DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kiếm Đạo Độc Thần
Chương 87: Khẩu xuất cuồng ngôn! Mười chiêu tất bại

- Tất cả phá cho ta.

Vương Kỳ quát khẽ, kiếm di chuyển nhanh hơn. Một trận gió thổi đến, hóa thành từng đạo sắc bén. Kèm theo đói là tiếng thét thê lương. Từng đóa kiếm hoa bị đánh bại. Hai bên xuất kiếm, khiến người ta không kịp nhìn, vô cùng đặc sắc.

Hai kiếm không ngừng giao tiếp va chạm, phát ra vô số tia lửa chuyển động, bay lượn. Sau mấy kiếm, đột nhiên, Vương Kỳ một kiếm quét ngang, đánh bay kiếm của Sở Hồng ra, thuận thế vung kiếm lên. Thời điểm Sở Hồng vẫn chưa kịp có phản ứng, mũi kiếm đã đặt ở trên cổ trắng như bạch ngọc của Sở Hồng.

Sắc mặt Sở Hồng lúc xanh lúc đỏ lúc trắng, xấu hổ vạn phần, không có cách nào tiếp nhận loại thất bại này.

Vương Kỳ rất tiêu sái kéo ra mấy đóa kiếm hoa, dừng Tật Phong Kiếm Quyết lại, mỉm cười, đảo mắt nhìn qua đám con cháu của Sở gia, nói:

- Có còn người nào đánh với ta một trận hay không? Không có sao? Nói thật, ta trước khi đến đây, trong lòng vô cùng chờ mong. Nhưng kết quả lại khiến cho ta rất thất vọng. Xem ra, con cháu Sở gia chẳng qua cũng chỉ có như vậy.

Con cháu Sở gia chẳng qua cũng chỉ có như vậy!

Một một chữ, ầm ầm nổ vang. Sở Thiên Sở Hồng cùng đông đảo con cháu thiếu niên cùng tuổi tại Sở gia, sắc mặt đều đại biến, tức giận không thôi, lửa giận thiêu đốt. Các thiếu niên Sở gia lớn tuổi hơn cũng tức giận bất bình. Nếu không e ngại ỷ lớn hiếp nhỏ, chỉ sợ sẽ trực tiếp ra tay giáo huấn Vương Kỳ một phen.

Quá cuồng vọng!

Sắc mặt Sở Đương Hùng hơi trầm xuống, trong mắt lóe lên hàn mang, nhìn về phía Vương Kỳ, nhất thời khiến Vương Kỳ cảm thấy toàn thân tóc gáy dựng thẳng, sắc mặt đại biến, giống như bị núi lớn từ trên đè xuống. Tay hắn run lên, kiếm thiếu chút nữa thì rơi xuống.

Vương Nhật Côn biến sắc, chợt lách người ngăn cản ánh mắt của Sở Đương Hùng, hít một hơi thật sâu nói:

- Lão gia tử, khuyển tử kiêu căng. Ta thay mặt hắn xin lỗi lão gia tử.

Thái độ của Vương Nhật Côn khiến người của Sở gia cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Nhưng câu nói tiếp theo của Vương Nhật Côn, lại khiến người của Sở gia rơi vào tình cảnh họa vô đơn chí, giống như lửa cháy đổ thêm dầu vậy, càng thêm giận dữ.

- Chỉ là theo như lời khuyển tử nói, cũng không phải không có đạo lý. Lúc này, khuyển tử tới đây thật sự ôm kỳ vọng lớn lao, hy vọng có thể có người cùng tuổi cùng hắn bàn luận kiếm thuật. Nhưng kết quả này. . . thật sự. . .

Vương Nhật Côn nói, lắc đầu, vẻ mặt tiếc hận.

- Nếu như Sở gia các người có người thiếu niên đồng lứa nào có thể đánh bại ta, ta nguyện ý thu hồi những lời ta vừa nói, đồng thời thừa nhận là Vương Kỳ ta kiêu ngạo cuồng vọng, ếch ngồi đáy giếng ánh mắt thiển cận. Sau này, khi nhìn thấy thiếu niên Sở gia các người, ta sẽ tự động nhường đường.

Giọng nói của Vương Kỳ lại vang lên lần nữa, tràn ngập cuồng ngạo, phong thái tự cao tự đại.

Đám con cháu Sở gia bị lửa giận hoàn toàn kích thích, hừng hực thiêu đốt.

- Thối lắm. Hắn cho rằng hắn là ai chứ?

- Hỗn đản, không ngờ lớn lối cuồng vọng như vậy.

- Cút ra ngoài, cút ra khỏi Sở gia. Chúng ta không chào đón ngươi.

Đủ loại âm thanh giống như thủy triều bắt đầu khởi động, đều nhằm về phía Vương Kỳ. Lời Vương Kỳ nói đã khiêu khích khiến nhiều người tức giận.

Xung quanh, đám gia tộc nhỏ, bang phái nhỏ vv đến đây chúc thọ, mỗi người đều im lặng, cái gì cũng không nói. Bên kia, bọn họ cũng đắc tội không nổi. Duy trì trầm mặc là lựa chọn tốt nhất.

Đối mặt với lửa giận không ngừng phun trào của con cháu Sở gia, Vương Kỳ lại hoàn toàn không có chút sợ hãi nào. Trái lại, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười lạnh, nói:

- Muốn ta cút ra ngoài sao? Có thể. Chỉ cần các ngươi có người có thể đánh bại ta, ta liền lập tức cút ra ngoài. Thế nào? Có người hay không? Không dám sao? Mỗi người chỉ biết tức giận? Lẽ nào con cháu Sở gia chỉ là một đám trẻ đần độn đùa giỡn với lưỡi kiếm thôi sao?

Những người không thuộc hai nhà đều âm thầm líu lưỡi, thầm nghĩ, Vương gia làm vậy không phải là dự định cùng Sở gia xé rách da mặt, hoàn toàn khai chiến chứ? Bằng không, Vương Kỳ nói thế nào cũng không thể lớn lối tổn hại thanh danh người khác như vậy.

Vào thời khắc Sở Đương Hùng, Sở Hành Không cũng hoàn toàn bị chọc giận, thậm chí còn không nhịn được, muốn ra tay, chợt một giọng nói bình thản vang lên.

- Nhớ rõ lời chính ngươi đã nói. Thất bại, lăn ra khỏi Sở gia. Nhớ kỹ, không phải là đi, mà là lăn.

Mọi người kinh ngạc, đồng thời, vội vàng nhìn sang.

Bất chợt, rất nhiều người đều khiếp sợ.

- Mộ Nhi, mau trở lại.

Lý Vân Lan vừa nhìn qua, thiếu chút nữa thì sợ tới hôn mê, vội vàng kêu lên.

- Mộ Nhi, không nên vọng động.

Sở Hành Vân cũng vội vàng kêu lên, vẻ mặt sốt ruột. Mặc dù bây giờ Sở Mộ hoàn toàn tiến bộ hơn nhiều so với trước đây, nhưng thấy kiếm thuật của Vương Kỳ, bọn họ theo bản năng cho rằng, Sở Mộ căn bản cũng không có thể là đối thủ của Vương Kỳ.

Nhìn Sở Thiên và Sở Hồng, hiện nay ở trong Sở gia, ngoại trừ Sở Hà thiếu niên đồng lứa kiệt xuất nhất ra, còn lại không phải là đối thủ của Vương Kỳ. Chỉ sợ phải là Sở Hà ra tay mới được. Nhưng bất đắc dĩ lúc này đây, Sở Hà đang ở trong kiếm phái bế quan, vẫn chưa trở về.

- A Mộ!

Sắc mặt Sở Thiên cũng biến đổi. Hắn cho rằng kiếm thuật của Sở Mộ miễn cưỡng tương đường với mình, nhưng tu vi lại chỉ có bát đoạn sơ kỳ, không thể nào là đối thủ của Vương Kỳ.

Sở Hồng cũng không ở đây, nàng tràn đầy tự tin lại bị Vương Kỳ mấy kiếm đánh bại, trong lòng tương phản quá lớn, đã sớm xấu hổ rời đi.

- Không ngờ là hắn. Lẽ nào hắn cho rằng ở kiếm phái hạ phẩm tu luyện mấy tháng, thì rất lợi hại sao?

- Phế vật này, không ngờ đi tới tự làm mình mất mặt xấu hổ.”

- Đây là muốn Sở gia chúng ta mất hết mặt mũi sao?

Một vài thiếu niên Sở gia đều chỉ trích Sở Mộ. Bọn họ từ rất lâu trước đây đã khinh thường Sở Mộ. Bởi vậy bây giờ khi nhìn thấy Sở Mộ đi ra ngoài, không phải là cổ vũ, ngược lại còn giễu cợt và xem thường.

- Câm miệng!

Đột nhiên, có một thanh niên quát lớn, sắc mặt có chút nghiêm nghị đảo mắt nhìn qua mọi người:

- Không quan tâm Sở Mộ là phế vật thế nào, nhưng hắn trước sau là người của Sở gia chúng ta, là con cháu trực hệ của Sở gia chúng ta. Hiện tại đối mặt với Vương Kỳ, mỗi người các ngươi chỉ biết nói, cũng không có người nào dám đứng ra. Các ngươi có tư cách gì mà nói hắn.

Lời của hắn nói ra, khiến không ít thiếu niên Sở gia cảm thấy không phục, nhưng không tìm được lời nào phản bác, chỉ có thể giận dữ nhìn Sở Mộ.

- Ngươi là ai?

Vương Kỳ cảm thấy hứng thú nhìn Sở Mộ, hỏi ngược lại.

- Sở gia, Sở Mộ.

Thần sắc Sở Mộ bình thản, nhìn về phía vợ chồng Sở Hành Vân và Sở Thiên gật đầu, để cho bọn họ không cần phải lo lắng. Hắn lại nhìn về phía Vương Kỳ:

- Cho ngươi thời gian một khắc đồng hồ để khôi phục, tránh tới khi thất bại lại kiếm cớ.

Sau khi Sở Mộ vừa nói ra, nhất thời khiến tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Đọc truyện chữ Full