DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Sở Bắc
Chương 157

Chương 157

Đây, đây là chuyện gì vậy?

Hai người ngơ ngác nhìn nhau, họ đều nhìn thấy vẻ sợ sệt và kinh ngạc trong mắt đối phương!

Nghĩ đến hành động lúc trước của Sở Bắc, hai người nuốt nước bọt, toàn thân cứng đờ như hóa đá.

Đừng nói Lý Hải Đông, thật sự đến vì tên mù này vừa gọi điện nhé?

Xong rồi, lần này rắc rối rồi!

“Chín phút hai mươi sáu giây, ông rất may mắn!”

Sở Bắc nhìn đối diện, giọng điệu không nghe ra được vui giận.

“Trễ hơn ba mươi bốn giây, nhà họ Lý đã hóa thành tro bụi rồi!”

Soạt!

Lý Hải Đông cúi đầu, giọt mồ hôi to bằng hạt đậu đột nhiên chảy xuống.

Thần Tướng Trấn Quốc, chiến thần Bắc Dã!

Anh muốn diệt nhà họ Lý, chỉ cần một câu nói mà thôi.

“Cảm ơn cậu Sở giơ cao đánh khẽ!”

Thế nhưng, Sở Bắc lại khẽ lắc đầu.

“Ông đừng vội cảm ơn tôi, là sống hay chết, vẫn còn chưa biết!”

Bịch bịch!

Lý Hải Đông vừa mới nhẹ lòng, lập tức lại lo lắng.

Khi ngẩng đầu nhìn sang Lý Hải Bắc và hiệu trưởng Trương, gương mặt già nua như muốn khóc tới nơi.

“Hai tên ngu ngốc, qua đây cho tôi!”

Một câu nói khiến hai người đều giật mình lạnh run.

Từ khi Lý Hải Đông xuất hiện, bọn họ đã cảm thấy không đúng rồi.

Lúc này, cảm giác sợ hãi thoáng chốc đã ngập tràn trong lòng.

Nhưng… cho dù không tình nguyện cũng chỉ có thể từng bước từng bước đi về phía Lý Hải Đông!

“Nói gì đi, rốt cuộc là chuyện gì? Nếu không nói rõ, anh đây lột da chú mày!”

Lý Hải Đông trước giờ luôn lịch sự, hiếm khi lại nói tục một câu.

“Anh, chuyện này… Em em…”

Lý Hải Bắc cúi đầu, tìm cả nửa ngày cũng không tìm được nguyên do.

“Nói không được thì câm mõm đi, đúng là vô dụng!”

Lý Hải Đông tức giận la mắng, lập tức cắt ngang lời thằng em rắc rối.

Sau đó, ánh mắt chuyển sang bên cạnh: “Trương Phục Hưng, ông nói đi!”

Tách tách!

Từng giọt mồ hôi chảy trên trán hiệu trưởng Trương.

Lý Hải Đông chính là cổ đông lớn nhất của nhà trẻ.

Chỉ một câu của ông ta, đến bản thân hiệu trưởng như ông cũng phải vỗ mông rời đi.

“Chủ tịch Lý, đây là hiểu nhầm, hiểu nhầm thôi…”

“Thôi vậy, để tôi nói vậy!”

Đọc truyện chữ Full