DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phong Lưu Pháp Sư
Chương 286: Cấm Thiên ngục là nhà của ta

"Là ai cơ?" Long Nhất tỏ ra ngạc nhiên vô cùng.

“Nếu là người mà ta nghĩ đến thì nàng đích thị một nữ đệ tử Băng Cung, tên gọi là gì thì ta quên rồi." Mộ Dung Bác cau mày lại vừa nói vừa gật gật đầu.

"Băng Cung? Lão không phải đang nói giỡn chứ?" Long Nhất biết được thân phận thực của lão bà kia thì sắc mặt cực kì khó coi, chuyện này sao lại có thể liên quan tới Băng Cung cơ chứ? Hơn nữa người trong Băng Cung không phải đều là thủy hệ ma pháp sư sao? Long Nhất luôn đinh ninh là như vậy.

"Ngươi xem như ta bằng này tuổi rồi mà còn nói giỡn sao? Năm đó ông nội ngươi đi tới băng nguyên tìm Như ý băng tằm siêu cấp SSS ma thú, thiếu chút nữa thì bỏ mạng ở đó, may mà gặp được vị nữ đệ tử kia của Băng Cung cứu. Hơn nữa ta cũng đã từng xem qua nàng dụng Băng toàn chi bích, chỉ là không dám khẳng định mà thôi." Mộ Dung Bác đáp nhanh.

Long Nhất bóp bóp mũi không nghĩ rằng sự thật lại như là một vở kịch, ông nội kinh nghiệm như thế nào thì so với hắn cũng khó có thể sai biệt lắm. Việc hắn và Ngu Phượng cùng mang theo Vô Song đi băng nguyên tìm kiếm máu của Như ý băng tằm, kết quả cũng là được người của Băng Cung cứu. nếu nữ kiếm thánh thật là người trong Băng Cung, vậy thì bà ta cùng Vô Song không phải là đồng môn sao. Trái đất càng ngày xoay càng tròn..

"Lão đầu, ta thực có chỗ không hiểu tại sao ông nội ta cùng bà ấy không có ở cùng một chỗ?" Long Nhất băn khoăn hết mực, nội tâm xáo trộn nhất thời hỏi một câu rất ngốc nghếch.

"Cái này …… chỉ có thể đi hỏi chính bọn họ." Mộ Dung Bác cười trừ lắc đầu.

Long Nhất bắt đầu trầm tư phân tích lại những mảnh ghép vừa có thêm, rốt cục chuyện càng ngày càng phức tạp hơn, hắn vốn định hành động ngay vì thương thế đã đỡ đi ít nhiều nhưng suy cho cùng thì không nên, cứ cố mà quên đi là tốt nhất. Mọi vấn đề đều có cách giải quyết khác nhau để có một ngày trở nên sáng tỏ. Nghĩ đến đây trong lòng hắn nhẹ nhàng hơn nhiều, nghĩ bụng đợi khi trở về sẽ ra lệnh cho nhóm tình báo Thiên Võng tập trung chú ý tới nơi hạ lạc của Vô Song là thượng sách. Mặt khác hắn có dự cảm rằng Vô Song cùng hắn đang quanh quẩn ở hai bến bờ đối diện, duyên phận giữa nàng và hắn cứ như thế thì nhất định sẽ chia xa..

"Nhóc con, ta xem ngươi khá thuận mắt , có muốn tới chỗ ta thăm thú một chút hay không?" Mộ Dung Bác cười hỏi, ông vẫn cảm kích Long Nhất đã tặng không một bình Bách hoa nhưỡng vô cùng quý giá kia.

"Đi. đương nhiên muốn đi!" Long liên tiếp vội vàng đáp lại, nói gì thì nói lão ta đã là Kiếm Thần rồi, đối với các cường giả về đấu khí hẳn là thấu triệt hơn so với bất kỳ ai còn sống ở Thương Lan Đại Lục. Nói không chừng lão chỉ điểm một chút có khi hắn lại tự mình vượt qua cảnh giới cao nhất của Đại kiếm sư là Kiếm thánh cũng nên.

Mộ Dung Bác và Long Nhất sau một hồi thi triển ma pháp di chuyển thì dừng lại ở một nơi sâm nghiêm vắng vẻ có lính canh bảo vệ bên trong Đằng Long Thành, Long Nhất há hốc miệng nhìn đám lính trang bị võ trang tuần tra, bởi vì chính hắn cũng biết cái nơi này. Nơi đầu tiên hắn bị giam khi đầu thai vào Dị giới.

"Cấm Thiên ngục giam, lão đầu, không phải nơi ở của lão ở đây chứ hả?" Long Nhất kinh ngạc hỏi, hai mắt tròn xoe.

Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

"Chính xác, nơi này có thể coi là ngôi nhà ta ở gần bốn mươi năm qua." Mộ Dung Bác thản nhiên đáp.

Long Nhất không nói gì, chỉ là không biết nên phục lão hay là lão là một lão già dở hơi đây.

"Nơi này có ăn có uống, lại không bị quấy rầy. Ở Thương Lan Đại Lục thực không có nơi nào thoải mái hơn cả." Mộ Dung Bác thấy Long Nhất kinh ngạc dĩ nhiên biết trong đầu hắn đang nghĩ gì lập tức cười lớn.

"Cái này …… sao mà đi vào đây?" Long Nhất không chần chờ hỏi gấp, Cấm Thiên ngục giam chính là ngục giam kiên cố nhất Thương Lan đại lục. Với công lực hiện tại của Long Nhất ra vào muốn thần không biết quỷ không hay chắc chắn là không thể, trừ phi Ngạo Thiên quyết của hắn đạt tới tầng thứ năm thì mới có cơ. Nhưng hắn cũng tuyệt không tin Mộ Dung Bác có thể có khả năng đấy, mặc dù lão đạt tới Kiếm Thần cảnh giới nhưng cũng khó có thể thành công được.

Mộ Dung Bác cười khì hai tiếng rồi kéo tay Long Nhất đi qua những ngõ ngách chằng chịt, một lúc sau thì lão dừng lại, ngưng thần cảm giác một chút rồi cấp tốc dùng hai tay vỗ lên mặt đất vài cái. Một hắc động đường kính nửa thước liền vô thanh vô tức xuất hiện.

"Xuống đi chứ, lo lắng cái khỉ mốc gì." Mộ Dung Bác thấy Long Nhất sững sờ liền quay người lại thúc hắn.

Long Nhất nghe xong tỉnh cả người, không hề do dự nhảy xuống, hắn tin tưởng Mộ Dung Bác sẽ không hại hắn, nếu muốn hại hắn thì bằng Kiếm Thần thực lực chẳng cần phải dùng biện pháp phiền toái như vậy.

Rơi được khoảng 10 thước thì hai chân chạm đất, trước mắt Long Nhất xuất hiện một căn phòng sáng chói, bên trong đầy đủ các loại đồ vật cần thiết cho việc sinh sống. Cửa phòng được làm bằng sắt, hay là đã tới bên trong Cấm Thiên ngục giam rồi? Long Nhất mở cửa ra quả nhiên thấy bên ngoài là một loạt phòng địa lao ngang dọc, thỉnh thoảng lại có vài đội tuần tra đi qua.

Đúng lúc này Mộ Dung Bác cũng hạ xuống, lập tức khôi phục nguyên dạng:

"Thế nào tiểu tử, chỗ ở của ta cũng không tệ lắm chứ?" Mộ Dung Bác thấy Long Nhất ngạc nhiên, từ từ ngồi xuống ghế có chút đắc ý cười hỏi.

"Lão thật đúng là thần thông quảng đại, ngay cả Cấm Thiên ngục giam cũng mở được bí đạo." Long Nhất đi tới ngồi xuống cái ghế đối diện với Mộ Dung Bác, trong lòng thập phần bội phục.

Mộ Dung Bác cười khan: "Ta thật ra không có khả năng gì cao siêu cả, chỉ là Cấm Thiên ngục giam này là do Mộ Dung gia tổ lập nên, vì tránh cho tử tôn của Mộ Dung gia rơi vào ngục thất mỗi một gian lao phòng đều có thông đạo rời đi, có điều thông đạo này nếu không phải là tử tôn của Mộ Dung gia tộc ta thì không thể tìm được."

"Ta nhổ vào ông nội lão, không thể nào, tổ thượng của lão đúng là con bò." Long Nhất vừa nghe chuyện liền chửi thầm, tin đồn không thể phá Cấm Thiên ngục giam cũng có phần thiếu sót rồi.

"Đó là tự nhiên, ngươi làm gì mà đảo mắt lia lịa thế, không phải muốn tìm cách mở bí đạo chứ hả?" Mộ Dung Bác thực là kẻ lọc lõi, chỉ xem vẻ mặt Long Nhất là biết ngay tâm tư của hắn.

"Nhân hữu thất thủ, mã hữu thất đề, vạn nhất ngày nào đó ta không may bị nhốt vào đây thì còn có cách đào tẩu, lão cũng biết cái nơi quỷ quái này vừa không thể dùng đấu khí lại không thể ma pháp sao, rất khó trốn thoát ." Long Nhất cười lớn đáp.

"Ai nói trong cái ngục nát này không thể dùng ma pháp đấu khí." Mộ Dung Bác dứt lời thì vung tay lên, một đạo Hoàng kim đấu khí tức thì xé toạc khoảng không trước mặt lão.

Long Nhất tận mắt nhìn thấy chỉ nghĩ rằng gian phòng này đã bị Mộ Dung Bác động tay động chân, sở dĩ vì hắn cảm giác trong không khí quả thật không có một chút ma pháp nguyên tố nào, đấu khí cũng thi phóng không được. Nhưng sao lão già kia lại có thể sử ra vô cùng dễ dàng như thế được chứ?

"Kỳ thật đạo lý rất đơn giản, thực lực của ngươi bây giờ quá yếu, đợi đến một ngày nào đó ngươi có thể phóng xuất lĩnh vực thì Cấm Thiên ngục giam trừ năm gian lao phòng đặc chế, ngươi có thể ra vào tự nhiên ." Mộ Dung Bác cười nói.

"Lão không nói nhảm chứ? Ta nếu bị bắt thì khẳng định sẽ bị nhốt trong lao phòng đặc chế, cho dù có xuất thủ được thì cũng chẳng có tác dụng rồi." Long Nhất không giận, hắn nhớ năm đó vừa mới bị bắt nhốt ở nơi này, hôm nay càng không cần phải nói .

"Ngươi thật muốn biết các bí đạo trong Cấm Thiên ngục giam?" Mộ Dung Bác tỏ ra căng thẳng một chút, trong đầu lão đang tính toán một số thứ.

"Đương nhiên." Long Nhất vừa nói trong lòng vừa tập trung cảnh giác, hắn sao biết được Mộ Dung Bác có hảo ý hay không chứ.

"Nói cho ngươi cũng không phải là không thể được, chỉ là trên đời này không có gì là cho không biếu không, đương nhiên phải có điều kiện." Mộ Dung Bác đáp nhanh.

"Điều kiện gì chứ, lão nói ta nghe thử xem." Long Nhất ánh mắt đã ôn hòa trở lại.

"Ta nghĩ tiểu tử nhà ngươi khá hợp với ta, sau này mỗi tối cứ bỏ chút thời gian lại đây bồi tiếp, nhân tiện chúng ta cũng có thể tham thảo một chút võ học." Mộ Dung Bác ngữ khí rất chân thành, chả có gì là muốn hại Long Nhất cả.

Long Nhất hoài nghi nhìn lại khuôn mặt của lão, cái này cũng tính là điều kiện sao? Hắn mỗi lúc đều có lời lớn khi đến gặp lão Kiếm Thần này, như vậy có thật là có hưởng lợi không mất phí không? Hay lão già kia đang có âm mưu gì.. Thật là khó hiểu kể cả với một người thông minh như hắn.

Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Đọc truyện chữ Full