biết không thể động vào, ngoan ngoãn rời đi. Anh

†a đã nhìn thấy nhiều người như thế rồi, giả thần giả quỷ

cái gì chứ.

Giang Ninh không nói chuyện, lấy điện thoại di động ra

gọi tới số của Hoàng Ngọc Minh.

Lúc này, Hoàng Ngọc Minh đang ngâm nước nóng ở

tầng trên cùng, trong lòng ôm cô người mẫu nhỏ nhắn

mềm mại, vô cùng thoải mái.

Chiếc điện thoại di động đặt ở bên cạnh chợt đổ chuông,

đó là một số xa lạ. Anh rút một tay từ trên người của cô

người mẫu xinh đẹp ra, cầm điện thoại lên nghe.

“Alo?”

“Tiểu Hoàng, tôi tới nhà hàng của anh ăn cơm mà không

có chỗ trống à?”

Hoàng Ngọc Minh nghe được giọng nói này liền giật

mình!

Anh đứng phát dậy làm nước văng ra tung tóe. Cô người

mẫu xinh đẹp sợ đến mức biến sắc.

“Có có có! Đại ca ở nhà hàng Kim Ngọc à? Em sẽ xuống

ngay đây!”

Hoàng Ngọc Minh không để ý tới mái tóc ướt, vội vàng

lau khô người, thay quần áo rồi đi thang máy riêng thẳng

từ tầng cao nhất xuống.

Lúc đó, ở quầy lễ tân của nhà hàng Kim Ngọc, ánh mát

nhân viên phục vụ kia nhìn Giang Ninh như nhìn một kẻ

ngốc vậy.

Tiểu Hoàng à?

Mẹ nó, anh giả vờ cũng quá giỏi rồi đấy?

Cả Đông Hải này cũng không có ai dám gọi Hoàng Ngọc.

Minh là Tiểu Hoàng đâu. Anh không muốn sống rồi,

thích giả vờ ta đây đến tận địa bàn của Tổng giám đốc

Hoàng à?

“Thằng nhóc, mày cũng không hỏi thăm xem đây là địa

bàn của ai à? Thích ra vẻ ta đây nhầm chỗ rồi nhé!”

‘Vẻ mặt nhân viên phục vụ trầm xuống: “Tôi cho các

người một phút, lập tức cút ra ngoài, bằng không đừng

trách tôi không khách sáo!”

Giang Ninh không để ý anh ta, hắn còn không đến mức

tính toán với một nhân viên phục vụ mắt chó coi thường

người.

“Không nghe được lời tôi nói sao?”

Giọng nhân viên phục vụ lạnh xuống, rút bộ đàm ra và

cười gắn một tiếng: “Anh Cẩu, có người đang gây rắc rối

ở nhà hàng Kim Ngọc! Các anh mau lên đây đi!”

 

Lâm Văn và Tô Mai nghe vậy thì lập tức bối rối.

Xem ra nhà hàng này không đơn giản rồi!

“Vũ Chân, chúng ta đi nhanh thôi. Bọn họ không dễ chọc

đâu.

“Đúng vậy, chúng ta về nhà ăn đi. Mẹ sẽ nấu cơm cho.

mọi người ăn!”

Mấy năm nay, bọn họ đã chịu quá nhiều sỉ nhục và ức

hiếp nên bây giờ lá gan cũng nhỏ hơn, chỉ sợ đắc tội với

người ta.

Lâm Vũ Chân lại không động đậy.

 

Bởi vì cô biết Giang Ninh thật sự có quen biết với Hoàng.

Ngọc Minh, còn từng chia bánh bao cho anh, hai người

còn ở cung dưới gầm cầu, đều là anh em Cái Bang.

Bịch bịch bịch!

Một loạt tiếng bước chân vang lên. Mười mấy người đàn

ông to cao vạm vỡ xông tới. Người dẫn đầu rõ ràng là

anh Cẩu mà nhân viên phục vụ đã nhắc tới.

“Ai dám gây sự ở đây, không muốn sống nữa à?”

Anh Cẩu hừ lạnh một tiếng.

“Anh Cẩu, chính là bọn họi”

 

Nhân viên phục vụ chỉ tay vào Giang Ninh: “Tôi đã nói ở

đây hết chỗ nhưng bọn họ vẫn cứ cố xông vào. Thằng

nhóc này còn gọi ông chủ của chúng ta là Tiểu Hoàng!”

 

Anh Cẩu vừa nghe thì chợt sững sờ, sau đó sắc mặt liền

trở nên lạnh lùng.

Tiểu Hoàng à?

Mẹ nó, dù anh ta có ăn gan hùm mật gấu cũng không

dám gọi Hoàng Ngọc Minh là Tiểu Hoàng. Thằng nhóc

này chán sống rồi!

Anh ta xắn tay áo lên, mười mấy người lập tức bao vây

xung quanh mấy người Giang Ninh.

“Thằng nhóc, là mày tự cút hay chúng tao phải ném mày

từ trên tầng ra hả?”

Giang Ninh quay đầu, nhìn chằm chằm vào anh Cẩu, mắt

hơi nheo lại.

“Anh xác định muốn bất kính với tôi?”

Anh Cẩu ngẩn người ra, sau đó cười ha hả: “Mẹ nó, mày

tưởng mình là ai chứ? Ông đây giết chết mày chẳng

khác nào giết một con kiến. Còn nói bất kính với mày à?”

“Bớt nói những lời dư thừa đi. Nếu mày không cút thì

đừng trách ông đây độc ác!”

Anh ta đang muốn ra tay thì cửa thang máy mở ra.

Hoàng Ngọc Minh hùng hùng hổ hổ chạy ra, trên tóc vẫn

còn nhỏ nước.

“Dừng tay!”

Anh quát lớn một tiếng làm anh Cẩu lập tức sửng sốt.

Nhân viên phục vụ kia cũng sững sờ. Ông chủ tới rồi!

“Dừng tay! Mẹ nó, tất cả đều dừng tay lại cho tôi!”

Hoàng Ngọc Minh xông tới và giơ tay lên tát anh Cẩu

một cái: “Mát anh mù rồi hả? Không biết anh ấy là đại ca

của tôi sao? Ngay cả anh ấy mà anh cũng dám đánh?”

Hoàng Ngọc Minh nói xong lập tức đi tới trước mặt

Giang Ninh và hít sâu một hơi.

“Đại ca, Tiểu Hoàng đến chậm, không dạy được đám

người phía dưới, thật xin lỗi anh!”

Anh Cẩu ngây người, ôm mặt quên cả đau.

Nhân viên phục vụ cũng kinh ngạc đến đờ người ra, chỉ

cảm thấy hai chân mình đang run rẩy, gần như sắp ngã

bệt xuống rồi.

Vừa rồi Hoàng Ngọc Minh lại gọi Giang Ninh là đại ca,

còn tự xưng mình là Tiểu Hoàng!

Đây rốt cuộc là có chuyện gì vậy?

Hai người Tô Mai và Lâm Văn cũng trợn mắt há hốc

mồm, trên mặt đầy vẻ khó tin.

Đại ca à?

Giang Ninh trở thành đại ca của Hoàng Ngọc Minh này

từ lúc nào thế?

“Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau xin lỗi đại ca của tôi

đi!”

Hoàng Ngọc Minh lạnh lùng nói.

“Xin lỗi, xin lỗi!” Anh Cẩu liền vội vàng cúi đầu khom lưng

nhận lỗi.

“Xin… xin lỗi!” Giọng nhân viên phục vụ cũng run run.

“Tiểu Hoàng à, làm ăn buôn bán thì cũng phải có dáng

vẻ của làm ăn buôn bán, quy định đã đặt ra, người phía

dưới có thể tùy tiện sửa lại sao?”

Giang Ninh nhìn chằm chằm vào Hoàng Ngọc Minh,

giọng điệu bình tĩnh nhưng vẫn làm cho Hoàng Ngọc

Minh cảm thấy khẩn trương.

“Đây là anh dạy, hay thằng nhóc A Phi kia không dạy tốt

hả?”

Hoàng Ngọc Minh nghe vậy thì tim đập loạn xạ!

“Là em không tốt! Là em làm không tốt, đại ca phê bình

rất đúng. Em sẽ sửa, sẽ sửa ngay ạI”

Hoàng Ngọc Minh vội nói với nhân viên phục vụ kia:

“Cậu dám vi phạm quy định của nhà hàng, cút!”

Anh lại quay đầu nhìn anh Cẩu, mặt anh Cẩu lập tức xám

như tro tàn!

Đọc truyện chữ Full