DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phong Lưu Pháp Sư
Chương 639: Tiến vào thông đạo đến Thương Nguyệt đại lục.

Hắc ám thần hừ lạnh một tiếng, thần lực vận chuyển. Đang chuẩn bị giáo huấn tên tiểu tử không biết trời cao đất dày, cho hắn biết giữa lôi thần truyền thừa với chủ thần chân chính vẫn còn cách nhau xa.

Chỉ là khi vận thần lực được một nửa thì thân thể đột nhiên cứng đờ, thần chi trớ chú đột ngột phát tác, trong lúc nhất thời không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn đại thủ của Long Nhất tiến tới bộ ngực của mình.

“Ách” Đại thủ của Long Nhất vừa xuyên qua hắc bào chạm vào ngực của hắc ám thần, một cảm giác vô cùng mềm mại đàn hồi làm cho hắn cả kinh, hắc ám thần thật sự là nữ nhân?

Long Nhất vô pháp vô thiên đã thành tính, dám báng bổ cả chủ thần. Chuyện không ai dám tưởng hắn lại làm. Chẳng những thế hắn còn tiến thêm một bước, đại thủ như thiểm điện vén áo choàng của hắc ám thần ra.

Một mái tóc đen thật dài như dòng suối xoã xuống, trong sát na che lại nửa gương mặt, nhưng lại lộ ra cái trán trắng bóng và đôi mắt mang theo hàn ý. Nhìn vào đôi mắt ấy, không thể nghi ngờ hắc ám thần chính là nữ nhân.

Mái tóc đen thật dài tiếp tục rũ xuống, chỉ một chút nữa thôi sẽ được nhìn trọn vẹn diện mạo, nhưng ngay lúc này hắc ám thần đã hoàn toàn khôi phục, trong sát na một trận hắc vụ bao phủ lấy. Trong bụng Long Nhất xót xa tiếc nuối, hắc ám thần một lần nữa bị bao phủ trong hắc bào rộng thùng thình.

“Xú tiểu tử, tin hay không ta biến nữ nhân của ngươi thành quả phụ.” Hắc ám thần thanh âm không còn khàn khàn nữa, mà là một giọng thanh thuý vô cùng dễ nghe, đây mới thật sự là thanh âm của nàng a.

Long Nhất đứng lên vuốt vuốt bụng, hắc hắc cười nói: “Ta nói rồi, nam nhân lý nào có đôi tay nhỏ bé như vậy. Hại ta vẫn một mực nghĩ ngươi là lão đầu tử. Hoàn hảo, hoàn hảo…”

“Hảo cái gì?” hắc ám thần kỳ quái hỏi.

“Ngươi ở trong cơ thể ta trong thời gian dài như vậy, khi ta cùng nữ nhân hoan hảo ai biết ngươi có rình coi hay không, giờ ngươi là nữ nhân ta an tâm rồi.” Long Nhất hắc hắc cười nói.

“Được rồi, không nói nhảm nữa. Nói chánh sự, thiên ma vương chắc chắn đã chạy đến ma giới. Hắn vừa phá phong ấn ra, cần một đoạn thời gian để hoàn toàn khôi phục thực lực. Một khi hắn khôi phục, tất sẽ mở ra cánh cửa của ma giới. Đến lúc đó trăm vạn ma binh áp cảnh, cả thế giới sẽ hoàn toàn huỷ diệt.

“Ma giới? Ở đâu?” Long Nhất nhíu mày hỏi, hắn bây giờ đã biết thần giới, không nghĩ tới lại còn có cả ma giới.

Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

“Cánh cửa ma giới không ai biết được ở vị trí nào. Nếu không sớm đã bị tiêu diệt rồi, còn có thể khiến cho cả thần giới luân lạc đến nước này sao?” Hắc ám thần than khẽ, giọng nói vô cùng tiêu điều.

“”Ý ngươi là cánh cửa vào ma giới có thể ở bất cứ đâu?” Long Nhất nghi hoặc hỏi.

« Ừ thì... đúng là như vậy. » hắc ám thần có chút ngập ngừng nói.

Long Nhất bất đắc dĩ nhún nhún vai. Làm đối thủ của nhau ngàn vạn năm mà ngay cả hang ổ của đối phương cũng không nắm được, khó trách bị ma vương đánh cho long trời lở đất.

“Tiểu tử, ngươi muốn đi Thanh Phong đế quốc sao?” hắc ám thần hỏi.

“Ngươi bị hạ trớ chú mười vạn năm cũng biết đến Thanh Phong đế quốc?” Long Nhất kỳ quái hỏi.

Hắc ám thần xoay người nhìn phề phía phế tích Di thất chi thành,nói: “Mấy ngàn năm trước có một nhóm người từ Thương Nguyệt đại lục đến hoang mãng thảo nguyên kiếp lập Thánh thành, từ bọn họ ta đương nhiên có thể biết sự tình tại Thương Nguyệt đại lục.

“Vậy Thánh thành trớ chú không phải ngươi hạ, đúng không?” Long Nhất nói ra nghi vấn đã giữ kín từ lâu.

“Nói cho cùng cũng tại ta, nhưng không phải ta cố ý. Ngàn năm trước khi thần chi trớ chú phát tác, ta cố gắng mang nó bài trừ ra khỏi cơ thể, nhưng được một ít thì không thể tiếp tục được nữa. Phần trớ chú bị ta bài trừ đã ảnh hưởng cả Thánh thành, biến nó trở thành một mảnh tử địa.” hắc ám thần nhàn nhạt nói.

“Nguyên lai là như thế. Ngươi đột nhiên tìm ta là vì cái gì?” Long Nhất hỏi.

Hắc ám thần cười khanh khách hai tiếng, đột nhiên hoá thành hắc quang nhập vào thân thể Long Nhất.

“Đại tỷ nghe ta nói, không có việc gì lại chạy vào cơ thể ta làm chi. » Long Nhất vẻ mặt đau khổ nói.

“Tiểu tử, sau khi đến Thương Nguyệt đại lục ta sẽ dẫn ngươi tìm đến thổ thần thần bài. Trường hạo kiếp cũng chỉ ngươi có năng lực thay đổi, còn kết cục thế nào cả ta cũng không thể đoán trước.” hắc ám thần nói xong liền biến mất vô thanh vô thức, cho dù Long Nhất gọi thế nào cũng không thấy động tĩnh.

Lúc này tỷ muội Mộc Hàm Yên đã tỉnh lại, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Long Nhất, chúng ta làm sao vậy?” Mộc Hàm Yên nghi hoặc hỏi.

“Không có gì, vừa rồi các ngươi không khoẻ, nên ghé vào bãi cỏ nghỉ ngơi một chút.” Long Nhất hắc hắc cười nói.

Mộc Tinh Tinh bĩu môi muốn hỏi lại thì bị Mộc Hàm Yên ngăn cản. Nếu Long Nhất đã không muốn cho các nàng biết thì tốt nhất là đừng hỏi.

Ba người đi về phía Thánh điện, tứ bề là mảng cỏ hoang vu, bên trong lại hiện lên một toà thánh điện hùng vĩ, thoạt nhìn vô cùng kỳ lạ.

Đi vào bên trong thánh điện, nhìn những pho tượng của thất đại chủ thần, Long Nhất cảm khái không thôi. Mười năm ngắn ngủi, thế sự đổi thay, vật còn người mất.

Mộc Hàm Yên khởi động thánh điện ma pháp trận, tại trung tâm thánh điện một pha pháp đồ án nhất thời xuất hiện. Bên trong đồ án có bảy khe lõm, trong đó sáu khối ma tinh thạch đã được khảm vào, vẫn còn một khe bỏ trống. Đồ pháp quỷ dị này Long Nhất đã từng gặp qua, nhưng không nghĩ đến lại là truyền tống ma pháp trận đến Thương Nguyệt đại lục.

“A, sao lại như vậy, thế nào lại thiếu mất hải hồn thạch?” Mộc Hàm Yên ngơ ngác nhìn vị trí bị bỏ trống, ánh mắt như hoá đá.

“Mười năm trước ta đến đây vị trí ấy đã bỏ trống, có vấn đề gì sao?” Long Nhất vừa hỏi, nhìn ánh mắt của Mộc Hàm Yên xem ra có chuyện gì rất tệ đã xảy ra.

“Không có hải hồn thạch hỗ trợ phá nguồn năng lượng bao phủ Thương Nguyệt đại lục, chúng ta không trở về được.” Mộc Hàm Yên hít sâu một hơi, khổ sở nói.

Long Nhất ngẩn ra. Lúc trước Mộc Hàm Yên có nói cần thất hệ năng lượng thạch phá khai không gian, bây giờ thiếu đi một, chẳng phải là phí công vô ích sao?

“Tỷ tỷ, làm sao bây giờ? Chúng ta đã đi hai tháng rồi, phụ hoàng người… người không thể trụ lâu nữa, làm sao bây giờ?” Mộc Tinh Tinh gấp đến nỗi gương mặt trắng bệch, đôi mắt ngấn lệ.

“Không nên gấp, nhất định sẽ tìm ra biện pháp.” Long Nhất an ủi. Bây giờ đi đâu để tìm một khối hải hồn thạch, huống chi tận bây giờ hải hồn thạch là cái thứ gì hắn vẫn chưa nghe nói qua.

Long Nhất đi hai vòng quanh thánh điện, ngẩng đầu nhìn pho tượng thuỷ thần, trong đầu chợt xuất hiện một gương mặt thanh lãnh tuyệt mỹ.

“Nếu Tỳ Nhã ở đây thì tốt rồi.” Trong lòng Long Nhất nổi lên một tia thương cảm.

“Tiểu tử, bản lĩnh của ngươi thật là lớn đó, ngay cả nha đầu Tỳ Nhã ngươi cũng đoạt được, khó trách trên người ngươi lại có thuỷ thần ấn ký.” Ngay lúc này, âm thanh yêu kiều của hắc ám thần vang lên trong đầu long nhất.

“Lão bà,có biết rình coi suy nghĩ của người khác là vô liêm sỉ lắm không?” Long Nhất nhíu mày tức giận nói với hắc ám thần.

“Lạc lạc, trong lòng ngươi chấp niệm sâu như vậy ta không muốn biết cũng không được. Còn nữa, Tỳ Nhã xinh đẹp của ngươi có lẽ còn ‘già’ hơn ta một chút.” Hắc ám thần cười duyên trả lời. So với thanh âm khàn khàn chói tai lúc trước không biết dễ nghe hơn biết bao nhiêu lần. Cách nói không thay đổi, tính cách không thay đổi nhưng thanh âm biến hoá lại làm cho Long Nhất cơ hồ cảm thấy hai người hoàn toàn không giống nhau. “Như vậy xưng hô thế nào cho hợp lẽ với hắc ám thần đại nhân?” Long Nhất cười hỏi.

“Bổn thần tên gọi Mặc Vận, ngươi có thể gọi là Mặc Vận đại nhân.” Hắc ám thần mỉm cười nói.

“Mặc Vận, ngươi có cách làm ra hải hồn thạch?” Long Nhất đảo đảo cặp mắt hỏi.”

“Hải hồn thạch? Chẳng phải là ngươi có rồi sao?” Mặc Vận hỏi.

“Ta có thì hỏi ngươi làm cái gì?” Long Nhất bất đắc dĩ nói.

“Tiểu tử, người ta càng ngày càng thông minh, còn ngươi càng ngày càng đần độn. Trên người ngươi có bích hải thần phách lại có tử kim hồn thạch, đem hai thứ này nhập lại chẳng phải thành một khối hải hồn thạch sao?” Mặc Vận bĩu môi nói.

Long Nhất ngẩn người, rồi đột nhiên phản ứng lấy bải thần phách từ từ nhập vào tử kim hồn thạch. Thánh điện nhất thời bị một trận u lục quang mang bao phủ.

Tỷ muội Mộc Hàm Yên đến gần, nhìn thấy vẻ mặt của Long Nhất cũng không nói gì thêm.

Long Nhất dùng toàn bộ nội lực cùng tinh thần lực nhập một chỗ bao trùm lấy bích hải thần phách, mang thần phách từ từ dung nhập vào tử kim hồn thạch.

Quá trình thuận lợi ngoài dự tính của Long Nhất. Hai khối nhập thành một thể không hề trở ngại, một trận lục quang cùng tử quang giao nhau loé lên. Cuối cùng quang mang bạo thiểm, biến thành một khối lam sắc thạch đầu trong suốt.

“A, hải hồn thạch!” Tỷ muội Mộc Hàm Yên hưng phấn kêu lên.

Long Nhất cầm hải hồn thạch tung hứng nhẹ trên tay, cảm giác có linh hồn tồn tại cùng với lục hệ năng lượng thạch phân biệt rõ ràng.

“Tiểu tử, sau khi dùng hải hồn thạch phá vỡ không gian, đừng quên mang nó theo bên người. Ta nhận thất đây không phải là một khối hải hồn thạch bình thường.” Hắc ám thần cẩn thận nhắc nhở.

“Đó là, ta còn dựa vào khối thạch này để khống chế thôn hải thú.” Long Nhất gật đầu nói.

Long Nhất mang hải hồn thạch vào khe trống bên trong. Ma pháp trận nhất thời quang mang đại thịnh, chính giữa xuất hiện một thông đạo bạch quang.

“Đi thôi.” Long Nhất nói.

Tỷ muội Mộc Hàm Yên chui vào thông đạo biến mất, Long Nhất lất hải hồn thạch ra rồi nhanh chóng tiến vào bên trong.

----------------

Một vầng trăng tàn lạnh lùng lơ lửng cuối trời. Giằng co cả ngày, tiếng gào hét dần dần yếu đi, dư phong lại không hề cố kỵ thổi vào mặt đất, mang đến từng hơi máu tanh nồng nặc.

Suốt mười ngày, dực nhân tập trung lại với nhau, cùng linh tộc kết thành cự linh tộc trận bao vây đô thành Thanh Phong đế quốc, mười ngày không ngừng tiến công, khiến cho hàng rào ma pháp ngày hôm qua hoàn toàn bị phá vỡ. Ma pháp địch nhân cùng nỗ tiễn có thể không cần kiêng kỵ bắn vào thành nội, khiến cho hơn vạn bình dân thương vong, phá hoại vô số kiến trúc. Khủng hoảng lan tràn khắp toà thành, bọn họ đều biết một khi toà thành bị phá vỡ sẽ là một hồi đồ thành đẫm máu. Cự linh tộc đại vương đã nói, không ai hoài nghi tính chân thật của nó. Thương Nguyệt đại lục ngày càng khẩn trương, giết bớt một người sẽ bớt thêm một phần tư nguyên chia sẻ, cho nên sự sống chết của người khác cơ bản không cần quan tâm.

“Bệ hạ, hãy ăn một chút gì đó rồi nghỉ ngơi đi.” Một quý phụ toàn thân dục huyết đứng phía sau Mộc Thanh Minh nó. Nàng là phi tử của Mộc Thanh Minh, thực lực đã đạt đến cấp bậc kiếm thánh.

Mộc Thanh Minh lắc đầu, nhìn thánh điện bên ngoài thành đã bị địch nhân chiếm cứ, than khẽ. Hai nữ nhi của hắn đi Thương Lan đại lục mời Long Nhất về đây hỗ trợ, đến bây giờ vẫn chưa trở về, không biết có xảy ra việc gì ngoài ý muốn không. Toàn cảnh Thương Nguyệt đại lục thật sự rất thương cảm, chiến hoả phân phi, cửa nát nhà tan, thây chất đầy nội.

“Bệ hạ, ngày mai sợ rằng quân đội cự linh tộc tấn công càng thêm điên cuồng, người không ăn gì cả thì làm sao ứng phó đây? Bây giờ bệ hạ là nguồn hy vọng duy nhất của mọi ngươi, nhất định phải bảo trọng long thể mới được.” Na Nữ Tương khuyên nhủ, nhưng không thúc ép.

Mộc Thanh Minh cười khổ hai tiếng, khẽ đứng lên tiếp nhận bính tử trong tay ái phi. Loại bính tử này bây giờ chỉ có tướng lĩnh mới được ăn, còn binh lính chỉ được dùng da thú qua chế biến linh tinh mà nuốt, nước uống thì ***c ngầu lấy từ hạ nguồn dơ bẩn, bởi vì thượng nguồn đã bị trận doanh của địch nhân chặt đứt.

Xung quanh tướng sĩ ai nấy đều mệt mỏi bơ phờ ra mặt. Mộc Thanh Minh vô cùng khẩn trương, chỉ sợ rằng ngày mai đô thành bị công phá, đến lúc đó trong thành trăm vạn binh lính cùng con dân đế quốc sẽ bị tuyệt diệt. Đến lúc đó máu chảy thành sông, nhuộm hồng đại địa, hết thảy đều do Mộc Thanh Minh lãnh đạo vô phương.

“Ái phi, ngươi nói Mộc Hàm Yên có thể an toàn trở về không?”Mộc Thanh Minh hỏi.

“Nhất định có thể, bệ hạ không cần lo lắng.” Na Nữ Tương kiên định nói.

“Chỉ mong là như thế.” Mộc Thanh Minh lẩm bẩm nói.

Màn đêm dần trôi đi, sắc trời hừng sáng, tại trận doanh cự tinh tộc đang hối hả tập kết trăm vạn binh lính chuẩn bị cho một đợt công thành mới, ma pháp sư đã sẵn sàng, chỉ chờ lệnh chủ trướng liền lập tức phát động mãnh công.

Ngay lúc tiếng tù và phát động công kích vang lên, thánh điện đột nhiên tuôn ra một trận thất thải quang mang, vào lúc tờ mờ sáng trông càng thêm chói mắt.

Tỷ muội Mộc Hàm Yên xuất hiện bên trong thánh điện, nhìn trái phải vẫn không phát hiện tung ảnh Long Nhất, mà lúc này không gian thông đạo cũng đã biến mất, hai người nhất thời nhìn nhau không biết phải làm thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Đọc truyện chữ Full