DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Sở Bắc
Chương 394

Chương 394

Đây là vợ của thần tướng trấn quốc, đương nhiên ông ta phải cố lấy lòng rồi.

“Đúng đúng, mời cô Lạc vào!”

Lưu Tông Tín và Trương Hồng Viễn cũng nhanh chóng hùa theo, sao họ có thể bỏ qua một cơ hội tốt như thế này được.

“Tôi…”

Lạc Tuyết ngây ra, không biết phải làm gì.

Đây đều là các nhân vật lớn mà ngày thường hiếm khi cô được gặp.

Bây giờ, họ khách sáo với cô như vậy, thành ra lại khiến cô thấy phát sợ.

“Họ đã nói vậy rồi thì mình vào thôi!”

Sở Bắc mỉm cười rồi lên tiếng giải vây.

Lạc Tuyết vẫn hoang mang mà không trả lời.

Bây giờ, cô vẫn chưa biết đang có chuyện gì xảy ra.

Nhưng xem ra chỉ còn cách đồng ý thôi.

Lạc Tuyết vừa định lên tiếng thì đã có một giọng nói chua ngoa khác vang lên.

“Lạc Tuyết, sao giờ cô mới đến hả? Suýt nữa làm lỡ việc lớn rồi đấy có biết không?”

Không cần nghĩ cũng biết chủ nhân của giọng nói ấy là ai.

Quả nhiên, Lạc Tuyết vừa ngẩng lên đã nhìn thấy Lạc Mai giơ tay chống nạnh rồi bừng lửa giận nhìn mình.

“Mọi người lái xe đi, còn tôi phải bắt taxi thì làm thế nào khác được?”

Lạc Tuyết khoanh tay, không chút sợ sệt.

Trước đó, họ đã hẹn là đi chung rồi.

Nhưng cô vừa tới công ty thì đã thấy ba bố con ông cháu Lạc Vinh Quang lên xe, còn bỏ một mình cô ở lại.

Rõ ràng họ cố ý gây khó dễ cho cô mà.

Nếu không vì nghĩ cho tiền đồ của công ty thì cô không thèm đi nữa đâu.

“Hừ, tôi không cần biết! Đây không phải nơi cô có thể đến đâu, mau về đi, công ty còn bao việc cần giải quyết kia kìa”.

Lạc Mai không màng tới đúng sai, lúc nói chuyện còn len lén nhìn Dương Xuyên.

Vì tất cả chuyện này là ý của hắn ta.

Nếu không, sao Lạc Mai dám cả gan đứng đây chứ?

“Tôi…”

Lạc Tuyết tái mặt, định nói gì đó, nhưng cuối cùng đành nhịn.

Đúng là cô chưa đủ tư cách đến đây thật.

Cô lắc đầu, định quay người bỏ đi.

“Khoan đã!” chiến thần sở bắc

Có giọng nói vang lên, bàn tay của Lạc Tuyết bị ai đó nắm lấy.

Sở Bắc ngẩng lên rồi lắc đầu với Lạc Tuyết.

Sau đó, anh quay sang nhìn Lạc Mai.

“Tiểu Tuyết có phải đi hay không hình như không liên quan đến cô thì phải?”

Đọc truyện chữ Full