DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đấu La Đại Lục
Chương 220: Đại Địa Vương dữ Phấn Hồng Nương Nương (2)

Liễu Nhị Long khóe mắt đã có chút hồng lên, hiển nhiên là đêm hôm qua không ngủ được. Mới đầu, nàng còn kỳ vọng đại sư có thể tiến vào trong trướng bồng (lều trại) cùng nàng tiếp tục kích tình. Đợi rồi lại chờ mà không thấy đại sư đến. Tâm tình của Liễu Nhị Long hẳn là có thể tưởng tượng ra được.

"Ách... Nhị Long, ngươi cứ coi như là ta chưa nói gì cả."

Phất Lan Đức lúc này cũng chẳng dám trêu chọc nàng, đồng thời than thầm trong lòng, có chút cầu xin nhìn về phía đại sư đang ngồi ăn ở một bên với vẻ mặt đạm mạc.

"Nhị Long, đủ rồi."

Đại sư rốt cục cũng mở miệng.

Liễu Nhị Long vốn đang hướng tới thân thể Phất Lan Đức chợt dừng lại, quay đầu nhìn về phía đại sư, thân thể kiều nhu run lên nhè nhẹ,

"Ngươi là đồ tồi. Toàn khi phụ ta thôi."

Nói xong những lời này, nàng lao mạnh vào trong trướng bồng, trên không trung còn lưu lại liên tiếp những giọt nước long lanh trong suốt.

Đại sư thống khổ nhắm hai mắt lại, mặc dù hắn không nói gì nhưng các ngón tay đã siết chặt lại với nhau.

Sau nửa canh giờ, đoàn người sau khi đã thu thập đầy đủ lại tiếp tục lên đường, chỉ bất quá hào khí thực sự trở nên tinh diệu hơn rất nhiều.

Một mình Liễu Nhị Long âm trầm đi phía sau cùng đoàn người, đại sư, Phất Lan Đức, Triệu Vô Cực đi phía trước, ngược lại để cho Sử Lai Khắc thất quái đi ở giữa.

Áo Tư Tạp huých huých Mã Hồng Tuấn,

"Mập mạp, kiếm được hồn hoàn thứ tư rồi, cảm giác ra sao? Hấp thu tốt chứ?"

Mã Hồng Tuấn gật đầu nói:

"Rất dễ dàng a, chỉ hơn nửa canh giờ một chút mà thôi, còn không mang đến cho ta ngay cả một điểm phiền toái. Thật sự là kỳ quái. Chẳng lẽ đầu đại địa chi vương kia ngược lại đã được Nhị Long sư phụ buông tha cho một hy vọng sống, thật sự có thể cho ta giải thoát cho nó mới tùy ý do ta hấp thu sao?"

Đường Tam nói:

"Từ một ý nghĩa nào đó đi lên mà nói, loại tình huống này có khả năng xảy ra. Sư phụ nghiên cứu qua, nếu hồn thú bị giết lúc oán niệm không sâu, vậy thì hấp thu sẽ tương đối dễ dàng. Trái lại, nếu oán niệm của hồn thú cực kỳ sâu sắc, vậy thì lúc hấp thu cũng sẽ trở nên rất khó khăn. Ta lần trước lúc hấp thu hồn hoàn Nhân Diện Ma Chu, chính là loại tình huống này. Nhưng là, sư phụ cũng đã nói qua, có hai chủng loại hồn thú mà sau khi tử vong bị hấp thụ hồn hoàn là có lợi nhất đối với hồn sư. Một loại chính là hồn thú tràn ngập oán niệm cực đoan, ở dưới loại tình huống này, tỷ lệ có được hồn cốt cũng sẽ gia tăng mạnh. Một loại tình huống khác, chính là hồn thú tự nguyện bị giết chết. Tự nguyện trở thành hồn hoàn của hồn sư thì cơ hồ có tỷ lệ đến trăm phần trăm có được hồn cốt, hơn nữa hồn hoàn lại được hấp thu một cách hoàn mỹ, không bị hạn chế bởi cấp bậc thời gian tu vi (nguyên văn là không bị hạn chế bởi niên hạn). Nói cách khác, cho dù chúng ta bây giờ chỉ có bốn mươi cấp, nếu là có một đầu vạn niên hồn thú nguyện ý để chúng ta giết chết và hấp thu hồn hoàn của nó, chúng ta cũng sẽ không gặp phải trường hợp bị cắn trả."

"Tốt vậy sao?"

Áo Tư Tạp cùng Mã Hồng Tuấn đồng thanh nói.

Một bên là Đái Mộc Bạch nói:

"Tốt cái gì mà tốt?Các ngươi tưởng là dễ dàng lắm a!Hồn thú tự nguyện cho các ngươi giết, nguyện ý trao hồn hòan cho ngươi? Điều này chỉ là tình huống vô cùng lý tưởng mới có thể gặp được. Hoặc căn bản có thể nói là không thể nào mà xuất hiện được."

Tiểu Vũ lay động đóa Tương Tư Đoạn Trường Hồng trong tay mình, lạnh nhạt nói:

"Không có chuyện gì là không có khả năng cả. Dưới tình huống cơ duyên xảo hợp. Có thể cũng gặp phải chứ."

Mập mạp có chút thất vọng nói:

"Nếu đã nói như vậy. Hồn hoàn này ta hấp thụ cũng không phải là loại thứ nhất, mà cũng không phải là loại tình huống thứ hai rồi?"

Đường Tam nói:

"Nếu đầu đại địa chi vương nọ là bị Nhị Long tiền bối giết, có lẽ là gặp phải tình huống thứ nhất đó."

Nghe xong lời này của hắn, mọi người không khỏi rùng mình một cái, hồi tưởng đến công kích cuồng bạo của Liễu Nhị Long ngày hôm qua, mỗi người từ đáy lòng đều có chút kinh sợ.

Đường Tam tiếp tục nói:

"Tình huống thứ nhất xuất hiện khó khăn cũng rất lớn, muốn làm cho oán niệm của hồn thú đạt đến cực hạn, hầu hết đều phải do chính mình động thủ. Không thể nhờ vào người khác, như thế sẽ làm phân tán oán niệm của hồn thú. Nhưng là, dựa theo tình huống bình thường mà nói, hồn sư đều muốn liệp sát hồn thú cường đại hơn so với mình một chút. Rất khó làm được tình huống như ngày hôm qua, Nhị Long sư phụ thuần ngược (hòan toàn ngược đãi), tự nhiên không cách nào đạt thành. Nhưng mà Nhị Long sư phụ ngay hôm qua ngược lại có thể thuần ngược đầu đại địa chi vương nọ, cũng là bởi vì thực lực của nó còn kém Nhị Long sư phụ quá lớn, cho dù Nhị Long sư phụ bây giờ cần cả hồn hoàn phụ gia, cũng dám chắc sẽ không lựa chọn nó."

Áo Tư Tạp nói một cách chắn chắc:

"Khó trách hồn cốt lại ít như vậy. Hai loại tình huống này đều quá mực cực đoan. Được rồi, mập mạp, hồn kỹ thứ tư của ngươi là gì?"

Mập mạp trong mắt lộ ra vẻ thần bí:

"Đến lúc có cơ hội động thủ.Ta sẽ cho các ngươi xem. Cảm giác rất đúng a! Đáng tiếc là phạm vi công kích hơi nhỏ một chút. Hơn nữa không có cách nào tập trung vào đối phương để phóng thích."

Mặt trời chưa lên, nhiệt độ trong sâm lâm lúc sáng sơm có thấp một chút. Độ ẩm trong không khí lại hết sức sung túc, bởi vậy tạo thành những làn thần vụ mê mông (mê trong mê ảo, mông là từ cổ, ví dụ đồng không mông quạnh. Ở đây tạm hiểu mê mông nghĩa là một khoảng mờ mịt).

Vụ khí lạnh như băng mà ướt át lững lờ trôi nổi, theo làn gió nhẹ mà phiêu đãng. Lúc này chính là lúc mặt trời còn chưa hoàn toàn mọc lên, cũng là lúc vụ khí nồng đậm nhất.

Đường Tam từ trong Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ lấy ra một cái bình nhỏ, từ bên trong dốc ra một ít viên thuốc nhỏ màu đen, đưa cho mỗi người một viên kể cả Phất Lan Đức, đại sư đi phía trước.

"Đây là cái gì?"

Phất Lan Đức nhìn viên thuốc nhỏ như hạt gạo, nghi hoặc nhìn về phía Đường Tam hỏi.

Đường Tam nói:

"Đây là Khứ Chướng Hoàn (viên phòng khí độc) do ta tự mình chế tạo. Bên trong thụ lâm cùng thâm sơn vào sáng sớm thường có chướng khí, cũng có loại chướng khí vô cùng độc hại, ăn Khứ Chướng Hoàn này ít nhất có thể tránh được đại bộ phận chướng khí xâm nhập, cũng có tác dụng giúp cho đầu óc tính táo (đề thần tỉnh não)."

Phất Lan Đức chợt nói:

"Đây đều là lão quái vật Độc Cô Bác kia dạy ngươi sao?Xem ra ngươi cũng từ nơi hắn học được không ít."

Đường Tam mỉm cười, cũng không có giải thích. Có nửa năm cùng Độc Cô Bác ở một chỗ trao đổi lẫn nhau, hắn có sử dụng dược vật cũng sẽ không làm mọi người hoài nghi. Càng không ai nghĩ hắn trước đó bẩm sinh vốn đã có khả năng sử dụng dược vật rồi.

Làn thần vụ càng ngày càng đậm, cái lạnh sáng sớm mặc dù đối với những hồn sư đã ngoài bốn mươi cấp bọn họ không có ảnh hưởng quá lớn, nhưng có thể thấy càng ngày càng kém.

Phất Lan Đức cẩn thận nói:

"Mọi người cẩn thận một chút, có một ít hồn thú chuyên thích hành động vào sáng sớm, bây giờ tầm nhìn quá kém, tụ tập lại gần một chút, đề phòng bất trắc."

Liễu Nhị Long bước nhanh vài bước, đi tới bên cạnh Phất Lan Đức, vỗ vỗ bả vai Triệu Vô Cực,

"Ngươi đi xuống phía sau đi. Chúng ta đổi chỗ."

Mặc dù Liễu Nhị Long nhìn qua đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, nhưng Triệu Vô Cực cũng không dám cùng nàng nói thêm cái gì, nhanh chóng cùng nàng thay đổi vị trí.

Liễu Nhị Long liếc mắt nhìn đại sư một cái, đứng ở bên cạnh hắn, cùng Phất Lan Đức cả hai bảo vệ cho đại sư. Mặc dù quá trình này rất đơn giản nhưng là ai nấy đều thấy được Liễu Nhị Long là lo cho người có thực lực yếu nhất ở đây là đại sư trong thần vụ gặp phải nguy hiểm gì đó, phải tự mình bảo vệ hắn.

Đại sư tự nhiên đã hiểu được ý tứ của Liễu Nhị Long, trong lòng thầm than một tiếng, cũng không có nói cái gì, như cũ lặng yên hướng phía trước đi tới.

Chính lúc mọi người đang đi tới trước không được ba trăm thước thì đột nhiên, một trận gió lạ từ phía trước thổi tới. Thần vụ trong sự kích động cũng đã đổi màu, vốn đang là vụ khí màu trắng nồng đậm trong nháy mắt biến thành màu hồng phấn, trực tiếp hướng mọi người bao phủ tới. Trong vụ khí nồng đậm màu hồng phấn có vị ngọt nhàn nhạt, có cảm giác làm kẻ khác phải đam mê.

"Mọi người cẩn thận, trong vụ khí có độc."

Phất Lan Đức hét lớn một tiếng, cùng Liễu Nhị Long đồng thời xuất chưởng vỗ ra phía trước, nương vào hồn lực hùng hậu muốn khiến cho độc vụ trước mặt tiêu tán. Đồng thời trong lòng cũng âm thầm than thở lúc trước Đường Tam đã vị vũ trù mâu (đoán được trời mưa – tiên đoán siêu). Đây tựa hồ chính là chướng khí mà hắn đã nói sao.

Nhưng là, rất nhanh mọi người đều đã cảm giác được có gì đó không đúng, bất ngờ độc vụ so với trong tưởng tượng của bọn hắn còn mạnh mẽ hơn nhiều. Mặc dù Phất Lan Đức cùng Liễu Nhị Long có thể đánh cho độc vụ tản mác ra, nhưng rất nhanh lại ngưng tụ dày đặc trở lại. Chỉ là vài lần công phu trong nháy mắt, bên cạnh mọi người đều đã lộ ra một mảnh vụ khí màu phấn hồng. Khiến cho đoàn người Sử Lai Khắc học viện giật mình nhất chính là, ở bên trong vụ khí màu phấn hồng nọ, khả năng nhìn của bọn họ đã bị giảm tới mức thấp nhất, sợ là ngay cả người bên cạnh cũng khó lòng nhìn rõ.

"Đây không phải là chướng khí.Tiểu Áo, giải độc tiểu tịch tràng."

Đường Tam đột nhiên hét lớn một tiếng, ngay sau đó quang mang tử kim sắc trong đôi mắt hắn phóng ra. Bất kỳ một ai trong vụ khí dày đặc này đều không nhìn thấy rõ, nhưng hắn dựa vào giới tử cảnh giới của tử cực ma đồng khiến cho ảnh hưởng của vụ khí giảm đi rất nhiều. Cảnh vật chung quanh mơ hồ còn có thể thấy được.

"Cẩn thận, là hồn thú."

Đường Tam lại cao giọng quát, tay phải tìm kiếm, trước tiên đã nắm chặt lấy bàn tay Tiểu Vũ, đồng thời phóng thích lam ngân thảo bay nhanh ra, hướng tới bốn phương tám hướng lan tràn. Đem mọi người trong vòng mười thước chung quanh hoàn thành việc cảnh báo.

Tay lấy Như Ý Bách Bảo Nang, rút ra một cây hoa lớn màu phấn nhàn nhạt.Cây hoa này không có lá, thân dài ba thước, đóa hoa cực lớn, đường kính rộng chừng hơn thước, mỗi một cánh hoa nhìn qua cũng đều như một phiến thủy tinh trong suốt bình thường. Nhụy hoa màu tím nhạt, tựa như một khỏa tử sắc toản thạch (hột xoàn màu tím) khảm lên đó vậy, hương thơm kinh người từ trong hoa tỏa ra, thấm sâu vào lòng người.

Sau khi Đường Tam lấy đóa hoa này ra, một màn kỳ dị lập tức xuất hiện, lấy Đường Tam làm trung tâm, trong phạm vi đường kính mười thước, nùng vụ màu phấn hồng nọ như tuyết ngộ cổn thủy (tuyết gặp nước nóng) trong khoảnh khắc nhanh chóng tan ra, hình thành một vòng khí lưu màu tím nhàn nhạt hướng ra chung quanh nhanh chóng bay đi, đoàn người Sử Lai Khắc lúc này mới một lần nữa thấy rõ được những người khác.

"Mọi người đều ở trong này, không nên tự ý ra ngoài."

Đường Tam tay trái cẩn thận cầm đóa đại hoa kia, tỉnh táo quan sát nùng vụ màu hồng phấn đang che chắn ở trước mặt. Mọi người rõ ràng chứng kiến, lúc này ở chung quanh thân thể bọn họ đã hình thành một cái lồng vô hình bằng khí màu tím. Mặc cho vụ khí dày đặc màu phấn hồng cùng ngọn gió lạ thổi từ trong rừng có lắc mạnh như thế nào, phấn hồng sắc vụ khí nọ cũng vô pháp xâm nhập phạm vi mười thước trong này.

"Trong tay ta chính là U Hương Khỉ La Tiên Phẩm, có công hiệu trung hòa mọi loại độc, trong phạm vi ảnh hưởng của nó, bất kỳ độc tố nào cũng đều bị mất tác dụng. Mọi người tạm thời không nên tự ý rời khỏi phạm vi này. Mảng nùng vụ này tựa hồ là do hồn thú tạo ra, hơn nữa còn là một đám hồn thú. Chúng ta đã bị bao vây rồi."

Đọc truyện chữ Full