DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Bất Đắc Dĩ Của Lăng Thiếu
203: Mở Tiệc Chiêu Đãi

**********

Thành phố Lô Hải, tại một quán ăn nổi tiếng nào đó.

Sau khi Cổ Ngôn Thừa cháu trai trưởng của Cổ gia ở kinh thành tiến vào phòng bao, trực tiếp ngồi vào ghế thượng vị.

Cổ Ngôn Thừa ngoài 30 tuổi, trên người mang một cỗ hơi thở của con cháu thế gia thượng vị.

Hôm nay ở kinh thành, vốn phải tham dự một yến hội cực kỳ quan trọng.

Nhưng đột nhiên nhận được điện thoại của mẹ, nói rằng đứa em trai đó của mình bị người ta ra tay thậm độc, đánh đến mức nhập viện rồi.

Anh ta ban đầu cũng không coi trọng gì.

Nhưng sau khi nghe mẹ nói, chuyện này có liên quan đến Lăng gia người đó, anh ta liền quả quyết đến Lô Hải.Trung Quốc cũng chỉ có máy gia tộc hiển hách.

Lăng gia ở Lô Hải được tính một gia tộc lớn trong số đó.

Còn Lăng Mặc tuy rằng trước đây tên tuổi không nổi tiếng trong giới lắm, nhưng kể từ sau khi tiếp quản Tập đoàn Lăng thị, thông qua một loạt các thủ đoạn mạnh mẽ và cay độc, đã vươn lên vị trí cao nhất trong giới.

Người trong giới lúc này mới biết, hóa ra Lăng gia có một người lợi hại như vậy.

Nhưng bây giờ người lợi hại này, nghe nói không còn sống được lâu nữa.

Trước đây Cổ Ngôn Thừa còn từng than thở với bạn bè một trận, thế mà không ngờ rằng, Cố gia còn có mối quan hệ với vị Diêm vương sống này.

Nghĩ đến trong tay còn nắm giữ được một chút thông tin, khỏe môi Cố Ngôn Thừa nhẹ nhàng nhếch lên."Đứa em trai này của mình, cũng xem như làm được một chuyện tốt rồi."

Chính vào lúc ảnh mắt Cổ Ngôn Thừa mang tia tình quái, cửa phòng bao bị đẩy ra.

Lăng Mặc mặc một bộ vest đen, cúc áo sơ mi ở bên trong vẫn được đóng ở nút cao nhất, viền của cổ áo sơ mi thêu bằng chỉ vàng, và đang đeo gọng kính vàng khiến cho một người vốn đã lạnh lùng, càng tăng thêm vẻ lạnh lùng cao quý, giống như một tảng băng đá lạnh, khiến người ta vừa nhìn một cái, trong lòng đã chút lạnh lẽo.

Cố Ngôn Thừa ngây người giây lát.

Hơn một năm về trước, trong một lần hoạt động anh ta đã từng gặp qua Lăng Mặc.

Lúc đó vẫn nhớ hòa quang của anh ta vẫn chưa lạnh lũng nghiêm nghị như này.Nhưng hiện giờ lại lạnh lùng như này, khiến người ta cảm thấy quần áo trên người có chút mỏng manh vậy?

Cố Ngôn Thừa dẫu sao cũng là con cháu thế gia, vẫn luôn được nuôi dưỡng để làm người thừa kế, sau khi hoàn hồn liền chủ động đúng lên, tiếp đãi một cách khách khí, “ Lăng đại thiếu gia đến rồi, xin mời vào chỗ ngồi.”

Vẻ mặt Lăng Mặc lạnh lùng ngồi vào chỗ.

Cổ Ngôn Thừa lại mang theo nụ cười, đưa ra lời mời với Thu Tử Châu đang ở bên cạnh Lăng Mặc, “ Trợ lý Thu đừng khách sáo, cũng ngồi xuống đi.”

Cố Ngôn Thừa vô tình có cơ hội biết được, vị trợ lý tinh anh bên cạnh Lăng Mặc này không phải là người bình thường.

Đây là người thuộc dòng họ Thu của gia đình võ thuật cổ đại.Bên cạnh những con cháu quan trọng của các gia tộc hiển hách đều sẽ tìm một vài người lợi hạ tài giỏi để bảo vệ xung quanh.

Trong số đó, người của gia tộc võ thuật cổ đại chính là lựa chọn tốt nhất.

Thông thường bọn họ đều có võ công vô cùng cao cường, một người con cháu có xuất thân từ gia tộc võ thuật cổ đại so với các vệ sĩ được đào tạo ra có thể đánh tốt hơn và trung thành hơn nhiều.

Nhưng ai cũng không ngờ được rằng vị trợ lý xuất thân từ Thu gia này, vốn dĩ nên làm người dùng vũ lực nhưng lại trở thành trợ lý văn phòng bên cạnh Lăng Mặc.

Đối với sự tồn tại đặc biệt này, Cố Ngôn Thừa vẫn là nguyện ý chủ động tạo một mối quan hệ tốt.

Thu Tử Châu nghe thấy lời mời của Cố Ngôn Thừa,nâng mí mắt đen xì lên, “ Còn có chỗ của tôi à, tôi còn cho rằng phải nhịn đói cơ.”Nhưng trên mặt không có chút tia kinh ngạc vui mừng gì, một chút cũng không khách khi ngồi xuống bên cạnh Lăng Mặc.

Chỗ này vốn là vị trí thượng vị mà Cổ Ngôn Thừa tự mình ngồi

Cổ Ngôn Thừa nhìn chỗ ngồi của mình bị chiếm, mắt híp lại, chỉ có thể ngồi sang một chỗ khác.

Thu Tử Châu nhìn thấy Cố Ngôn Thừa đã ngồi xuống rồi, tốt bụng nhắc nhở, “ Sau này Cố thiếu muốn mời khách, nhất định phải tìm người hỏi thăm trước, quán cơm này tuy rằng nhìn có vẻ cao cấp nhưng đồ ăn lại không ngon tỉ nào...!Có điều, nể mặt anh, tôi đành miễn cưỡng ăn nhiều một chút.”.

Đọc truyện chữ Full