DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phong Lưu Pháp Sư
Chương 168: Thân con gái

Đại đầu quái đang đắc ý lắc lư cái đầu phủ đầy đám xúc tu xấu xí, đột nhiên, xúc tu của nó bất thình lình duỗi thẳng ra, toàn bộ thân hình tròn xoay nhanh chóng trở nên đỏ rực. Nó không ngừng hắt hơi, mỗi lần đều phun ra chất bột cay xè.

"Oa, oa, oa." Đại đầu quái lại càng phát ra tiếng nỉ non giống như tiếng trẻ con khóc đêm, từ trong đôi mắt ti hí như sợi chỉ bỗng nhiên ứa ra hàng lệ.

"Nó đang khóc thật đấy ư?" Tây Môn Vô Hận chỉ vào Đại đầu quái hỏi với vẻ mặt kinh dị.

"Có lẽ vậy… Ai biết được?" Long Nhất nhún vai nói, hắn tựa hồ thực sự cảm giác được tình cảm ủy khuất đó của Đại đầu quái. Ài, nhất định là ảo giác.

"Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta đánh tiếp sao?" Nhân Nhân hỏi.

"Đánh cái trung tiện, thứ đồ này đúng là loại quái vật đánh không chết, chúng ta có lẽ chạy thôi." Long Nhất nói xong, dẫn đầu quay mình thối lui.

Do mọi thứ đã được làm rõ cho nên Thủy Nhược Nhan mấy người cùng thi phóng ra ma pháp cầu dùng để chiếu sáng, khi các nàng nhận ra địa phương vừa mới đi qua không ngờ lại đầy rẫy xương trắng, xác thối đang phân hủy, không khỏi đồng thời hét lên một tiếng kinh hãi, còn Long Nhất cùng với Lăng Phong hai nam nhân vẫn tỉnh bơ kề vai tiến bước. Đương nhiên, các nàng không thể biết được Lăng Phong chỉ là kẻ có cái vỏ bề ngoài.

"Nhị ca, huynh có tiêu diệt được cái âm linh đó không?" Tây Môn Vô Hận hỏi.

"Đương nhiên, nhị ca muội mà ra tay, từ trước tới nay chẳng có việc gì mà không xong, cái âm linh nho nhỏ đó sao có thể trốn thoát khỏi Ngũ chỉ sơn của ta chứ." Long Nhất cười hắc hắc, bàn tay to lớn vung lên chộp vào không khí một cái, bộ dạng như rắm thối.

Thủy Nhược Nhan quét đôi mắt mấy lần lên mặt Long Nhất, lộ xuất một tia tò mò lẫn nghi hoặc. Nàng vừa mới nhìn thấy kết ấn trang nghiêm cao quý đó của Long Nhất, thấy kim sắc Phật ấn đó tràn đầy chính khí lẫm liệt. Nàng từ trước tới nay chưa từng nghe nói qua có loại ma pháp này. Nàng muốn hỏi, nhưng lại đoán Long Nhất nhất định sẽ lại giở lại bài ca cũ mèm đem Quang minh thần dạy hắn trong mộng ra phô diễn, vì thế vẻ mặt ngập ngừng muốn hỏi lại thôi.

"Thủy Nhược Nhan giáo sư, tỷ định nói gì vậy?" Nhân Nhân chú ý đến biểu tình của Thủy Nhược Nhan không nén nổi tính tò mò hỏi.

"Ta... không có gì. Cho dù nói ra cũng vô dụng." Thủy Nhược Nhan lườm Long Nhất một cái vùng vằng nói.

Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bấy giờ Tây Môn Vô Hận và Lăng Phong cũng bị dáng vẻ của nàng gây chú ý, ánh mắt tò mò thúc giục Thủy Nhược Nhan nói ra.

"Ta chỉ muốn hỏi hắn xem ma pháp lấp lánh ánh vàng mà hắn dùng để chế phục âm linh rốt cuộc là cái giống gì? Nhưng ta đoán nhất định hắn sẽ không nói thực, vì thế có hỏi cũng vô dụng." Thủy Nhược Nhan nói, ánh mắt liếc về phía Long Nhất càng thêm phần u oán.

"Đúng rồi, dường như muội cũng nhìn thấy như vậy. Nhị ca, ma pháp đó của huynh rốt cuộc là cái gì?" Tây Môn Vô Hận nắm lấy tay áo Long Nhất hỏi. Giờ đây quan hệ giữa nàng với Long Nhất đã thân mật hơn nhiều, thỉnh thoảng cũng thích làm nũng trước mặt hắn.

"Không phải là ta không nói mà là có nói thì các ngươi cũng sẽ không hiểu được." Long Nhất cười nói.

"Cậu không nói làm sao biết là chúng ta không hiểu, ta thấy cậu cố tình muốn che dấu ý đồ xấu xa thì có." Thủy Nhược Nhan hừ một tiếng tức tối.

“Đã cố nài như vậy thì ta nói cho xong. Cái ta sử dụng chính là Phật ấn, không hiểu đúng không. Cho nên ta mới nói các nàng sẽ chẳng hiểu nổi đâu." Long Nhất bất lực cười nói.

Mấy người giương mắt nhìn nhau, đều có chút mờ mịt. Các nàng ngay cả Phật là cái gì còn không biết, tự nhiên sẽ không hiểu được cái gì là Phật ấn.

"Chúng ta không hiểu được, huynh giải thích một chút đi." Lăng Phong cũng ngạc nhiên hỏi. Tên tiểu tử này thế mà vẫn còn che giấu không ít bí mật a. Vốn cho rằng bí mật lớn nhất của hắn chính là vong linh pháp sư, vậy mà có vẻ như vẫn không phải như thế. Tóm lại hắn luôn luôn không ngừng mang lại cho mọi người sự ngạc nhiên thú vị, dường như có khả năng vô tận.

"Phật là một hình tượng được người dân ở đại lục xa xôi thờ phụng... ờ... có thể coi như đó là thần linh, lấy từ bi làm hoài bão, phổ độ chúng sinh, phật pháp vô biên, đuổi tà hàng ma không cần phải nói nhiều. So với những điểu nhân có cánh kia có thể còn mạnh hơn nhiều." Long Nhất vắn tắt giải thích.

"Điểu nhân có cánh là cái gì? Chẳng lẽ là dực nhân?" Lăng Phong hỏi.

"Dực nhân? Là giống gì sao ta chưa từng nghe qua?" Long nhất nghi hoặc nói, lẽ nào ngoài đám thần nọ thần kia ra vẫn còn chủng tộc nào khác có cánh.

"Cậu kiến văn hẹp hòi đương nhiên chưa từng nghe qua rồi, hứ." Thủy Nhược Nhan giễu cợt nhìn Long Nhất.

"Nàng biết à? Vậy nàng nói thử xem." Long Nhất hỏi ngược lại.

"Ớ… ta, ta đương nhiên biết, nhưng nhường vụ giải thích này lại cho Lăng Phong. Lăng Phong cậu nói cho hắn đi." Vẻ mặt hí hửng của Thủy Nhược Nhan chợt cứng đờ. Thật ra nàng cũng không biết, việc phản bác chỉ là hành vi ý thức.

"Dực nhân là một phân chi của thú tộc, trời sinh có một đôi cánh to dài, có thể bay lượn giống như chim, nghe nói là một dạng tuấn nam mỹ nữ giống như tinh linh tộc, am hiểu phong hệ ma pháp, là chủng tộc duy nhất trong thú nhân có thiên bẩm về ma pháp, chỉ tiếc là mấy vạn năm trước đã tuyệt tích, đệ biết cũng là do đọc được trong một ít sách cổ." Lăng Phong vừa đi vừa nói.

Năm người mau chóng quay về tới khu vực cắm trại. Khi đó đống lửa đã tàn, chỉ còn những làn khói mỏng lững lờ bay lên.

"Mọi người cũng đã mệt rồi, đi nghỉ thôi, ngày mai bắt đầu thám hiểm vùng đất chưa biết." Long Nhất nói với mọi người.

Năm người lần lượt chui vào lều mình nghỉ ngơi, cả thế giới như chỉ còn lại tiếng côn trùng rả rích, tiếng gió thổi qua những tán cây xào xạc.

Lăng Phong minh tưởng không bao lâu thì tỉnh lại. Lúc này bên ngoài các vì sao vẫn lấp lánh, cũng còn một đoạn thời gian nữa mới tới bình minh. Tối qua đại chiến với Đại đầu quái một trận khiến cho Lăng Phong cảm thấy trong người rất nhớp nháp, nữ hài tử lúc nào mà chả thích sạch sẽ.

Lăng Phong nhớ tới cách nơi cắm trại không xa có một dòng suối nhỏ trong suốt, liền nghĩ đến đó kỳ cọ cho đã, thân thể thật sự đã ngứa ngáy lắm rồi.

Lăng Phong nhón dậy, cảnh giác nghe ngóng xung quanh, nhận thấy tất cả không có động tĩnh gì, chắc là bọn họ người nào ngủ thì vẫn ngủ, người minh tưởng thì vẫn minh tưởng. Lăng Phong chui ra khỏi lều, lặng lẽ lướt về phía dòng suối nhỏ.

Chẳng bao lâu, Lăng Phong liền nghe được tiếng nước chảy róc rách, một dòng suối nhỏ quanh co xuất hiện trước mắt hắn. Lăng Phong đi ngược lên thượng du. Nàng nhớ rõ phía thượng du dòng suối có ai đó dùng đá chặn dòng chảy lại tạo thành một hồ nước nhỏ rất thích hợp cho việc tắm rửa.

Lăng Phong cất bước nhẹ nhàng nhanh nhẹn đi lên, mỉm cười vui vẻ, đang muốn cởi áo xuống nước, đột nhiên, một bóng đen trồi lên khỏi mặt mặt nước, khiến Lăng Phong trong lúc bất ngờ không kịp đề phòng bị hoảng hốt lùi lại mấy bước.

Một mái tóc dài đen nhánh óng ả thả về phía sau, một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt thế từ trong làn nước hiện nguyên hình, đôi mắt to của nàng đờ đẫn đối nhãn cũng ánh mắt ngạc nhiên của Lăng Phong. Nhất thời trí não hai người đều rơi vào trạng thái trống rỗng.

"Tây, Tây Môn Vô Hận." Mất nửa ngày, Lăng Phong mới dần hoàn hồn, nhận ra người ở dưới nước không ngờ lại chính là tiểu muội Tây Môn Vô Hận của Long Nhất.

Lúc này ánh mắt đờ đẫn của Tây Môn Vô Hận mới bắt đầu chuyển động trở lại. Phản ứng đầu tiên của nữ nhân là há miệng hét lớn, chỉ là miệng nàng vừa mới mở ra, đã bị Lăng Phong thấy tình thế không ổn nhảy vội xuống nước cấp tốc bịt lại.

Tây Môn Vô Hận giãy dụa mãnh liệt, cảm thấy xấu hổ vô cùng, vì bàn tay Lăng Phong vừa khéo đặt ngay trên ngọc nhũ căng tròn của nàng, làm sao mà không khiến cho Tây Môn Vô Hận vốn luôn cho rằng Lăng Phong là nam nhân không kinh hoảng xấu hổ và căm phẫn cho được.

Lăng Phong cười khổ hai tiếng, nếu như để Tây Môn Vô Hận la thành tiếng thì có thể sẽ có phiền phức lớn. Tên tiểu tử Long Nhất ấy nếu không lột da nàng, thì nàng phải giải thích như thế nào đây, không lẽ phải theo mọi người nói nàng là nữ nhân. Nhưng mà hiện tại... có lẽ phải cho Tây Môn Vô Hận biết thân phận nữ nhân của nàng, nếu không việc này khó mà hóa giải được, chỉ hy vọng nàng có thể che giấu bí mật.

"Vô Hận, muội đừng la. Chẳng lẽ muội muốn cho tất cả mọi người chạy tới, ta không có ác ý." Lăng Phong ghé tai Tây Môn Vô Hận nói.

Tây Môn Vô Hận nghe vậy bèn thôi giãy dụa, đầu óc cũng tỉnh táo hơn. Nếu như Long Nhất bọn họ kéo nhau qua đây thì nàng chẳng cách nào làm người được nữa.

Mươi phút sau, Tây Môn Vô Hận đã y phục chỉnh tề, mái tóc ướt buông xuống sau lưng, sắc mặt nhợt nhạt nhìn chăm chăm vào Lăng Phong. Thằng cha chết dẫm này không ngờ lại… nàng sao lại luôn tín nhiệm hắn như thế.

"Vô Hận. Muội hãy nghe ta nói…"

"Ngươi không cần phải nói gì cả, ngươi đồ hỗn đản này.” Tây Môn Vô Hận lạnh lùng cắt ngang lời Lăng Phong, thân thể thanh bạch của nàng đã bị hắn một tên nam nhân nhìn thấy hết, trong lòng cảm thấy thập phần uất ức, vô cớ liền nhớ tới Long Nhất, trong lòng càng thấy khó chịu, đột nhiên không nhịn nổi nấc lên, lệ châu thánh thót như sợi trân châu bị đứt rơi xuống.

"Vô Hận…"

"Ngươi không được gọi ta… ái," Tây Môn Vô Hận trong vô thức ngắt ngang, nhưng mà đó dường như không phải là giọng nói của Lăng Phong mà là thanh âm trong trẻo như tiếng chén ngọc va chạm vào nhau của một thiếu nữ xinh đẹp.

"Nếu ta nói là ta và muội đều là nữ hài giống nhau thì muội có tin không?" Lăng Phong nhìn Tây Môn Vô Hận nói.

Tây Môn Vô Hận ngẩng đầu không dám tin, rất lâu mới lấy lại được tinh thần, nói: "Ngươi đừng tưởng rằng ngươi học được giọng nói của nữ hài tử là ta có thể tin ngươi.”

Lăng Phong cười cười, khuôn mặt thanh tú méo mó biến dạng một hồi, một dung nhan kiều diễm nghiêng nước nghiêng thành dần xuất hiện trước mặt Tây Môn Vô Hận, mái tóc cùng đôi mắt màu nâu của nàng mới trong chớp mắt biến thành màu xanh lam cực kỳ mê hoặc.

"Lăng Phong, ngươi… thật sự là nữ hài?" Tây Môn Vô Hận lắp bắp, nhãn thần chứa đầy kinh ngạc nhìn chăm chú khuôn mặt xinh tươi hoàn mĩ của Lăng Phong.

Lăng Phong bước tới trước mặt Tây Môn Vô Hận, kéo vạt áo trước ra, ngón tay vạch lên, từ trong một lớp vải bó ngực bật ra một đôi ngọc nhũ bóng bẩy mịn màng, đầu nhũ màu hồng nhạt vểnh lên nghênh đón làn gió.

"Muội có thể sờ vào xem có phải là thật không." Lăng Phong mỉm cười duyên dáng nói.

Tây Môn Vô Hận đặt ngọc thủ lên ngọc nhũ của Lăng Phong, nhẹ nhàng xoa bóp, thật ấm áp, thật mềm mại, thật trơn bóng, mà còn thập phần đàn hồi, so với nàng vẫn còn to hơn một vòng, rõ là khiến người thèm muốn.

Tây Môn Vô Hận hạ tay xuống, nhìn Lăng Phong vừa có chút quen thuộc lại hóa ra thập phần lạ lẫm, tâm tình cuối cùng cũng hoàn toàn bình tĩnh lại.

"Tỷ là nữ hài tử, nhị ca muội có biết không?" Tây Môn Vô Hận nhẹ giọng hỏi.

Lăng Phong kéo lại vạt áo trước, lắc đầu nhoẻn miệng cười, nói: "Hắn vẫn còn chưa biết, muội ngàn vạn lần không được nói cho hắn đó, muội giúp tỷ dấu kín bí mật này được không?"

Tây Môn Vô Hận quan sát Lăng Phong một cách kỳ quái, đột nhiên cười hi hi, nói: "Tỷ mỗi ngày cùng nhị ca ta vai kề lưng tựa, lại còn trọ chung một phòng, tiện nghi há chẳng phải bị hắn chiếm hết rồi sao, tỷ có phải là…"

"Đừng nói bậy, tỷ mới không thích hắn, tỷ cùng hắn chỉ là huynh đệ, chỉ có tình hữu nghị giữa nam nhân với nhau." Lăng Phong đỏ mặt nói.

"Nhưng tỷ là nữ nhân đó, nếu tỷ không có ý tứ gì với hắn thì sao lại để cho hắn thân mật như thế, hơn nữa còn cho hắn gối đầu lên đùi." Tây Môn Vô Hận cười nói, nàng sao có thể tin nổi đây.

Lăng Phong cắn cắn môi dưới, đột nhiên khẽ than một tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Đọc truyện chữ Full