DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phong Lưu Pháp Sư
Chương 182: Đoàn tụ

“Long Nhất, chàng… chàng muốn làm gì?” Gương mặt xinh đẹp của Phong Linh hồng rực, ánh mắt long lanh, trái tim thiếu nữ đập rộn ràng như một chú hươu nhỏ đang nhảy múa.

Ánh mắt Long Nhất vừa ôn nhu lại vừa như xâm lược chăm chú ngắm nhìn Phong Linh, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay nàng, cảm nhận được cơ thể nàng run lên nhè nhẹ. Hắn cười nhẹ nói: “Ta muốn làm gì, nàng còn không biết sao?” nói xong, đầu hắn từ từ hạ xuống, mục tiêu là đôi môi hồng mềm mại của Phong Linh.

Phong Linh tức thì có chút hoảng loạn, đôi tay không biết đặt vào đâu, vừa hi vọng lại vừa hoảng sợ. Trong lòng nàng dù đã sớm xác định mình là nữ nhân của Long Nhất, cũng đã sớm chuẩn bị đem tấm thân băng thanh ngọc khiết hiến dâng cho hắn, nhưng đến lúc tối hậu vẫn không ngăn được nỗi hoảng loạn, hắn thực sự phải có được nàng ở đây sao?

Đến khi đôi môi tham lam của Long Nhất cuộn lấy bờ môi nàng, trong đầu nàng nổ bùng một cái biến thành trống rỗng, mọi ý nghĩ đều bay tít lên chín tầng mây.

Hai người tình sôi như lửa cuốn chặt lấy nhau, hôn hít, vuốt ve, hận không thể nuốt lấy thân thể đối phương vào lòng.

Y phục rơi lả tả. Phong Linh lộ ra thân thể tuyết bạch như ngọc, song nhũ kiêu hãnh ngẩng cao dương danh với đời, căng tròn mà lại tràn đầy đàn tính. Long Nhất liếm đôi môi khô nóng, miệng há to không chút do dự ngậm lấy nụ hoa anh đào màu phấn hồng trên đỉnh núi.

Phong Linh rên lên một tiếng, thấy Long Nhất si mê nút chặt nhũ phong mình, nàng như mê đi, chỉ cảm thấy từ nơi sâu thẳm trong nội tâm dâng trào cảm giác tự hào đầy nữ tính, hai tay luồn vào mái tóc đen nhánh của Long Nhất, để mặc cho dục vọng bản thân dâng trào.

Đúng lúc dục hỏa hai người dâng trào đến không thể kiểm soát nổi, đột nhiên Long Nhất chấn động, lông măng mẫn cảm dựng ngược. Hắn cảm giác trong phòng có một cặp mắt đang chăm chú nhìn bọn họ. Long Nhất đại kinh lập tức phủ chăn che lên cơ thể gần như xích lõa của Phong Linh.

“Long Nhất?” Phong Linh khó hiểu nhìn Long Nhất.

“Là ai?” Long Nhất trầm giọng quát, tức tốc mặc lại y phục vén màn nhìn quanh. Nhưng trong phòng chỉ có Tiểu Tam, Hỏa kì lân cùng Cuồng lôi thú đang lăn lộn chơi đùa.

Long Nhất nhắm mắt dùng cảm giác đánh giá cẩn thận nhưng nhận thấy cảm giác bị nhìn trộm đó đã biến mất vô tung vô ảnh.

“Không lẽ là đám địa tinh?” Long Nhất thầm nghĩ. Mặc dù đám địa tinh đó không có khả năng tiến vào theo thạch môn dưới dòng dung nham nhưng cũng không loại trừ có địa đạo khác thông tới đây. Nhưng Long Nhất nhanh chóng phủ định suy đoán này, bởi vì đám địa tinh tuyệt đối không thể gây cho hắn loại cảm giác rợn gai ốc này.

Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

“Long Nhất, có người sao?” Phong Linh vội vàng mặc y phục dưới tấm chăn, rồi chui ra khẩn trương hỏi.

“Có thể chỉ là ảo giác của ta.” Long Nhất lắc lắc đầu nói, nhìn đám Tiểu Tam đang vui đùa, thầm nghĩ cảm giác của chúng còn linh mẫn hơn mình, vậy mà thấy chúng không hề có cảm giác gì, có lẽ thực sự chỉ là ảo giác của bản thân.

Long Nhất nhíu mày, đột nhiên nhớ tới bóng đen trong ý thức hải. Không thể biến thái vậy chứ, còn không biết là nam hay nữ, để nó nhìn thấy cả không sót chút gì quả thực quá lỗ vốn.

“Khặc khặc khặc.” Long Nhất vừa nghĩ tới đây, trong đầu liền vang lên mấy tiếng cười quái dị, một đoàn bóng đen dần dần nổi lên trong ý thức hải.

“Quả nhiên là mi, đồ quỷ khuyết đức, đồ biến thái, đồ điên dòm trộm.” Long Nhất trong ý thức hải chửi lớn.

Bóng đen lạnh giọng hừ một cái nói: “Ai thèm xem chuyện xấu của bọn mi, muốn cho ta xem ta cũng không thèm.”

Long Nhất nghiến răng, nhưng cũng chẳng thể làm khác, đành nói: “Ai biết mi là ai, sao lúc trước trong dòng dung nham mi chỉ nói một nửa đã chạy mất, hại ta tí nữa thì chết.”

“Mi nghĩ gì vậy? Mi chết đối với ta chẳng có chút lợi ích gì, chỉ là lúc đó ta cạn kiệt tinh lực, ta cũng không còn cách nào, không phải giờ mi vẫn sống sờ sờ ra đó sao?” Bóng đen cười quái dị đáp.

Long Nhất đột nhiên ngộ ra, hóa ra bóng đen này không thể tùy tiện nhập vào ý thức hải của hắn, thật may mắn.

“Huynh đệ à, ngươi sống lâu đến vậy, nhất định là thấy nhiều hiểu rộng, ngươi xem xem pho tượng trong căn phòng có phải là hỏa thần trong truyền thuyết không? Vì sao lại giống hệt băng chi nữ thần của Băng cung.” Long Nhất ý niệm xoay chuyển đổi giọng hỏi.

Bóng đen đột nhiên trầm mặc cả nửa ngày trời không trả lời. Đến khi Long Nhất không nhẫn nại được nữa, hắc ảnh lại cất tiếng cười quái dị nói: “Ta không thể thấy bức tượng, ngươi đi tới trước bức tượng, sờ toàn thân bức tượng thì ta mới biết được.”

Long Nhất trong lòng nghi hoặc, nhưng vẫn theo lời hắc ảnh đi tới trước bức tượng, bắt đầu sờ từ trên đầu nàng.

“Không được bỏ sót bất kỳ chỗ nào. Nghe rõ chưa, bất kỳ chỗ nào, nếu không ta không cách nào thấy được dáng vóc bức tượng.” Bóng đen trong ý thức hải Long Nhất bổ sung.

Long Nhất y lời thực hiện, sờ soạng từng phân từng tấc bức tượng. Hằn sờ từ đầu pho tượng sờ xuống song phong, nách, đồn bộ, thậm chí ngay cả chốn riêng tư giữa hai đùi.

“Long Nhất, chàng đang làm gì vậy?” Phong Linh nhìn Long Nhất sờ loạn trên bức tượng tuyệt sắc mĩ nữ đó, không khỏi giận dỗi hỏi.

Long Nhất quay đầu cười khan hai tiếng nói: “Ta kiểm tra kiểm tra, xem xem bên trong có bí mật gì không.”

Một lúc sau, Long Nhất sờ toàn bộ từ đầu đến chân bức tượng, từng phân từng tấc mọi chỗ đều đã sờ soạng qua. Hắn hỏi thầm: “Được rồi, hiện tại ngươi nhìn rõ bức tượng rồi chứ?”

Bóng đen gật đầu, khặc khặc cười nói: “Xem rõ rồi, là một tuyệt thế đại mĩ nhân.”

“Thế nàng ta có phải hỏa thần trong truyền thuyết không?” Long Nhất hỏi lại.

“Ừm, cũng có chút quen quen, nhưng nhất thời chưa nhớ ra, đợi khi nào nhớ lại sẽ nói với ngươi.” Hắc ảnh cười khặc khặc đáp.

Long Nhất ngã ngửa. Hắn có cảm giác bóng đen này cố tình chơi hắn.

“Không nói với ngươi nữa, ta không thể ở trong ý thức hải của ngươi lâu hơn, tiện thể báo cho ngươi biết, bên ngoài có người đang đến.” Bóng đen nói xong liền hóa thành một đạo hư ảnh biến mất.

Long Nhất giật thót trong lòng. Có người? Không ngờ còn có người tới đây?

Lúc này, hổ con Tiểu Tam đột nhiên vểnh tai, quay sang Long Nhất khẽ rống lên hai tiếng, xem ra nó đã phát hiện có người xông tới.

Hỏa Kì Lân cũng đứng phắt dậy, mắt lộ hung quang. Nó tuyệt không thể để có người xông vào địa phương nó bảo hộ. Nó mở thạch môn lao ra, thân hình lập tức ở tư thế công kích. Nhưng lúc này bên ngoài vọng tới tiếng khóc lóc của nữ hài.

Long Nhất và Phong Linh biến sắc, thấy Hỏa Kì Lân chuẩn bị công kích, Long Nhất lắc mình lướt ra thét lớn: “Không được.”

Hỏa Kì Lân nghe vậy liền nuốt trở lại khẩu thần hỏa vừa định phun ra, bộ dạng thèm thuồng nhìn ba thân ảnh phía xa.

Thân hình Long Nhất run lên. Ba thân ảnh nhuộm hồng trong ánh lửa ấy không ngờ lại là Thủy Nhược Nhan, Tây Môn Vô Hận cùng Nhân Nhân tam nữ. Lúc này tam nữ bộ dạng thảm hại, y phục xộc xệch bẩn thỉu, xem ra đã chịu không ít đau khổ.

Trông thấy Long Nhất, tam nữ như cùng hóa đá, ngơ ngẩn nửa ngày trời mới định thần lại được, còn những giọt lệ ủy khuất từng giọt từng giọt long lanh rơi xuống.

“Nhị, hu, nhị ca.” Tây Môn Vô Hận mấp máy môi thổn thức, đột nhiên lao vọt vào lòng Long Nhất, ôm chặt hắn không rời.

“Tiểu muội, đừng sợ, nhị ca ở đây rồi.” Long Nhất một tay ôm lấy vai nàng, một tay không ngừng nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của nàng.

“Nhị ca, muội vốn nghĩ cả đời này sẽ không được gặp lại huynh nữa.” Tây Môn Vô Hận thút thít trong lòng Long Nhất. Phải chịu đựng lo lắng khổ sở nhiều ngày qua khiến nàng gặp được Long Nhất liền thất thố, chỉ có ôm chặt Long Nhất, nàng mới có cảm giác thân thiết ấm áp, cũng chỉ có cảm giác ấm áp ấy mới có thể xóa tan nỗi lo sợ trong trái tim nàng.

“Nha đầu ngốc, là nhị ca không đúng, nhị ca không bảo vệ được cho muội.” Long Nhất tự trách nói.

Tây Môn Vô Hận rúc trong lòng Long Nhất lắc đầu, nửa ngày trời sau mới khôi phục tâm tình bình thường. Nàng hơi đỏ mặt rời khỏi lòng Long Nhất, ánh mắt long lanh nhìn hắn.

“Nhị ca, muội giờ mới phát hiện hóa ra huynh cũng rất hấp dẫn.” Tây Môn Vô Hận đột nhiên nhỏ giọng nói.

“Thật sao? Ta vốn tưởng muội vẫn biết như vậy chứ?” Long Nhất hắc hắc cười nói, mục quang nhìn Thủy Nhược Nhan cùng Nhân Nhân đang gắng nén lệ phía xa, mở rộng vòng tay gọi: “Hai vị mĩ nữ, mau lại đây để ca ca ôm nào.”

Thủy Nhược Nhan nghiến răng, cuối cùng không nhịn được lao tới nhào vào lòng Long Nhất, nhưng Nhân Nhân trên khuôn mặt lại lộ vẻ thất vọng, đôi mắt dõi về phía sau Long Nhất tìm kiếm.

“Long Nhất, Lăng Phong đâu?” Nhân Nhân thanh âm nghẹn ngào hỏi. Trải qua bao nhiêu chuyện, nàng chỉ muốn có một bộ ngực vững chãi để dựa dẫm vào, nhưng người trong mộng lại không có đây.

Long Nhất đang ôm Thủy Nhược Nhan toàn thân run nhẹ, miệng há ra, nhưng lại không nói được gì. Phiền phức lớn tới rồi, suất ca Lăng Phong chớp mắt biến thành Phong Linh, hơn nữa còn trở thành nữ nhân của hắn. Đến lúc Nhân Nhân biết được không hiểu có vì không chịu nổi cú kích động này mà ngất xỉu không nữa?

“Hắn… hắn…” Long Nhất nửa ngày trời cũng không nói ra nổi.

“Lăng Phong huynh ấy làm sao? Cho ta biết chàng làm sao?” Nhân Nhân thấy biểu tình như vậy của Long Nhất, nghĩ Lăng Phong gặp chuyện, trong lòng tức thì kinh hoảng.

Long Nhất không biết trả lời thế nào. Hắn quay đầu nhìn về thạch môn sau lưng, ánh mắt mọi người cũng nhìn theo.

Chính tại lúc này, thạch môn đột nhiên mở ra.

“Lăng Phong.” Nhân Nhân vừa kinh ngạc vừa sung sướng hô to rồi chạy tới ôm chặt Phong Linh, không đúng, giờ là Lăng Phong.

Long Nhất ngây người nhìn Phong Linh vừa biến trở lại thành Lăng Phong, cười khổ hai tiếng, không biết nha đầu đáo để này định làm trò quỷ gì đây.

Lăng Phong nhìn Long Nhất với vẻ xin lỗi, vừa muốn tách Nhân Nhân đang như bạch tuộc bám chặt mình ra, không ngờ Nhân Nhân lại kiên quyết ôm chặt không rời, ngoan cố rúc sâu vào lòng nàng.

Lăng Phong thấy không tách ra được, lại thấy Nhân Nhân đang nức nở trong lòng, khẽ thở dài, bàn tay vỗ về an ủi bờ lưng nàng.

Tây Môn Vô Hận nhìn Nhân Nhân đang được Lăng Phong ôm trong lòng, lại nhìn Thủy Nhược Nhan đang trong lòng Long Nhất, liền cảm thấy bất mãn. Nàng bèn kéo cánh tay Long Nhất, đẩy Thủy Nhược Nhan dịch sang một chút rồi cũng nhảy vào lòng Long Nhất tranh giành một chỗ.

Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Đọc truyện chữ Full