DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đấu La Đại Lục
Chương 189: Trở nên quán thông (2)

Đường Tam nhìn Tiểu vũ một cái, gật đầu nói:

"Hảo. "

Một hồi phong ba như vậy lắng xuống, nhưng Đường Tam cũng khiến cho không ít đệ tử hứng thú. Đám nam đệ tử không ngừng nhìn kỹ hắn, cũng có không ít nữ đệ tử cảm thấy hứng thú. một cái thiếu niên nhìn qua mới chỉ mười mấy tuổi đã đánh ngã đệ nhất cao thủ học viện, có thể hình dung được tiền đồ trong tương lai của hắn sẽ vinh quang cở nào.

Đáng tiếc là Đường Tam và Tiểu vũ ngồi ở hàng đầu, các nàng thu ba ám tống ( liếc mắt đưa tình ^-^) như thế nào cũng vô pháp thu hút được sự chú ý của Đường Tam.

Thiệu hâm ho khan một tiếng, bắt đầu chánh thức bắt đầu giờ học.

"Hôm nay khóa đề là tác dụng của thực vật hệ hồn sư tại chiến trường.

Chúng ta đều biết là thực vật hệ hồn sư là những tồn tại yếu nhất tại giới hồn sư giới, nhưng đồng thời bọn họ cũng là những hồn sư không thể không nhắc tới. Có được một gã cường đại thực vật hệ hồn sư làm đồng bọn, thì khả năng chiến đấu lực sẽ tăng lên toàn diện, đặc biệt là khả năng duy trì tác chiến liên tục. Sau đây, ta sẽ cho các ngươi biết một chút về các loại tác dụng của thực vật hệ hồn sư tại chiến trường......"

Bài giảng của Thiệu hâm cũng không tính là sinh động, cả ban cao cấp thì thực vật hệ hồn sư cũng chỉ có mỗi Áo tư tạp mà thôi, cho nên cũng chỉ có hắn mới cảm nhận được bài giảng, phần còn lại của cả lớp đều chìm trong bộ dáng mơ màng buồn ngủ.

Đường Tam đã quên chuyện về Thái long, thỉnh thoảng to nhỏ chuyện trò vài câu cùng Tiểu vũ, đối với bọn họ thì đây bất quá chỉ là nói chuyện với nhau như thường ngày, nhưng cái loại ngọt ngào này lại khiến cho kẻ khác đố kị.

Đường Tam có thể quên, nhưng Thái long lại không quên, hắn đã bất chấp thể diện mà đổi sở đoản thành sở trường, như thế nào cũng không có thể thua tiếp. Đây là cơ hội duy nhất để hắn lấy lại thể diện..

Ngồi ở phía sau không ngừng đề tụ hồn lực, đem độc tố trong cơ thể bài trừ, khôi phục thể lực.

Chế độ giáo học của học viện cũng không phải là nghiêm khắc, cũng giống như đại đa số các hồn sư học viện, buổi sáng đi học, buổi chiều để cho các đệ tử tự hành tu luyện. Rất nhanh, chương trình học buổi sáng đã kết thúc.

"Ca, chúng ta đi ăn cái gì bây giờ? Thiên đấu thành có rất nhiều món ăn ngon, chiều nay chúng ta đi dạo có được không? "

Nhìn ánh mắt thiết tha của Tiểu vũ, Đường Tam mỉm cười gật đầu nói:

"Hảo, vậy thì đi dạo. Bọn Mập mạp, Áo tư tạp không biết có đi hay không. "

Tiểu vũ hừ một tiếng nói:

"Mặc kệ bọn họ, hai người chúng ta đi thôi, gọi bọn họ làm gì.Tên mập mạp kia mặc dù không còn tà hỏa uy hiếp nhưng là bản tính vẫn không thay đổi. Đại hương tràng thúc thúc hèn mọn bỉ ổi như vậy, ta cũng không nguyện ý đi dạo phố cùng hắn. "

Tiểu vũ thanh âm cũng không nhỏ, ngồi ở cách đó không xa, Mã Hồng Tuấn và Áo tư tạp đều nghe được hết, Áo tư tạp tức giận nói:

"Tiểu vũ, cho dù ngươi sợ chúng ta phá hư mỹ cảnh của các ngươi thì cũng không nên làm tổn thương ta như vậy đi. Ta anh tuấn tiêu sái, phong lưu nhàn nhã, ngọc thụ lâm phong như vậy, như thế nào hèn mọn, bỉ ổi hả? "

Tiểu vũ thè lưỡi nhìn Áo tư tạp:

" Ngươi có bản lãnh thì lớn tiếng niệm mấy lần hồn chú của ngươi đi xem mọi người nói về ngươi như thế nào."

"Cái này......"

Vừa nhắc đến hồn chú của chính mình, Áo tư tạp có chút bất đắc dĩ.

Hắn vẫn theo đuổi Trữ Vinh Vinh nhưng Trữ Vinh Vinh vẫn giữ khoảng cách với hắn, cũng không đáp ứng, cũng không cự tuyệt, làm cho Áo tư tạp mỗi ngày đều nỗ lực hết sức. Học tập ở nơi này, vốn trong ban cũng có không ít nữ đệ tử tướng mạo, vóc dáng rất ổn. Với ngoại mạo của hắn thì để quyến rũ một chút cũng không phải là vấn đề lớn gì.

Nhưng mấu chốt là tất cả hồn sư đều khó tránh khỏi việc bàn tán về nhau. Đám nữ hài tử này sau khi nghe nói hồn chú của hắn hèn mọn, bỉ ổi thì lập tức cách ly hắn xa xa, không ai muốn dây dưa với cái mùi của đại hương tràng.

Còn Đái Mộc Bạch thì trái lại, rất được hoan nghênh, thư tình gửi đén cho hắn có thới mấy chục phong, từ ban cao cấp có, từ các ban khác gửi tới cũng không ít. Hắn mặc dù không có anh tuấn như Áo tư tạp, nhưng tà mâu lại tràn ngập mị lực phách nhiếp nhân tâm, hơn nữa còn thập phần nam tính, tự nhiên trở thành tiêu điểm của các thiếu nữ. Chỉ đáng tiếc là Đái Mộc Bạch từ khi nhìn thấy Chu Trúc Thanh thì bản tánh trở nên thay, tránh né còn không xong làm sao còn dám trêu hoa ghẹo nguyệt. Đây cũng là nguyên nhân trọng yếu khiến cho thái độ của Chu Trúc Thanh đối với hắn có phần chuyển biến tốt đẹp.

Đúng lúc này, thanh âm không hữi hảo lần nữa vang lên:

"Đường Tam! Theo ta. "

Thái long mang theo mấy tên tay chân đi tới, chỉ tay vào Đường Tam rồi lại chỉ ra ngoài, sau đó quay đầu bước đi.

Lần này thì ngay cả Mã Hồng Tuấn cũng không nhịn nổi:

"Vẫn còn chưa đủ sao. Tam ca, có muốn ta giúp ngươi thu thập hắn hay không? "

Nếu nói về thủ đoạn thì mập mạp này cũng không phải là kẻ vừa nhưng Đường Tam cho hắn ăn kê quan phượng hoàng quỳ cũng giống như cứu hắn một mệnh, cái ân tình này mập mạp mặc dù không nói ra nhưng lại ghi tạc sâu trong lòng.

Ngoài lý do thân thiết ra thì hắn đối với Đường Tam hắn vẫn có một loại kính trọng đặc thù. Cách xưng hô cũng từ tiểu tam chuyển thành tam ca.

"Không cần, để tự ta đi. "

Vừa nói, Đường Tam vừa cùng tiểu vũ đi ra ngoài.

Bốn người bọn Thái long vẫn đi tới sân lâm phái sau chủ giáo học lâu thì mới đình cước bộ.

Giáo phục trên người Thái long cũng đã bị chu võng của Đường Tam ăn mòn, lúc này đã xé toạc ra, lộ ra một thân hình cường tráng, hai tay không ngừng duỗi ra nắm lại, bộ xương phát ra thanh âm kêu răng rắc ghê người.

Đường Tam gần đây vốn tâm tình có chút bất hảo, Thái long lại liên tiếp khiêu khích càng làm hắn có vài phần ức chế, cũng không nói nhiều, trực tiếp hướng thái long hất đầu:

"Bắt đầu đi. "

Vừa nói xong, Đường Tam cước bộ đột nhiên tăng tốc, vọt một cái đã tới trước mặt Thái long.

Thái long kinh nghiệm chiến đấu hiển nhiên cũng hết sức phong phú, không có kinh hoảng, tay trái thủ trước ngực, hữu quyền quét ngang ra, tạo ra tiếng kêu xé gió ô ô.

Đường Tam không có né tránh công kích của Thái long mà quyền đầu trong nháy mắt vung lên, trực tiếp ngạnh kháng hữu quyền của đối phương đang ầm ầm kích tới, thân trên khẽ nghiêng sang bên trái nửa vòng, đồng thời lao thẳng lên phái trước, vai phải vừa lúc chấn thẳng vào trên ngực Thái long.

Hắn hữu cước cũng tại đồng thời xuất động, nương theo hữu thủ mà tiến lên, chính là một thức thôi song vọng nguyệt.

Thái long chỉ cảm thấy quyền đầu của mình xuất ra như là đánh vào khoảng không vậy, lực lượng trên nắm tay (quyền đầu ) trong nháy mắt biến mất, ngay sau đó, trước ngực một cỗ đại lực truyền thẳng đến, dưới chân lảo đảo, cả người liền bị kích bay ra ngoài.

Bịch … thân thể to lớn của Thái long bị bay ra ngoài mấy thước, rơi vào một cây lam ngân thảo.

"Đủ chưa? "

Đường Tam chắp tay mà đứng, mặc dù hắn tuổi còn chưa lớn nhưng lúc này nhìn bộ dáng của hắn đã có vài phần khí phái.

"Không phục. "

Thái long điên cuồng hét lên một tiếng, từ dưới mặt đất bật mạnh dậy, như cự thạch lao thẳng tới Đường Tam mà công kích.

Đường Tam nhướng mày:

"Ta đánh cho đến khi ngươi phục mới thôi. "

…………

Khoảng chừng mười phút sau, Tiểu vũ từ trong rừng cây đi ra, không nhịn được thở dài nói:

"Thái long này mặc dù phiền toái, nhưng khả năng chịu đòn đúng là mạnh mẽ, bị đánh ngã cả trăm lần vẫn còn có thể đứng dậy. "

"Hắn tính cách cũng rất ương ngạnh. "

Đường Tam đi sau tiểu vũ nói:

"Nếu ta không đánh trật các đốt xương ngón tay hắn thì không biết hắn còn dây dưa đến bao giờ. "

Thái long đối diện với Quỷ Ảnh Mê Tung và Khống Hạc Cầm Long của Đường Tam thì căn bản là không có bất cứ cơ hội nào. Thật ra thì thân thể lực lượng của hắn mạnh hơn Đường Tam, nhưng không có cách nào phát huy được mà hoàn toàn bị Đường Tam áp chế.

Cuối cùng vì không muốn tiếp tục dây dưa với hắn cho nên Đường Tam đã dùng cầm nã thủ mà đánh trật các đốt xương ngón tay của hắn thì trận đấu mới kết thúc.

Tiểu vũ kéo tay Đường Tam:

"Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm. "

Đường Tam gật đầu, ánh mắt hắn chiếu vào người Tiểu vũ, thoáng có chút thất thần.

"Làm sao vậy? Có cái gì khác à? "

Tiểu vũ cười nói.

Đường Tam vội vã lắc đầu, che dấu sự xấu hổ,

"Đi thôi, chiều nay ngươi muốn đi đâu ta cũng sẽ đi cùng ngươi. "

Học viện tại giữa thành thị quả thật hết sức tiện lợi. Ra khỏi đại môn là ngã tư đường. Thiên đấu thành không hổ là thủ phủ của thiên đấu đế quốc, ngã tư đường rộng rãi sạch sẽ, hàng quán san sát. Ngã tư đường rộn ràng tấp nập dòng người qua lại liên miên.

Bởi vì thái long làm chậm trễ, Đường Tam cùng Tiểu vũ liên tục đi vào mấy khách điếm đều phát hiện bên trong đã chật kín. Không có cách nào, bọn họ lại tiếp tục đi tới khu phố trung tâm.

"Ca. Bên kia là chỗ nào vậy? "

Tiểu vũ chỉ vào một tòa kiến trúc mái vòm ở không xa phía trước mà hỏi.

Tòa kiến trúc trông rất kỳ lạ, là một cái lồng bạc hình bán nguyệt, giống như là nửa hình tròn chụp trên mặt đất, trước mặt không có bất kỳ cái tiêu bài gì, chỉ có một cái đồ án hình cái búa.

Đường Tam trong lòng vừa động, nhất thời nhớ tới lời đại sư nói, cây búa như vậy có thể tượng trưng cho thợ rèn tạo chùy:

"Hảo, có vẻ như là phòng đấu giá đi. Ký hiệu như trên hẳn là là phòng đấu giá chuyên dụng đấu giá chùy đây. "

Tiểu vũ nhãn tình sáng lên:

"Phòng đấu giá? Chúng ta đi xem một chút có được không? Ta nhớ kỹ là đại sư có nói rằng chỉ có tại thủ đô của hai đại đế quốc mới có phòng đấu giá cao cấp, thậm chí ngay cả hồn cốt cũng có bán. "

Đường Tam biết phòng đấu giá, đương nhiên cũng biết hồn cốt.Đó là bảo bối mà tất cả hồn sư đều mơ tưởng. Từ một góc độ nào đó mà nói thì chỉ cần hồn lực thăng cấp là tất cả hồn sư đều có thể nghĩ tới hồn hoàn, chỉ là chất lượng khác nhau mà thôi. Nhưng hồn cốt thì lại không như vậy.

Hồn cốt vốn đã ít mà nó lại là đề tài cấm kỵ trong giới hồn sư, bất kỳ kẻ nào mang hồn cốt trên người đều hết sức che dấu, tránh bị người khác phát hiện. Những chuyện bởi vì hồn cốt mà phát sinh đầu rơi máu chảy nhiều không kể xiết. Cho dù chỉ là một khối hồn cốt bình thường nhất cũng có thể bán với giá trên trời.

Mặc dù vũ hồn điện đã phát lệnh cấm hồn sư liên thủ liệp sát hồn thú trên diện rộng để thu hoạch hồn cốt nhưng vẫn có không ít các hồn sư dựa vào thực lực mạo hiểm. Đương nhiên, cũng không có nhiều hồn sư đem bán hồn cốt mà đại đa số đều là trao đổi với nhau.

Chủ yếu là cố đổi lấy hồn cốt thích hợp với mình hoặc là lấy vật phẩm trân quý khác.

Đường Tam đối với phòng đấu giá này cũng rất cảm thấy rất hứng thú:

"Tiểu vũ, chúng ta đi ăn cơm cái đã. Ăn xong rồi tới xem một chút. "

Vừa nói đến ăn cơm, Tiểu vũ không khỏi cả giận nói:

"Đều là do tên Thái long kia làm trì hoãn cho nên mấy tửu lâu ăn được gần học viện đều chật kín. Mấy cái tửu lâu đó sinh ý cũng quá tốt đi. Ngay cả chỗ ngồi cũng chật kín. "

Đường Tam bất đắc dĩ nhún vai:

"Chúng ta cũng không thể vác cái bụng đói mà đến phòng đấu giá. Thiên đấu thành lớn như vậy, cũng không ít tửu lâu đâu. "

Tiểu vũ đột nhiên cười nói:

"Ngươi nhìn kìa, bên kia có bán đồ ăn nhanh. Chúng ta qua đó mua một chút đi. "

Đường Tam nhìn theo hướng Tiểu vũ, chỉ thấy một lão nhân đang đứng phía sau một cái xe đẩy mà bán hàng. Trên xe đặt vài cái nồi lớn, bên cạnh còn có một cái thùng bằng trúc, bên trên được đậy bằng cái nắp có bọc vải bông giữ nhiệt.

"Lão bản, đồ ăn bán thế nào? "

Tiểu vũ linh hoạt chạy tới hỏi.

Lão nhân vừa nhìn tiểu cô nương đáng yêu tiểu vũ, nhất thời cười nói:

"Tiểu cô nương, đồ ăn nhanh tự chọn của ta ( fast food buffet ) ăn rất ngon. Hôm nay sinh ý rất tốt, còn lại cũng không nhiều. Bán rẻ cho ngươi một chút. hai đồng hồn tệ một suất. Thế nào? "

"Cám ơn ngài. "

Tiểu vũ rất nhanh từ trong lòng lấy ra bốn cái đồng hồn tệ:

"Ta mua hai xuất, ca mau tới ăn đi. "

Lão nhân mở nắp nồi lấy ra hai cái. Từ trong nồi lấy ra chính là hai cái bánh bao lớn trắng tinh cho vào trong bát. Mặc dù đã không còn rất nóng nhưng vẫn còn khá ấm.

Tiểu vũ đưa một cái bánh bao Đường Tam trước rồi sau đó nhận nốt cái còn lại từ lão nhân mà nhỏ nhẹ ăn từ từ từng miếng. Cho dù đây chỉ là bánh bao, một thứ đồ ăn bình dân nhưng nàng ăn rất vui vẻ.

Đường Tam đứng cạnh Tiểu vũ, cùng ăn bánh bao với nàng. Nhìn dung nhan kiều diễm thập phần thoả mãn của Tiểu vũ, hắn trong lúc nhất thời không khỏi có chút ngây dại.

Tiểu vũ thỉnh thoảng lại san phần thịt vào chén của Đường Tam, còn mình chỉ là ăn một ít rau và một số nhân bánh khác.

"Tiểu vũ, ngươi cũng ăn đi. "

Tiểu vũ cười nói:

"Ta vốn ăn ít còn ngươi thân thể lớn như vậy, đại sư cũng đã nói qua, nam nhân các ngươi phải ăn nhiều thịt, nếu không thì sẽ không có thể lực. "

Chỉ là một câu nói đơn giản nhưng lại tấn công mạnh vào chỗ mềm yếu nhất của Đường Tam. Trong phút chốc, những mê muội lan man mấy ngày nay đột nhiên được cởi bỏ, Đường Tam ngây người đứng yên, lẳng lặng nhìn Tiểu vũ, trong ánh mắt loé ra vài tia quang mang có vài phần kỳ dị.

"Ca, ngươi làm sao vậy? Mấy ngày nay ngươi như thế nào luôn ngây người ra như vậy? Có phải thân thể không được khoẻ hay không? "

Tiểu vũ nâng tay sờ trán Đường Tam một cái.

Đường Tam buông chiếc bánh bao trong tay, nắm lấy tay tiểu vũ, vừa rồi như tia quang điện loé lên giữa màn đêm, hắn đột nhiên trở nên thông suốt, nhìn vẻ ân cần của Tiểu vũ, Đường Tam bỗng cảm thấy một cỗ nhiệt huyết sôi trào trong lòng:

"Tiểu vũ, bất luận sau này có phát sinh chuyện gì đi nữa thì ta cũng sẽ ở bên cạnh mà bảo vệ cho ngươi, ngươi vĩnh viễn là Tiểu vũ thân ái nhất của ta. "

Tiểu vũ sửng sốt một chút, mặc dù nàng không rõ Đường Tam tại sao tự nhiên lại nói ra những lời này ở đây, nhưng trái tim lại thấy một trận ấm áp, ngọt ngào cười:

"Ca, ta biết ngươi tốt nhất với ta. Nhanh ăn đi, nếu không sẽ mất ngon. "

Đường Tam lại cầm lấy chiếc bánh bao, có lẽ là bởi vì vi tâm kết khai giải cho nên hắn sức ăn cũng trở nên hết sức tràn đầy, Cắn từng miếng, từng miếng to một, nụ cười hàng ngày một lần nữa lại tái xuất hiện trên khuôn mặt.

Lão nhân lúc trước thấy Đường Tam và Tiểu vũ đều chỉ là tiểu hài tử, vốn tưởng rằng bọn họ ăn không được bao nhiêu cho nên mới ra giá như vậy. Nhưng bây giờ chứng kiến Đường Tam càng lúc càng nhiều, không khỏi trở nên một trận sàu muộn. Bán cơm tự chọn mà gặp phải cái vua dạ dày này thì đúng là một bi kịch.

Đường Tam vẫn ăn hết sứcđến khi quá ngọ mới kết thúc bữa trưa này.

"Lão bản, cám ơn người. Cơm ăn rất ngon. "

Đường Tam rất có lễ phép hướng lão bản gật đầu, cổ tay vừa lộn, thêm một cái ngân hồn tệ đã đặt ở trên bàn.

"Tiểu tử, ngươi làm cái gì vậy? "

Lão bản sửng sốt một chút, vội vã gọi Đường Tam, Tiểu vũ.

Đường Tam quay đầu cười, nói:

"Đây là ngài nên được a. "

Nói xong liền kéo Tiểu vũ nhanh rời đi. Đối với hắn mà nói, lần này tuyệt đối không phải chỉ là một bữa cơm trưa đơn giản.

Tiểu vũ cảm giác được Đường Tam nắm tay nàng rất chặt, nụ cười trên mặt hắn tựa hồ đã khôi phục như bình thường. Nàng vốn rất thông minh, cũng không có hỏi nhiều mà cứ vậy hăng hái tiến về phòng đấu giá.

Phải đến gần thì mới có thể chính thức cảm nhận được quy mô kiến trúc hình bán nguyệt của phòng đấu giá.

Căn cứ theo quan sat của Đường Tam, đường kính của nhà vòm bán nguyệt này ít nhất cũng có đến gần năm trăm thước, chỗ cao nhất cũng có ngoài tám mươi thước, mặc dù hắn cũng đã từng thấy qua đại đấu hồn tràng còn lớn hơn, nhưng cũng nên nhớ rằng nơi này chỉ là phòng đấu giá, căn bản cũng không có nhiều người tới xem như đấu hồn tràng.

Hơn nữa, Thiên đấu thành chính là thủ đô của Thiên đấu đế quốc, có thể dùng từ tấc đất tấc vàng đế hình dung sự đắt đỏ của cái vị trí đắc địa này, từ đó có thể thấy được, phòng đấu giá tại thiên đấu thành này địa vị trọng yếu ra sao, bối cảnh thâm sâu khôn lường cỡ nào.

Đại môn của phòng đấu giá cũng được kiến tạo theo hình bán nguyệt, theo cùng một chỉnh thể kiến trúc với phòng đấu giá, đều được sơn phủ một mầu trắng. Ở ngoài cửa có bốn cô gái cao ráo đang đứng.

Các cô gái này rõ rang đều phải trải qua tuyển chọn kỹ càng, chẳng những thân cao trên một thước bảy mươi lăm mà hơn nữa vóc người đều cực kỳ cân xứng, mặc dù không thể nói là tuyệt sắc, nhưng là dung mạo rất hấp dẫn, tất cả nhìn qua, nhiều nhất cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi đổ lại.

Thân mặc quần dài chấm đất, cách tay cũng đều ẩn giấu trong tay áo dài, không có lộ ra nhiều da thịt, nhưng là quần áo lao bó chặt lấy người, lồ lộ ẩn hiện những đường cong mỹ miều uyển chuyển.

Trên bộ quần áo trắng như tuyết thêu đính những viền hoa văn màu bạc, hoa văn mơ hồ ẩn hiện thành chữ, nhưng Đường Tam và Tiểu vũ đều không thê nhìn ra là chữ gì. Động tác của bốn gã cô gái là hoàn toàn giống nhau, hai tay chắp trước người, cùng mỉm cười chào khách, mặc dù đây chỉ là nụ cười mang tính chất nghề nghiệp nhưng vẫn rất dễ dàng khiến cho người khác phát sinh hảo cảm.

Đọc truyện chữ Full