DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phong Lưu Pháp Sư
Chương 235: Phượng Hoàng Ngọc – Liệt Diễm Chi Ngọc

Long Nhất nhìn hình bóng đỏ rực đang đi dưới trời mưa tuyết tán loạn, nhìn cặp mắt trong sáng long lanh đó của nàng, mũi hắn đột nhiên cay cay, chỉ cảm thấy hàng trăm vạn loại tâm tình giấu trong tim dường như bắt đầu theo mạch máu mà lan tỏa khắp toàn thân, cảm giác tê tê dại dại cũng theo đó nổi lên vừa như hạnh phúc, hay là vui sướng vậy.

Long Nhất chầm chậm hạ thân xuống, nhịn không được sự kích động trong lòng, cất giọng khàn khàn run rẩy kêu lên: “Phượng nhi!”

Cả người Ngu Phượng run lên, những giọt sương trong mắt vừa chớp động đã tích tụ lại thành nước mắt thánh thót rơi xuống, bao hàm cả tình cảm nhớ nhung của nàng.

“Long Nhất.” Ngu Phượng khẽ thì thào, khóe miệng hé nở một nụ cười tuyệt mĩ. Nàng tiến về phía trước hai bước rồi đột nhiên như không kìm được băng mình chạy đến nhao vào vòng tay Long Nhất.

Ngu Phượng vừa nhảy vào lòng Long Nhất ôm chặt hắn như con gấu bám chắc thân cây không rời. Sau đó nàng cảm giác được cả thân mình bắt đầu xoay tròn bay lên.

Híc híc híc, Ngu Phượng vừa rơi nước mắt vừa cười hoan hỉ. Hạnh phúc đột nhiên đến làm cho nàng hầu như không phân biệt được rõ đây có phải là thật hay nàng đang mơ.

Long Nhất ngừng xoay tròn, ôm người ngọc trong lòng thật chặt, ngửi mùi hương thanh nhã quen thuộc trên người Ngu Phượng làm hắn cảm thấy một cảm giác dạt dào chưa từng trải qua. Đó là một loại cảm giác ấm áp chỉ có khi đối mặt với người thân. Vận mệnh của hai người dường như đã được buộc chặt lại với nhau từ lúc trải qua những hoạn nạn sinh tử tại băng nguyên. Đối với Long Nhất mà nói, Ngu Phương không chỉ là nữ nhân của hắn mà còn là thân nhân của hắn nữa.

Ngu Phượng ôm Long Nhất thật chặt cũng như cách mà Long Nhất đang ôm nàng vậy. Khí tức nam tử đặc biệt đó chỉ thuộc về Long Nhất, khiến cho nàng từ lúc rời xa hắn trái tim trống rỗng như rơi rụng đâu mất đến giờ mới lại quay trở về.

Bóng đêm càng thêm sâu lắng, mưa tuyết cũng càng lúc càng lớn thế nhưng đối với hai con người đang ôm nhau này thì lại chẳng cảm thấy gì. Họ chỉ nghĩ được ôm lấy nhau như vậy là họ như đã có cả thế giới trong tay rồi.

Tử Trúc và Hồng Tụ liếc nhìn nhau, đều thấy được tia hâm mộ trong mắt đối phương. Hai người gật đầu ra hiệu rồi cùng nhau biến mất trong trời tuyết đêm tán loạn. Giờ này phút này, sự hiện diện của các nàng thật dư thừa.

Trong căn phòng hào hoa của Phượng Hoàng lữ điếm, hai bóng người ôm hôn nhau cuồng nhiệt, hơi thở hổn hển, kịch liệt đến nỗi tựa hồ đã quên hết cả mọi thứ.

“Long Nhất, yêu thiếp đi, thiếp muốn chân chính trở thành nữ nhân của chàng.” Bàn tay nhỏ xinh của Ngu Phượng luồn vào bên trong áo của Long Nhất, mê mẩn vuốt ve thân hình cường tráng của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Long Nhất không lên tiếng mà dùng hành động cuồng nhiệt của bản thân đáp ứng thỉnh cầu của Ngu Phượng. Hắn mút lấy cái lưỡi nho nhỏ thơm tho của nàng, đại thủ nhẹ nhàng kích thích thân thể mềm mại của Ngu Phượng, thổi bùng lên ngọn lửa dục tình trong lòng nàng. Những điểm mẫn cảm trên người Ngu Phượng như ngọc nhũ, kiều đồn, eo thon, lưng ong đều được Long Nhất chăm sóc qua không thiếu một chỗ.

Hai người vừa hôn vừa hướng đến phòng ngủ. Long Nhất đá một cước mở tung cửa phòng ngủ, áp mình lên Ngu Phượng. Hắn ngưng lại, ngẩng đầu lên ngắm nhìn gương mặt thanh tú yêu kiều của Ngu Phương dưới ánh đèn mờ ảo. Dung mạo mười phần anh khí của nàng bây giờ đã trở nên hồng rực, ngay cả cái cổ trắng khiết bạch cũng đỏ ửng lên, lộ xuất một vẻ quyến rũ nói không thể diễn tả.

Ngu Phượng hé mở cặp mắt mơ màng ra, nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Long Nhất, trái tim nàng như phải bỏng khẽ run rẩy, có chút không chịu đựng nổi.

“Chàng nhìn cái gì vậy?” Ngu Phượng gắt nhẹ hỏi.

“Đương nhiên là nhìn tiểu bảo bối Phượng nhi của ta rồi, ta phải thật cẩn thận ghi nhớ hết từng tấc da thịt của nàng.” Long Nhất dùng thứ thanh âm khàn khàn tràn dầy dục tính nói, rút bàn tay đang đặt trên nhũ hoa của Ngu Phượng lại để vuốt ve nhẹ nhàng, cảm thụ sâu sắc những đường cong, đôi mày liễu, cặp mắt hồ thu, cánh mũi dọc dừa, cuối cùng dừng lại trên đôi môi gợi cảm của nàng.

Ngu Phượng nhắm mắt lại hưởng thụ sự âu yếm đầy tình cảm của Long Nhất. Đột nhiên nàng khẽ mở đôi môi đỏ mọng ra, ngậm lấy ngón tay Long Nhất đang đặt ở trên môi nàng vào miệng mút nhẹ, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp. Hành động này giống như chuyện nàng làm cho Long Nhất vào cái đêm ở Khai Phong thành bị Phượng Hoàng gia chủ vô tình bắt gặp vậy.

Hơi thở Long Nhất tức khắc trở nên dồn dập, nóng bỏng. Hành động dâm mị của Ngu Phượng khiến hắn có chút kinh ngạc vui mừng. Chẳng lẽ nha đầu này còn có tố chất của hồ ly tinh? Bàn tay còn lại của Long Nhất bắt đầu mò mẫm lên song phong căng tròn của Ngu Phượng, tiểu huynh đệ cũng đã sớm hung hăng đứng lên sẵn sàng chiến đấu, chống vào nơi mềm mại nhất giữa hai chân nàng.

Vùng đất cấm địa của Ngu Phượng đột ngột bị kích thích làm nàng không nhịn được nghiến răng một cái. Nhưng nàng quên mất trong miệng lại là ngón tay của Long Nhất. Long Nhất đau đớn kêu lên một tiếng rồi rút tay ra, chỉ thấy hai vết răng rất sâu in trên ngón tay.

“Thiếp xin lỗi, Long Nhất, chàng có đau không?” Nghe tiếng kêu thảm của Long Nhất, Ngu Phượng chợt tỉnh táo lại, tỏ ý xin lỗi nâng ngón tay Long Nhất lên thổi.

“Vẫn ổn, vẫn ổn cả.” Long Nhất khẽ cười thốt lên, đột nhiên hắn nghĩ đến tình huống nếu lúc ấy trong miệng Ngu Phượng là tiểu huynh đệ của hắn, vậy không phải…Nghĩ tới đây, Long Nhất nhịn không được mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

“Long Nhất, chàng sao rồi, tại sao ra nhiều mồ hôi như vậy?” Ngu Phượng thắc mắc hỏi, lẽ nào thực sự đau đến như vậy sao?

“ Đó là vì…ta muốn ăn thịt nàng.” Long Nhất cười xấu xa rồi nhào đến, nhanh nhẹn cởi bỏ áo giáp trên người Ngu Phượng.

Ngu Phượng cũng nhiệt tình đáp ứng lại hành động của Long Nhất, thân thể mềm mại vặn vẹo như rắn, thỉnh thoảng lại lấy tay phối hợp giúp Long Nhất dễ dàng tháo bỏ xiêm y trên người nàng.

Từng mảnh từng mảnh quần áo trên người Ngu Phượng rớt xuống, chỉ trong chớp mắt đã chẳng còn gì sót lại, lộ ra một cơ thể ngọc ngà tinh mĩ.

Long Nhất vừa thấy đôi ngọc nhũ đang khẽ rung rinh của Ngu Phượng, không thể đợi được nữa phục xuống ngậm lấy mà chơi đùa. Đúng lúc đó khóe mắt hắn đột nhiên lướt qua một phiến ngọc đỏ rực nằm lẫn giữa đám tóc màu hoàng kim ở sau gáy của Ngu Phượng. Do nàng nằm xuống nên phiến ngọc trượt về phía gáy. Long Nhất khẽ run lên, đưa tay xoay miếng ngọc đỏ rực ấm áp đó ra đằng trước. Hình dáng của phiến ngọc lập tức khiến hắn kinh ngạc ngẩn ngơ. Phiến ngọc này không ngờ lại giống hệt với Hắc Ám ma ngọc cùng Quang Minh thánh ngọc.

Ngu Phượng đang nhắm mắt hưởng thụ những nụ hôn và vuốt ve của tình lang cũng như đợi chờ giây phút thần thánh xảy ra thì đột nhiên tình lang trên thân mình lại tắt hỏa. Do đó nàng nghi hoặc mở mắt ra nhìn liền thấy hắn đang cầm Phượng Hoàng ngọc vẫn thường đeo trên cổ mình mà ngẩn người.

“Long Nhất, chàng sao vậy? Phượng Hoàng ngọc đẹp hơn thiếp hay sao?” Ngu Phượng vươn tay khẽ vẫy qua vẫy lại trước mặt Long Nhất mấy cái rồi bất mãn nói. Nàng đã chờ đợi ngày này rất lâu rồi.

Long Nhất lấy lại tinh thần, đại thủ vẫn không rời khỏi phiến ngọc đỏ rực đó. Hắn nghiêm mặt hỏi: “Phượng nhi, Phượng Hoàng ngọc của nàng từ đâu mà có?”

Ngu Phượng thấy Long Nhất hiếm khi có bộ dáng nghiêm trang đó, nàng dám chắc hắn đã phát hiện được chuyện gì đó trọng yếu rồi nên nàng liền thu hồi những tâm tư của người thiếu nữ đang mong chờ giờ phút trọng đại lại, tháo Phượng Hoàng ngọc trên cổ xuống đưa cho Long Nhất đáp: “Lúc thiếp bắt đầu hiểu chuyện thì mẫu thân đem Phượng Hoàng ngọc giao cho thiếp, nói đây là tín vật của Phượng Hoàng gia tộc, nhờ nó mà thiếp mới chống chọi được một khoảng thời gian dài như vậy tại băng nguyên đấy.”

Long Nhất không khỏi hồi tưởng đến lần đầu tiên gặp Ngu Phượng thì thấy trên ngực nàng phát ra hỏa hệ ma pháp năng lượng. Lúc ấy hắn vẫn không thể giải thích được tại sao một kiếm sư như nàng lại phải mang theo trang sức ma pháp.

Nghĩ lại ngày đó hỏa hệ ma pháp trang sức mà hắn cảm nhận được nhất định là Phượng Hoàng ngọc này, có lẽ nên gọi nó là Liệt Diễm chi ngọc thì thích hợp hơn.

“Tại sao ta lại không thấy nó lúc chúng ta ở Khai Phong thành?” Long Nhất nghi hoặc hỏi. Đêm đó thiếu chút nữa là hắn phát sinh quan hệ với Ngu Phượng, cuối cùng cũng vì Phượng Hoàng gia chủ đột nhiên xông vào nên đành tuyên bố phá sản. Lúc đó hắn không thấy có khối Liệt diễm chi ngọc này trên cổ Ngu Phượng.

Ngu Phượng suy nghĩ một chút rồi đáp: “Đêm đó thiếp nói chuyện phiếm với mẫu thân trong phòng thì đột nhiên Phượng Hoàng ngọc bộc phát ra một trận hồng quang nhưng chỉ một chút là biến mất rồi. Vì thế nên thiếp tháo nó xuống để mẫu thân nghiên cứu, lúc đến phòng chàng cũng không có mang theo.”

Thì ra là như thế, Long Nhất gật đầu, bỗng nhiên một tia chớp léo lên trong não hắn. Hắn nhớ lại đêm hôm đó hắn mang Hắc Ám ma ngọc và Quang Minh thánh ngọc ra nghiên cứu trên nóc nhà, có phải vì vậy mà Liệt Diễm chi ngọc cộng hưởng phản ứng hay không? Giống như đặt Quang Minh thánh ngọc và Hắc Ám ma ngọc ở cùng một chỗ vậy.

“Nhóc con, vận khí của ngươi quả thật không tồi, có khối Liệt Diễm chi ngọc này thì uy lực của thần thú Hỏa Kỳ Lân sẽ tăng lên gấp bội.” Đúng lúc này một thanh âm phiêu hốt trong ý thức hải của Long Nhất vang lên.

“Lão huynh, kính nhờ ngươi lần sau khi xuất hiện hãy báo trước một tiếng được không? Không biết ta đang tiến hành việc đại sự của con người hay sao?” Long Nhất tức giận nói, thuận thế đưa tay kéo chăn che khắp thân thể mềm mại xích lõa của Ngu Phượng làm nàng ngẩn ra không hiểu vì sao.

“Ngươi tưởng là ta muốn xem hay sao? Vì ta cảm nhận được khí tức của Liệt Diễm chi ngọc nên mới đi ra thôi, bằng không dù ngươi có mời ta cũng cóc thèm ra.” Bóng đen hừ nhẹ nói.

Long Nhất trầm ngâm trong chốc lát rồi dùng ý thức hỏi: “Lão huynh, ta biết ngươi hiểu rõ những chuyện liên quan đến phiến ngọc này, đáo để là nó có tác dụng thế nào a, đến bây giờ đầu ta vẫn là một đống bùng nhùng không hiểu gì cả.”

Bóng đen lặng im đến cả nửa ngày, lâu sau mới lên tiếng: “Phiến ngọc này chính là Thần Bài, bên trong ẩn chứa lực lượng kinh người, chờ đến lúc thực lực của ngươi đạt đến một trình độ nhất định ta sẽ nói cho ngươi biết.”

Bóng đen vừa nói xong liền biến mất trong ý thức hải của Long Nhất, mặc cho Long Nhất hô hoán đến chán chê cũng không nhận được bất cứ sự phản ứng nào. Thực lực đạt tới trình độ nhất định? Long Nhất có chút mơ hồ, thực lực của hắn bây giờ còn chưa đủ cao hay sao? Tối thiểu trong tình huống không sử dụng đến những lực lượng khác thì việc đối phó với cả kiếm thánh cũng chẳng thành vấn đề. Như vị nữ kiếm thánh ở Thánh Ma học viện, Long Nhất thừa nhận đánh không lại bà ta nhưng Long Nhất đoán bà ta sớm đã vượt qua cảnh giới kiếm thánh rồi, nói không chừng đã đạt ngưỡng kiếm thần. Nhưng nghe giọng điệu của bóng đen thì giống như trình độ của hắn còn kém mười vạn tám ngàn dặm vậy, rốt cuộc thực lực đạt đến bậc nào mới đạt yêu cầu đây? Kiếm Thần? Pháp Thần?

“Long Nhất, sao chàng phát ngốc lên như vậy, rốt cuộc Phượng Hoàng ngọc có vấn đề gì vậy, chàng nói cho thiếp biết đi.” Ngu Phượng khẩn trương vươn tay ngọc ôm lấy eo Long Nhất, lo lắng hỏi.

Long Nhất khẽ thở ra một cái, đôi mắt có chút mơ hồ, đến thế giới này lâu như vậy mà hết nghi vấn này đến nghi vấn khác diễn ra làm hắn không biết phải hạ thủ từ đâu. Hắn vung tay lên tạo ra một kết giới siêu cường.

“Phượng Nhi, nếu ta nói Phượng Hoàng ngọc là Thần Bài của Hỏa thần, nàng có tin không?” Long Nhất mở miệng hỏi.

“Hỏa thần? Thần bài?” Ngu Phượng có chút kinh ngạc nhưng nàng biết Long Nhất tuyệt đối không nói chuyện tầm phào, nếu hắn nói như vậy thì nhất định có đạo lí trong đó.

Long Nhất không nói thêm nữa. Hắn mang Hắc Ám ma ngọc cùng Quang Minh thánh ngọc từ trong không gian giới chỉ ra thì tức khắc ba khối ngọc cùng phát ra quang mang chói mắt, vút lên xoay tròn trong không trung.

“Chẳng lẽ đây chính là Quang Minh thánh ngọc và Hắc Ám ma ngọc có Quang Minh cùng Hắc Ám ma lực vô hạn trong truyền thuyết?” Ngu Phượng không hổ đã thấy nhiều hiểu rộng, chỉ nhìn qua đã đoán ra lai lịch của hai khối ngọc.

“Không sai, đây chính là Thần Bài của Quang Minh thần cùng Thần Bài của Hắc Ám thần trong truyền thuyết, Phượng Hoàng ngọc trên người nàng chính là Thần Bài của Hỏa Thần.” Long Nhất nhìn ba khối thần bài đang chiếu qua lại lẫn nhau trên không trung chậm rãi nói.

“Tín ngưỡng của Phượng Hoàng gia tộc bọn thiếp chính là Hỏa Thần, vậy mà thiếp cũng không ngờ Hỏa Thần Thần Bài chính là Phượng Hoàng ngọc, thật đúng là khiến người không sao tin nổi.” Ngu Phượng lẩm bẩm nói.

Long Nhất nhìn Ngu Phượng cả nửa ngày, hồi lâu trong lòng hạ quyết tâm nói tất cả mọi chuyện cho nàng nghe. Nàng bây giờ là nữ nhân của mình nhưng vẫn không biết mình có liên quan đến Hắc Ám ma pháp và Vong Linh ma pháp, chẳng biết nàng nghe xong sẽ có phản ứng gì?

“Phượng nhi, nàng nghĩ thế vào về Hắc Ám hệ ma pháp?” Long Nhất đột nhiên hỏi.

Ngu Phượng ngẩn ra, không rõ tại sao Long Nhất đột nhiên lại hỏi nàng chuyện đó, nàng đáp: “Thiếp chưa từng tiếp xúc qua Hắc Ám ma pháp nhưng thiếp nghe nói người tu luyện Hắc Ám ma pháp đều có tính cách tàn bạo, bán linh hồn cho Hắc Ám chi thần để cầu thực lực.”

Long Nhất cười khổ hai tiếng, hắn đang kì vọng cái gì đây? Trong ánh hào quang của Quang Minh thần bao phủ cả Thương Lan đại lục, có mấy ai tin tưởng Hắc Ám ma pháp cũng giống như Quang Minh ma pháp, chỉ là có uy lực thiên về hắc ám mà thôi. Người thi phóng ma pháp có chỗ nào khác nhau chứ? Có lẽ một vài pháp thuật hắc ám sẽ làm người thi thuật bị ảnh hưởng một chút mà từ từ trở nên âm u nhưng cái này cũng không thành vấn đề. Có một số kẻ bại hoại tu luyện Quang Minh ma pháp chẳng phải là vẫn mang chiêu bài của Quang Minh thần mà không việc ác nào không làm đó sao?

Ngu Phượng chú ý đến vẻ mặt của Long Nhất, trong lòng nàng đột nhiên run lên, nàng chấn kinh hỏi: “Long Nhất, chẳng lẽ chàng cũng là, chàng cũng là….”

Long Nhất nhún vai, hắc quang trong tay chợt lóe, xuất ra một đòn Hủ thực thuật (ăn mòn) phóng tới cái ghế bên cạnh giường, cái ghế đó rất nhanh biến thành một vũng nước đen ngòm.

“Nàng đoán không sai, ta cũng là người tu luyện Hắc Ám ma pháp, có phải nàng cho rằng ta cũng là người tàn nhẫn hiếu sát, không có nhân tính hay không?” Long Nhất nhìn chằm chằm vào mắt Ngu Phượng hỏi.

Trong lòng Ngu Phượng cả kinh, gấp gáp nắm tay Long Nhất lắc đầu. Nàng sợ phản ứng của mình vừa rồi sẽ làm Long Nhất chán ghét nàng, vội vàng nói: “Không đâu, cho dù cả thế giới không tin chàng nhưng thiếp tin tưởng chàng, người khác thế nào thiếp không biết nhưng thiếp biết chàng nhất định không phải loại người như vậy.” Long Nhất vui vẻ nở nụ cười, ôm cả chăn lẫn người Ngu Phượng vào lòng.

Ngu Phượng ghé cằm lên đầu vai Long Nhất, lẩm bẩm nói: “Thiếp còn sợ chàng không muốn thiếp, thật ra thiếp rất vui vì chàng đã đem bí mật trọng đại đó nói cho thiếp biết, thiếp thật sự rất vui.”

“Ừm, chuyện này của ta ngoại trừ những nữ hài thuộc Hắc Ám hệ, Phượng nhi là nữ hài duy nhất biết được bí mật này đấy.” Long Nhất cười cười nói, không kể Lãnh U U và Phong Linh, Ngu Phượng quả là người con gái đầu tiên hắn cho biết.

Ngu Phượng nghe vậy không khỏi cảm thấy vừa kinh hãi vừa mừng rỡ. Nói cách khác Long Nhất không phải ám chỉ nàng có vị trí vô cùng quan trọng trong trái tim hắn hay sao. Nên biết người ở Thương Lan đại lục đều có thành kiến rất lớn đối với Hắc Ám ma pháp, tình lang của nàng lại có thể đem bí mật sinh tử đó nói cho mình biết, nàng thật sự chẳng biết cảm động đến mức nào.

Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Đọc truyện chữ Full