DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phong Lưu Pháp Sư
Chương 339: Lại làm “chuyện xấu”

Vô số người kêu lên, toàn bộ vây quanh hỏi tình huống bên trong. Một số tế tự vận dụng trì dũ thuật nhằm giúp những người này khôi phục khỏi mỏi mệt và sợ hãi.

Chỉ là những người sống sót này không muốn nhắc lại sự tình phát sinh bên trong. Sau khi chỉnh đốn lại liền nhằm phương hướng trấn nhỏ rời đi.

Từ những lời của nhóm người này, bốn người Long Nhất hiểu được một cách đại khái tình huống xảy ra. Nguyên nhân là do Huyết sát dong binh đoàn cùng Kỳ tích dong binh đoàn là hai dong binh đoàn lớn tại Thương Lan đại lục. Hai dong binh đoàn cấp A này liên kết với nhau được 3000 quân tinh nhuệ cùng tiến vào Lôi Thần cấm khu. Đáng tiếc những kẻ này cũng bị giết đến phải tháo chạy. Ba ngàn người đi, hầu hết đều bị chết, đến 8, 9 phần. Kinh nghiệm lần này khiến cho những kẻ sống sót cả đời gặp ác mộng. Từ nay về sau lại có thêm hai dong binh đoàn cấp A bị xóa tên khỏi Thương Lan đại lục.

Long Nhất không khỏi có chút lo lắng cho Hồng Nương Tử. Tuy Thiết Huyết dong binh đoàn nằm trong mười dong binh đoàn cấp A đứng đầu, nhưng những kẻ đã chết ở Lôi Thần cấm khu chẳng biết đã có bao nhiêu vong hồn, bọn họ liệu có là ngoại lệ?

Bất quá nhớ lại thì Hồng Nương Tử đã một lần nhanh chóng dẫn dong binh đoàn xông qua Lôi Thần cấm khu, hơn nữa Hồng Nương Tử là một người cực kỳ cẩn thận, nếu thấy sự việc không thể thì sẽ thối lui không quản đến.

Long Nhất chọn một chỗ xa hơn để dựng trại. Mỗi người một cái trướng bồng. Mà lúc này trời cũng đang dần tối.

Đốt lửa lên, bốn người cùng ngồi một chỗ, không ai nói gì cả. Long Nhất hơi nheo mắt, có chút thất thần, ở phía xa xa một số ít mạo hiểm giả đang huyên náo, âm thanh tựa hồ càng ngày càng trở nên xa xôi.

“Thịt nướng cơ hồ đã được, ngươi còn ngây ngốc cái gì a.” Nạp Lan Như Nguyệt ngửi mùi thơm, đột nhiên dùng khuỷu tay huých vào Long Nhất.

Long Nhất cả kinh tỉnh lại, lật mặt thịt, tiếp theo đó lại ngồi ngây ngốc.

“Uy, ngươi làm sao vậy? đang nghĩ tới biểu muội? Nạp Lan Như Nguyệt nhẹ giọng hỏi.

Long Nhất phảng phất vẫn tiếp tục xuất thần, không phải không nghe được câu hỏi, chỉ là hắn bây giờ không có tâm trí nói chuyện. Một chiêu tương tư kiếm kia không chỉ có ảnh hưởng tới Tạp Gia, đồng dạng cũng ảnh hưởng tới chính bản thân hắn, chân trời góc biển còn có tận cùng, chỉ có tương tư là vô tận.

Nạp Lan Như Nguyệt mở miệng muốn nói, nhưng thấy hình dáng Long Nhất như vậy cũng tựa đầu vào một bên không để ý tới hắn nữa.

Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bóng đêm ngày càng dầy đặc, âm thanh huyên náo bốn phía dần dần chìm xuống, chỉ còn lại tiếng côn trùng trên cây, trong bụi cỏ chẳng biết mọi mệt kêu to.

Đống lửa đã tàn, chỉ còn vài đốm lửa vẫn cháy sáng. Bốn người Long Nhất đều tự về trướng bồng ngủ.

Lúc này Long Nhất đang nằm trên chiếc giường lớn mềm mại hào hoa trong trướng bồng. Nếu có người ở đây lúc này khẳng đinh sẽ chấn động. Khuôn mặt tuấn tú của Long Nhất thống khổ vặn vẹo, biến hình. Cái trán và và cổ lộ ra, trên ngưồi hắn đều là vết bẩn, cổ họng vô ý phát ra tiếng rên rỉ.

“Thương … … Lan loạn … … Lôi Thần … … hàng… …bích huyết … … chiếu nhân gian … …tam đăng,,, ,,, trởi cao … …” Long Nhất nói ra mấy câu đó một cách đứt quãng, vẻ mặt vô cùng thống khổ.

Bỗng nhiên trước ngực Long Nhất toát ra một trận quang mang màu trắng, quang mang nhu hòa xoay tròn, như bàn tay mẫu thân bao phủ Long Nhất.

Vẻ mặt đau khổ của Long Nhất dần dần dịu lại, chỉ là khóe miệng vẫn như cũ, thỉnh thoảng lại giật giật vài cái, hạt châu cấp tốc chuyển động, hiển nhiển là đang mơ tới cái gì đó.

“Tiểu Y … …” Hai mắt Long Nhất đột nhiên mở trừng ra, lưỡng đạo tử mang chợt lóe lên rồi biến mất. Hắn toát mồ hôi đầm đìa ở trên giường, quay đầu nhìn bốn phía, như không còn chút khí lực nào, nằm ở trên giường.

Long Nhất nhắm hai mắt lại, trong đầu xẹt qua những mảnh nhỏ của giấc mộng vừa rồi, thế nhưng không thể nghĩ ra. Chỉ có những tia chớp màu trắng vỡ ra thành vực sâu, tựa hồ còn có thân ảnh của Tiểu Ba cùng Hỏa Kỳ Lân, cuối cùng xuất hiện Tiểu Y với con ngươi trong suốt nhìn hắn, như muốn nói cái gì đó.

Long Nhất cúi đầu suy nghĩ, mở vạt áo mình ra xem, từ đó xuất hiện một hạt châu màu trắng, hắn lẳng lặng nhìn.

“Rốt cuộc sao lại thế này? Thật sự là một giấc mộng kỳ quái.” Long Nhất lầm bẩm nói trong lòng, rời khỏi giường, thấy trên người nhớp nháp, hắn muốn tìm một con sông nhỏ để tắm rửa một chút.

Rời khỏi trướng bồng, bốn phía đều là một mảng yên tĩnh, không nhìn thấy một ai. Long Nhất bay lên bầu trời, tìm kiếm một dòng suối nhỏ tại rừng rậm nguyên thủy này. Không lâu lắm, Long Nhất tìm được một thủy đàm, liền cởi quần áo và nhảy vào, bơi qua bơi lại rất thỏa mãn.

Lúc này đã vào mùa hè, mặc dù Kỳ Diệp công quốc nằm gần sát Nạp Lan đế quốc, nhưng dù sao cũng còn một khoảng cách xa. Bởi vậy nơi này so với Thương Nguyệt thành của Nạp Lan đế quốc còn nóng nực hơn nhiều. Long Nhất nhảy vào thủy đàm lạnh lẽo này tắm rửa, cảm thấy rất thoải mái.

Tắm rửa toàn thân xong, Long Nhất hít một hơi thật sâu, lặn sâu xuống đáy thủy đàm. Tuy nhiên thủy đàm này không sâu lắm, đến 56 mét đã xuất hiện đủ mọi mầu sắc noãn thạch, thật sự là hấp dẫn. Lặn một vòng, Long Nhất cũng không có phát hiện ra cái gì đặc biệt. Long Nhất đang định trồi lên để mặc quần áo rời đi.

Nhưng lúc này Long Nhất đột nhiên máy động, cảm ứng được một luồng tinh thần ba động từ trên hướng tới, hắn do dự một chút rồi lại lặn xuống đáy thủy đàm.

Ba động nọ càng ngày càng mạnh, Long Nhất cũng thấy ngày càng quen thuộc, khi thấy bóng người đứng trên thủy đàm, Long Nhất hoàn toàn xác định thân phận nàng chính là Nạp Lan Như Nguyệt.

“Đã trễ thế này nàng còn tới đây làm gì? Không phải là muốn tắm rửa chứ.” Long Nhất không khỏi tà ác nghĩ thầm. Nhớ tới hai lần đều là trong khi nàng đang tắm rửa mà chiếm hết tiện nghi của nàng. Hôm nay bóng đêm mê người, bốn bề vắng lặng, đúng là thật lý tưởng cho dã chiến.

Đương nhiên Long Nhất cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi, hắn cũng không thật sự hy vọng xa vời là Nạp Lan Như Nguyệt sẽ cởi y phục tắm rửa.

Nạp Lan Như Nguyệt ngồi xuống thủy đàm, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt trong nước, tựa hồ có chút thất thần.

Thật lâu sau, Nạp Lan Như Nguyệt nhẹ nhàng thở dài, trong miệng thì thầm niệm chú, bạch quang trong tay chợt lóe lên, bố trí một thánh quang kết giới bao phủ thủy đàm. Nàng đứng lên, bắt đầu chậm rãi cởi y phục.

“Không thể nào lại là sự thật a.” Long Nhất cảm giác ma pháp của kết giới ba động. Nàng ở tại chỗ này xuất ra kết giới, vậy khẳng định là muốn xuống tắm rửa. Long Nhất trong lòng hưng phấn không thôi.

Tế tự bào trắng được cởi ra, lộ ra một thân thể trắng nõn, mái tóc dài phủ xuống bên hông, dáng người từ trên xuống dưới toát ra sự quyến rũ. Thân thể mềm mại của Nạp Lan Như Nguyệt từ từ tiến tới, ánh trăng phản chiếu ra ảo ảnh, bàn tay nhỏ bé vuốt qua khuôn mặt.

Tại đáy nước Long Nhất ngẩng đầu lên, mặc dù nhãn lực của hắn có tốt, nhìn xuyên thấu qua ánh sáng mờ lên tới trên mặt nước, cũng chỉ nhìn thấy một bóng người mơ hồ, không rõ ràng. Sắc tâm nổi lên khiến hắn như một con mèo tham lam.

Nạp Lan Như Nguyệt đưa bàn tay nhỏ bé xuống phía dưới, nhẹ nhàng kéo cái yếm rơi xuống đất, cái tiểu khố cuối cùng cũng vừa cởi ra.

Nước bắn tung tóe, Nạp Lan Như Nguyệt nhảy xuống thủy đàm, như một mỹ nhân ngư du động trong nước.

Long Nhất mở to mắt, hai mắt đong đưa theo cái bóng phía trước. Đây không phải là lần đầu tiên hắn thấy thân thể mềm mại của Nạp Lan Như Nguyệt, nhưng so với lần đầu tiên hắn nhìn thấy thì còn kích động hơn. Lần đầu tiên tại Mễ Á công quốc vì che dấu không cho Nạp Lan Như Nguyệt biết mặt, khiến cho hắn thiếu chút nữa thì chảy máu mũi mà chết. Lần thứ hai tại Đằng Long thành, thiếu chút nữa đã đem nàng làm thịt. Nếu không phải lúc đó nàng rơi lệ, nàng đã trở thành đàn bà rồi. Mà lúc này đây Nạp Lan Như Nguyệt lại bơi qua bơi lại trước mặt hắn, lờ mờ trong nước khiến hắn càng thêm kích thích.

Bất quá đêm nay không thể buông tha cho nàng. Long Nhất nuốt nước miếng khi thấy đôi chân dài của Nạp Lan Như Nguyệt đang lay động trong nước. Hắn nghĩ nhiệt độ trên cơ thể hắn có thể làm bay hơi hết nước.

Lúc này Nạp Lan Như Nguyệt đang xoay người, thân thể mềm mại nằm trên mặt nước, một đôi mông mềm mại không hề che dấu, lộ ra trước mắt Long Nhất.

Long Nhất không thể kìm chế được, nhìn thấy xuân sắc như thế mà không nổi sắc tâm thì chỉ có là thái giám. Hơn nữa Nạp Lan Như Nguyệt đối với hắn có vài phần tình ý, cho dù không đến mức yêu say đắm. Nhưng sau khi chậm rãi bồi dưỡng tình cảm, nếu bị nam nhân lấy đi cái đó, không phải sẽ hối hận chứ.

Long Nhất lặng yên vương lang trảo sờ vào cặp mông của Nạp Lan Như Nguyệt.

Đang nằm ở trong nước nhắm mắt dưỡng thần, Nạp Lan Như Nguyệt chợt cả kinh, từ trong nước phi thẳng lên nhìn xuống dưới thì thấy thủy đàm vẫn yên tĩnh, trong nước chỉ có vài con cá bơi qua bơi lại.

“Lũ sắc ngư này, dám tưởng mông cô nương là đậu hủ mà ăn hả, cẩn thận kẻo ta đem bọn ngươi nấu lên ăn.” Nạp Lan Như Nguyệt thản nhiên cười. Nàng tưởng là những chú cá đó trong khi bơi va phải thân thể nàng, nàng lại rơi xuống, nằm ở trên mặt nước.

Ở một góc âm u dưới mặt nước, Long Nhất vừa nghe Nạp Lan Như Nguyệt lẩm bẩm lầu bầu như vậy, chưa phát giác ra, khiến hắn không khỏi buồn cười. Một lần nữa lặng lẽ bơi lên, lúc này đây hắn lén sờ vào bàn chân Nạp Lan Như Nguyệt.

“A, thật sự là sắc ngư, thân thể bổn cô nương chỉ có phu quân mới có thể chạm vào.” Nạp Lan Như Nguyệt bèn rụt chân về. Nàng thì thào rồi quay người lại, quơ tới như muốn bắt đám sắc ngư kia.

Chỉ là khi Nạp Lan Như Nguyệt nghiêng người, đột nhiên thấy dưới đáy nước hiện lên một đôi mắt đen nhánh, không khỏi khẩn trương đứng lên, muốn phóng xuất ra giới chỉ quang hệ ma pháp công kích cấp 10.

Long Nhất đương nhiên sẽ không để cho Nạp Lan Như Nguyệt thi triển ma pháp, hai chân hai tay hắn ôm chặt lấy nàng. Hai người nhất thời vô cùng thân mật, ôm chặt lấy nhau.

Nạp Lan Như Nguyệt thấy bối rối, thiếu chút nữa nàng đã tự bạo cùng dâm tặc này đồng quy vu tận. Nhưng mà sau khi Long Nhất ôm lấy nàng, nàng đột nhiên cảm nhận được mùi vị quen thuộc trên người kia nên không tự bạo.

Đầu hai người ở trên mặt nước, thân thể dính chặt lấy nhau.

“Long Nhất, ta muốn giết ngươi.” Nạp Lan Như Nguyệt dẫy dụa mãnh liệt trong ***g ngực Long Nhất. Nàng nhận ra tiểu phúc bị một vật cứng rắn nóng như lửa cạ vào.

“Đừng nhúc nhích. Nếu động thì ta sẽ tiến vào.” Long Nhất ma xát tiểu huynh đệ tại chỗ đó của Nạp Lan Như Nguyệt, dữ tợn nói. Không có nghĩ tới chỉ thoáng chốc vật đó đã dính tại chỗ mềm mại như mật của thiếu nữ.

Thân thể mềm mại của Nạp Lan Như Nguyệt cứng đờ, hay tay khẩn trương bấu chặt hai vai Long Nhất, vừa muốn động nhưng lại sợ không dám cử động, sợ Long Nhất dùng sức phá đi sự trong sạch của bản thân.

“Ngươi … … ngươi … cái tên hỗn đản này, ngươi đã nói sẽ không “bụp” ta mà.” Nạp Lan Như Nguyệt cảm thấy khẩn trương lo lắng, chẳng biết làm sao.

“Ta đã có ý này, nhưng hiện tại ta thu lại lời hứa. Bây giờ tình huống không giống với trước, nếu hai chúng ta có tình cảm với nhau, vì cái gì còn phải tuân thủ lời hứa kia?” Long Nhất thổi bên tại Nạp Lan Như Nguyệt, môi chạm vào dái tai, nơi nhạy cảm của nàng.

“Quỷ mới có tình cảm với ngươi, ta chán ghét ngươi, tên bại hoại này.” Thân thể mềm mại của Nạp Lan không nhịn được run rẩy, ngữ khí và lời nói tuy là cự tuyệt nhưng chẳng khác gì làm nũng.

“Vừa mới rồi ta còn nghe được ai nói thân thể này chỉ có phu quân động vào. Ta chẳng lẽ không phải là phu quân nàng?” Long Nhất cười nói, bàn tay không ngừng vuốt ve lưng Nạp Lan Như Nguyệt.

“Ta chưa có nói qua, ngươi khẳng định nghe lầm.” Nạp Lan Như Nguyệt khuôn mặt đỏ hồng cười, không thừa nhận, nhưng thân thể mềm mại lại chậm rãi tựa vào trong ngực Long Nhất.

Long Nhất tự nhiên cũng đã nhận ra, hắn nhẹ nhàng cười, thân hình khẽ dướn lên, tiểu huynh đệ cọ xát qua lại trong cốc, cảm giác thật sự quá sung sướng.

“Tử quỷ” hai tay Nạp Lan Như Nguyệt vừa thu lại lại ôm chặt lấy cổ Long Nhất, thở một hơi, nói nhẹ vào bên tai Long Nhất.

Long Nhất thật sự không thể tưởng tượng được Nạp Lan Như Nguyệt lại lên tiếng nói ra lời mị hoặc như thế. Nghĩ đến người bên ngoài là một nữ tử cực kỳ cao ngạo, chỉ khi nào động tình, ở trước mặt tình nhân mới trở nên kích thích dục tính, làm cho người ta muốn dừng lại nhưng không thể. Quả thật là mị trung cực phẩm.

Cùng lúc đó trong một trướng bồng gần trướng của Long Nhất, Vô Song đang ngồi minh tưởng bỗng nhiên mở mắt, vẻ mặt cực kỳ quái dị. Nàng chỉ cảm thấy thân thể truyền đến một trận khoái cảm, dường như bị một bàn tay vuốt ve thân thể, khiến cho nàng không nhịn được, cả người run nhè nhẹ.

“Vương bát đản lại làm chuyện xấu” Vô Song nghiến răng nói. Nàng vừa mới nói xong liền sửng sốt một chút, vì cái gì “lại”, trong trí nhớ nàng cho tới bây giờ chưa từng có loại sự tình này.

Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Đọc truyện chữ Full