DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phong Lưu Pháp Sư
Chương 165: Vũ trụ thiên thể chú thuật

Thấy Tiểu Y có động tác như vậy, trái tim Long Nhất nhảy loạn một hồi. Tiểu nữu này rốt cuộc muốn làm gì đây? Nếu quả thực nàng muốn phát sinh quan hệ với hắn thì thật là bất khả tư nghị, chẳng còn gì để bàn. Nàng không có lý do làm như vậy.

Trong khi Long Nhất đang vẩn vơ suy nghĩ, Tiểu Y dù thẹn thùng cũng đã cởi hết y phục ra, lộ xuất một thân thể như mỡ đông, dù rằng diện mạo của nàng chưa thể coi là tuyệt thế, nhưng vóc dáng lại miễn chê, da dẻ trắng trẻo nõn nà như tuyết, sáng bóng như ngà voi, có thể tưởng tượng khi chạm vào có thể cảm nhận được đàn tính sảng khoái biết bao. Một đôi ngọc nhũ ngạo nhiên vút cao trước ngực, hai điểm yên hồng lay động lòng người, vòng eo thanh mảnh mà nhu nhuyễn. Một vùng lông tơ mượt mà như nhung lờ mờ điểm xuyết giữa cặp đùi, nơi riêng tư thần bí của người thiếu nữ thấp thoáng hiện ra.

Long Nhất mở to song mục vừa cố gắng thu mọi hình ảnh vào đáy mắt, vừa dùng nghị lực cường đại để khống chế vị tiểu huynh đệ đang muốn ngọ nguậy ngóc lên.

Tiểu Y khom mình ngồi xuống, đỡ Long Nhất ngồi lên, còn nàng ngồi sau lưng hắn, đôi ngọc thủ nhẹ nhàng đặt tại đỉnh đầu và vị trí đốt sống cổ, trong miệng bắt đầu niệm những câu chú ngữ tối nghĩa và khó hiểu.

Theo chú ngữ ngâm nga của Tiểu Y, đồ án tinh tú lập thể trong mật thất bắt đầu xao động, quang mang lưu chuyển rồi phóng chéo xuống, tạo thành một tấm phù văn ấn chiếu thần bí ở trên thân thể lõa lồ của hai người. Còn Tiểu Y biểu tình càng lúc càng thành kính, thanh âm trong trẻo đột nhiên biến đổi thành khàn khàn, song thủ đặt trên mình Long Nhất đã biến đổi gần như trong suốt.

Long Nhất chỉ cảm thấy bản thân phảng phất như đang ở trong một khoảng không gian vũ trụ mênh mông, xung quanh là vô số tinh thể, từng mảng ký ức phân tán trong não hải bay đi. Một cỗ khí tức ôn hòa đang dẫn đường cho ý thức của hắn.

Long Nhất đột nhiên giật mình kinh hãi, từ trong cảm giác tuyệt hảo đó tỉnh táo trở lại. Dù hắn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng biết rõ những thứ đó chỉ là ảo ảnh, là do nữ hài quỷ dị đang ở phía sau gây ra. Long Nhất bảo nguyên thủ nhất, đưa ý thức trầm xuống nơi thâm sâu nhất, dùng tinh thần lực cường đại bảo vệ chắc chắn.

Chú thanh của Tiểu Y càng lúc càng gấp rút, thân thể yêu kiều không tự chủ cũng bắt đầu run rẩy. Phù văn trên mình hai người bắt đầu lập lòe chợt sáng chợt tối, đồng thời mỗi khi thiểm động lại tối đi một chút.

“Ọe.” Tiểu Y đột nhiên phun ra một ngụm tiên huyết vào lưng Long Nhất, thân thể yêu kiều rũ liệt từ từ gục xuống. Phù văn phía trên hai người hoàn toàn biến mất. Tinh hình đồ án trong mật thất cũng tan biến vào trong không khí. Tinh tú phù điêu trên vách tường cũng biến trở lại trạng thái cũ, tựa hồ những chuyện vừa phát sinh hoàn toàn chỉ là ảo giác.

Long Nhất mở to mắt ngồi dậy, trở tay xoa nhẹ lên tiên huyết trên lưng, nhưng hắn lại phát hiện một dấu vết màu ám hồng đã thâm nhập vào trong làn da. Hắn mặc lại y phục, quay mình lại liền thấy Tiểu Y nằm trên mặt đất, đồng tử trong suốt ảm đạm vô quang đang thất thần nhìn hắn.

Long Nhất lấy một mảnh y phục phủ lên thân thể xích lõa của Tiểu Y, lãnh đạm hỏi: “Nói đi, nàng rốt cuộc muốn làm gì?”

Tiểu Y khó nhọc ngồi dậy, tịnh không hồi đáp câu hỏi của Long Nhất mà nhẹ nhàng hỏi: “Huynh vẫn luôn tỉnh táo à?”

Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

“Đúng vậy.” Long Nhất gật đầu.

Tiểu Y nhẹ nhàng thở dài một hơi, lẩm bẩm nói: “Ý trời khó đoán. Cho dù là sử dụng Tinh tú thiên thể chú thuật cũng chẳng làm gì được.”

“Tinh tú thiên thể chú thuật? Nàng đang nói gì vậy?” Long Nhất nhíu mày hỏi.

Tiểu Y ngẩng đầu, nhìn vào đôi con ngươi đen thui làm người ta sinh ra sợ hãi của Long Nhất, trong đôi mắt trong suốt của nàng lại phản chiếu cặp mắt đen của Long Nhất, phảng phất đôi con ngươi của nàng cũng biến thành một màu đen. Nàng tự nhìn lại mình thở than: “Huynh vốn là ứng thiên mệnh mà sinh ra, muội há có thể tiên đoán được. sư phụ và muội đều sai lầm, vọng tưởng nghịch thiên cải mệnh, nên phải chịu sự trừng phạt của ông trời.”

Đôi mắt Tiểu Y càng lúc càng ảm đạm, thần tình nhợt nhạt đọng lại nỗi bi thương và cô đơn. Nàng đã sống trong tịch mịch mà hôm nay cũng phải tạm biệt thế giới này trong tịch mịch ư, nàng lắc đầu tự giễu cợt bản thân, khẽ nói: “Cơ quan để ra ngoài là một ô kim loại hình vuông nằm trên cửa, gạt sang bên phải một cái là có thể mở được ma pháp môn, huynh đi đi.”

Long Nhất vươn mình đứng dậy, phi thân lướt khỏi thạch đài, mới được hai bước, hắn không nhịn được ngoảnh đầu lại, liền thấy Tiểu Y từ từ nhắm mắt lại, lảo đảo ngã xuống.

Trái tim Long Nhất thắt lại, lắc mình một cái vọt tới đỡ lấy thân thể mềm mại của Tiểu Y, phát hiện toàn thân nàng càng lúc càng yếu nhược, sinh mệnh có dấu hiệu bắt đầu dần dần tiêu tan. Long Nhất truyền vào một đạo chân khí bảo vệ cho tâm mạch Tiểu Y, kêu khẽ một tiếng: “Đông Y, nàng tỉnh lại đi.”

Tiểu Y khó nhọc hé mở cặp mắt, vô lực nói: “Huynh sao còn chưa đi?”

Long Nhất thầm than trong lòng, sau khi đến dị thế trái tim hắn tựa hồ trở nên mềm yếu, nếu như là ở tiền thế, đối với loại nữ nhân có ánh mắt cường liệt như thế này hắn chẳng thèm quan tâm. Nhưng lúc này hắn lại có chút bất nhẫn, có lẽ là bởi vì Tiểu Y từ đầu đến cuối đều không có ý định đưa hắn vào tử địa.

“Cho ta biết làm sao mới có thể cứu được nàng?” Long Nhất hỏi.

Đôi đồng tử ảm đạm của Tiểu Y lóe lên một tia sáng, nàng khó nhọc đáp: “Muội vừa không phải với huynh mà huynh vẫn muốn cứu muội sao?”

”Vậy ta hỏi nàng, nếu mà vừa rồi Tinh tú thiên thể chú thuật của nàng mà thành công, ta có thể chết không?” Long Nhất hỏi.

“Không thể, chỉ là số mệnh huynh có thể phát sinh thay đổi.” Tiểu Y hồi đáp.

“Nhất định như vậy. Kỳ thực ta luôn luôn không tin vào vận mệnh. Chỉ cần ta không chết, những gì ta muốn đạt được, muốn sở hữu thì ta tin rằng ta có thể có được bằng nỗ lực của mình.” Long Nhất cười khẽ đáp.

Tiểu Y ngơ ngẩn nhìn Long Nhất, khóe miệng đột nhiên trào ra một dòng máu đỏ.

Long Nhất bồn chồn trong dạ, hỏi: ”Nàng nói đi, rốt cuộc làm thế nào mới có thể cứu nàng.”

Tiểu Y nở nụ cười yếu ớt, thều thào: “Kỳ thực trên thế giới này cũng chỉ có huynh mới có thể cứu muội, huynh chỉ cần nhỏ một giọt tiên huyết lên mi tâm muội là có thể cứu được.”

Long Nhất ngạc nhiên, đơn giản vậy thôi à? Máu ta chẳng lẽ lại là tiên dược sao, có khả năng cải tử hồi sinh à? Bất quá mắt nhìn thấy Tiểu Y sắp không xong, hắn cũng không thể quan tâm tới nhiều chuyện linh tinh được, liền cắt luôn ngón tay nhỏ một giọt tiên huyết lên mi tâm Tiểu Y. Tiên huyết nhanh chóng thẩm thấu qua da, đột nhiên lóe lên một trận hồng quang lóng lánh.

Long Nhất chợt cảm thấy lưng bỏng rát, không ngờ cũng có hồng quang thấm ra ngoài lần áo lót, còn sắc mặt nhợt nhạt của Tiểu Y dần dần có ánh hồng, con ngươi ảm đạm đã khôi phục sự trong sáng.

Mi tâm Tiểu Y hiện lên một huyết ấn hồng sắc, xem ra giống hệt như một nốt chu sa, trong cái thanh khiết không ngờ lại hiện ra một tia cám dỗ.

Tiểu Y từ trong lòng Long Nhất đứng lên, ánh mắt có vẻ phức tạp nhìn Long Nhất, đột nhiên khụy hai gối xuống, khẽ nói: “Nô tỳ Tiểu Y bái kiến chủ nhân.”

Long Nhất ngạc nhiên nhìn Tiểu Y, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, còn Tiểu Y cũng cứ vậy mà quỳ trên mặt đất đến động cũng chẳng động.

Ngây ra một lúc, Long Nhất mới phục hồi thần sắc, hắn đỡ Tiểu Y đứng dậy, kinh ngạc hỏi: “Nàng làm gì vậy? Ta có yêu cầu nàng làm nô tỳ của ta đâu.”

“Tinh huyết của nô tỳ đã dung nhập vào trong cơ thể của chủ nhân, chủ nhân dùng huyết khế ban tặng sinh mệnh cho nô tỳ, đó... đó là thiên ý.” Tiểu Y yếu ớt đáp.

“Huyết khế? Tinh huyết?” Long Nhất như lạc vào màn sương, lẽ nào tiên huyết vừa mới nhỏ vào mi tâm Tiểu Y lại là hoàn thành nghi thức huyết khế?

Không biết Tiểu Y moi được ở đâu ra một khối ma pháp kính, tiến lại kéo vạt áo của Long Nhất xuống, để lộ ra toàn bộ bả vai phải, sau đó đặt ma pháp kính lên lưng hắn.

Long Nhất hơi ngoảnh đầu lại, qua ma pháp kính nhìn thấy vai phải của mình chẳng biết từ lúc nào đã có một huyết ấn đỏ sẫm hình sao. Hắn bỗng nhiên nghĩ tới ngụm tiên huyết Tiểu Y đã phun lên mình hắn, chẳng lẽ đó chính là tinh huyết của nàng?

“Nô tỳ vọng tưởng nghịch thiên cải mệnh, nên bị trời phạt, tinh huyết đã tan vào trong cơ thể chủ nhân, nếu không có huyết khế của chủ nhân, nô tỳ chỉ còn đường hồn phi phách tán.” Tiểu Y ôn nhu giúp Long Nhất vừa sửa sang lại áo quần cho ngay ngắn vừa nhẹ nhàng nói.

“Hóa ra là vậy, thế ta có thể hỏi nàng, nàng muốn đem số mệnh của ta chuyển đến thân thể ai? Đến thân thể ca ca Hùng Bá của nàng à?” Long Nhất thắc mắc.

Sắc mặt Tiểu Y chợt biến đổi, cắn răng đáp: “Xin thứ cho nô tỳ không thể hồi đáp, sư phụ có lệnh, vô luận thế nào cũng không thể tiết lộ, nếu chủ nhân tức giận, có thể thu hồi tính mệnh nô tỳ.”

Long Nhất nhún vai, cười nói: “Được rồi, nàng là nô tỳ cũng không sao, nàng vẫn cứ là Tiểu Y như trước. Mặc dù giữa chúng ta có huyết khế, nhưng ta không thể dùng cái đó để uy hiếp nàng.”

“Sự thật vẫn là sự thật, làm sao có thể thay đổi được. Tiểu Y giờ cũng không còn là Tiểu Y trước đây nữa, nó bây giờ chỉ là nô tỳ của chủ nhân.” Tiểu Y buồn bã thở than, trong ngữ khí biểu lộ một chút không cam lòng.

Long Nhất đương nhiên là hiểu được, mặc dù tính hài kịch của sự việc đã phát triển đến mức này nhưng hắn lại chẳng có lòng dạ nào lằng nhằng với Tiểu Y nữa. Hắn chuồn thẳng ra cửa ma pháp, vừa đi vừa nói: “Sự việc dừng ở đây nha, nếu nàng nhất định phải nhận ta là chủ nhân, vậy nàng hãy ngoan ngoãn nghe lời ta. Ta quay về trước, nàng nếu không có chuyện gì thì đừng có đến kiếm ta.”

Long Nhất mở ma pháp môn ra dông mất, để lại Tiểu Y đứng ngơ ngẩn ở đó.

Khi Long Nhất trở về đến túc xá, nhận thấy Lăng Phong vẫn chưa đi ngủ, bộ dạng như vẫn đợi hắn trở về.

Thấy Long Nhất quay về, Lăng Phong liền lập tức bỏ về phòng ngủ, biểu tình có vẻ an tâm hơn.

“Gì chứ, thấy ta trở về là quay lưng à? Vẫn còn bực mình sao?” Long Nhất kéo tay Lăng Phong cười hỏi.

“Bực mình? Bực mình chuyện gì?” Lăng Phong nhãn châu mở to vẻ nghi hoặc hỏi, bộ dạng ra vẻ như thật.

“Ta vẫn muốn hỏi đệ? Sáng nay đệ bực tức cái gì? Nói, có phải là uống dấm hay không?” Long Nhất cười hắc hắc hỏi.

“Uống...uống dấm, huynh giỡn kiểu gì vậy, đệ ghen với ai chứ?” Biểu tình Lăng Phong tỏ vẻ luống cuống, lắp bắp nói.

“Đương nhiên là uống dấm của ta, tên tiểu tử ngươi thầm yêu Thủy Nhược Nhan phải không. Bằng không khi ta nói đưa nàng ta đi khách sạn ngươi lại điên lên thành dạng đó.” Long Nhất cười cười, trong bụng lại thấy lo lo, cái tên tiểu tử Lăng Phong này nếu mà thực sự yêu thích Thủy Nhược Nhan thì phải tính sao đây?

“Huynh thích ngủ với ai thì có liên quan gì đến đệ, đệ chỉ không thích nữ nhân mốc meo đó thôi.” Lăng Phong hung hăng nói.

Long Nhất sững sờ, giọng điệu này nghe có chút khó chịu làm sao a. Bất quá trong khi Long Nhất còn đang nghĩ ngợi, chợt thấy sắc mặt Lăng Phong thoáng hồng, giật ra khỏi tay hắn quay đầu chạy thẳng về phòng ngủ.

“Tên tiểu tử này, rốt cuộc đang nghĩ gì vậy? Tại sao lại tựa như tức giận với các cô nương ấy nhỉ.” Long Nhất lắc đầu lẩm bẩm nói, rồi trở về phòng minh tưởng.

Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Đọc truyện chữ Full