DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tuyệt Thế Võ Thần
Chương 28: Thính Phong tửu lâu

Cửa ái cuối năm đã đến gần, trong thành Dương Châu trở nên náo nhiệt, rất nhiều đệ tử tông môn đều gấp gáp về nhà, đoàn tụ cùng gia đình.

Hơn nữa, mỗi một năm qua đi, lớn thì thành trì quốc gia, nhỏ thì gia tộc, đều có một vài thịnh hội, mà ở một thế giới tôn sùng võ đạo này, những thịnh hội này tất nhiên đều không thoát khỏi hai chữ “võ đạo”.

Các đại gia tộc trong thành Dương Châu, hàng năm đều có tổ chức hội họp, xem thử hậu bối tu luyện thế nào, mà ở cả thành Dương Châu, thỉnh thoảng cũng có vài đại gia tộc liên hợp tổ chức thịnh hội, kiểm nghiệm xem ai mạnh ai yếu.

Thính Phong tửu lâu, trong thành Dương Châu thì đa số các đệ tử ưu tú của các gia tộc đều tụ tập ở đây, uống rượu bàn luận

- Nghe nói Lâm gia Lâm Thiên đã tiến hành vũ hồn bổn mạng thức tỉnh, đặt chân vào cảnh giới Linh vũ cảnh, trở thành đệ tử nội môn của Hạo Nguyệt Tông, Lâm Vũ huynh, không biết chuyện này là thật hay giả.

Một tên cầm quạt lông phe phẩy, quay người về phía Lâm Vũ của Lâm gia hỏi, ánh mắt mọi người lập tức tập trung về hướng này, tựa hồ đối với chuyện này rất tò mò.

- Chuyện này tất nhiên là thật, Lâm Thiên Lâm gia ta đã tấn chức Linh vũ cảnh, thực lực tăng mạnh, nếu Thành chủ muốn cử hành gia tộc Hội võ, ta nghĩ Lâm gia ta sẽ đại phóng dị sắc.

Trên mặt Lâm Vũ lộ ra nụ cười, gã chính là con trai của trưởng lão Lâm gia, tự nhiên đứng trên lập trường Lâm gia mà nói chuyện.

- Ha ha, vừa bước vào Linh vũ cảnh mà thôi, Cổ Viêm Cổ gia ta đã bước vào Linh vũ cảnh hơn nửa năm, người của Lâm gia ngươi, cho dù ai cũng không phải đối thủ.

Thanh niên áo vàng ngồi đối diện Lâm Vũ cười lạnh một tiếng, trong thành Dương Châu, từ trước đến này Cổ gia cùng Lâm gia luôn không chung đường, y làm sao nguyện ý để cho Lâm gia trương dương.

- Thời gian tiến vào Linh vũ cảnh không đại biểu được gì, Văn Giang Văn gia ta đã là Linh vũ cảnh tầng hai, trừ công chúa của Thành chủ Nạp Lan Phượng ra, ai có thể chống lại.

Người Văn gia cũng không yếu thế.

Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Thanh niên cầm quạt lông nghe được đối phương không quên nhắc tới thành chủ, trên mặt y không khỏi lộ ra nụ cười:

- Không ngờ Văn Giang huynh đã đạt đến Linh vũ cảnh tầng hai, thiên phú quả thật phi phàm.

- Các ngươi mời ta tới đây, chính là muốn nói những thứ nhàm chán này à.

Một thanh âm lạnh lùng vang lên không đúng lúc, cắt đứt bàn luận của đám đông, người nói là một thiếu nữ, cực kỳ xinh đẹp.

- Tất nhiên là không phải, lần này mời các vị đến đây, là muốn nói cho các vị một tin tức, sau một ngày cửa ải cuối năm nay, phủ thành chủ ta sẽ cử hành một cuộc hội võ, trừ phủ thành chủ cùng với đệ tử ba đại gia tộc ra, những thanh niên ưu tú khác cũng có thể ghi danh tham gia, Thu Lam, ngươi hẳn là hiểu ý của ta chứ?

Nạp Lan Hải ôn hòa cười nói, mọi người lập tức hiểu được, trước kia thành Dương Châu cũng đã tổ chức hội võ, nhưng mà chỉ giới hạn trong phủ thành chủ cùng hậu bối của tứ đại gia tộc trong thành. Không nghĩ tới, lần này lại cho phép những người khác tham gia hội võ. Xem ra Thành chủ muốn thông qua hội võ để chiêu dụ thanh niên hậu bối có thiên phú trong thành Dương Châu đây mà.

Nghe nói Thu Lam là một cô nhi, nhưng ở trong thành thì nàng có danh khí không nhỏ, một là vì lớn lên xinh đẹp, khí chất trong trẻo lạnh lùng, hơn nữa nàng còn có thiên phú xuất chúng.

Thu Lam khẽ gật đầu, nàng cũng muốn biết một chút về thực lực của thanh niên tài tú trong bốn đại gia tộc.

- Ha hả, lần hội võ này chắc chắn sẽ cực kỳ đặc sắc, nghe nói tên phế vật Lâm gia kia tựa hồ có chút tiến triển, còn đánh bị thương Lâm Văn, ta nghĩ là tên phế vật Lâm gia kia cũng sẽ tham gia lần hội võ này đó.

Thanh niên áo vàng Cổ gia đột nhiên cười nhạt một tiếng, lời nói càng thêm chói tai.

- Cổ Tùng, ngươi có ý gì, Lâm gia ta đệ tử xuất hiện lớp lớp, sao lại cần một phế vật tham gia hội võ.

Lâm Vũ tự nhiên hiểu được ý tứ của đối phương đang nói đến người nào, hơn nữa y nói Lâm Phong sẽ tham gia hội võ, hiển nhiên là cười nhạo Lâm gia không có không có hậu bối nào nữa.

- Ha hả, ngươi lại nói thiếu chủ nhà ngươi như vậy, tựa hồ không quá thỏa đáng mà.

Cổ Tùng thản nhiên nói.

- Phế vật chính là phế vật, có gì không ổn, huống chí vị trí gia chủ Lâm gia ta sớm muốn cũng…

Vừa nói đến đây, đột nhiên Lâm Vũ ngừng lại, hừ lạnh một tiếng, không nói nhiều nữa.

Ngay trong lúc này, phế vật trong miệng bọn chúng còn đang cưỡi Thiên Lý Tuyết, bước vào thành Dương Châu.

Chạy chừng mười ngày lộ trình, trên mặt Lâm Phong lộ vẻ phong trần, có chút mệt mỏi ngồi trên Thiên Lý Tuyết, nhưng ánh mắt có vẻ hữu thần khác biệt, không có nữa điểm lười nhác.

Trở lại thành Dương Châu, so với trước kia, giờ phút này, đường nét trên mặt Lâm Phong càng thêm rõ ràng, góc cạnh mơ hồ lộ ra mấy phần cứng rắn, ánh mắt trong suốt càng thêm trầm ổn.

Lưng đeo cổ kiếm, quanh eo được buộc đai lưng màu bạc, cưỡi Thiên Lý Tuyết, bộ dáng Lâm Phong hấp dẫn không ít người xem, đều thầm nghĩ thật là một thanh niên có tinh thần, hẳn là một đệ tử đại gia tộc nào đó tu luyện bên ngoài trở về.

- Đi!

Lâm Phong thúc chân vào bụng ngựa, Thiên Lý Tuyết chậm chạp đạp bước trên đường lớn trong thành Dương Châu.

- Ồ!

Lúc Lâm Phong đi ngang qua một tửu lâu, trên đỉnh lâu vang lên một thanh âm nho nhỏ truyền đến, mặc dù rất nhỏ, nhưng thính giác Lâm Phong hôm nay nhạy bén nhường nào, hắn ngẩng đầu, chỉ thấy một ánh mắt đang tập trung trên người mình.

- Ha hả, ta tưởng là ai, đây không phải là thiếu chủ Lâm gia Lâm Phong sao, đúng là khéo a.

Trong mắt kẻ này mang theo vẻ cười nhạo, một lát sau, bên cửa sổ lầu hai xuất hiện vài khuôn mặt, trong đó có một người Lâm Phong rất quen thuộc, chỉ là lúc này khuôn mặt đó lại rất âm trầm.

- Lâm Vũ.

Lâm Phong thấp giọng nói, tên Lâm Vũ này là con trai một vị trưởng lão, Khí vũ cảnh tầng tám, thiên phú cũng khá.

- Hừ!

Lâm Vũ không có chút nào để tâm đến mặt mũi vị thiếu chủ này, trừng mắt lạnh lùng nhìn xuống, không nghĩ tới lại đụng phải Lâm Phong ở đây, e rằng những kẻ này sẽ lại cười nhạo một phen.

- Lâm Phong, người mấy đại gia tộc chúng ta đang hội tụ, nếu gặp nhau thì lên ngồi một chút đi.

Quả nhiên, Cổ Tùng lập tức mở miệng mời Lâm Phong, hiển nhiên là không có ý gì tốt.

- Lâm Phong, ngươi chạy đường xa như vậy, nên về gia tộc nghĩ ngơi trước đi.

Lâm Vũ thật sự không vui nói.

Lâm Phong âm thầm cười lạnh, thân phận của hắn là thiếu chủ Lâm gia, Lâm Vũ thấy hắn thì phải mở miệng hỏi thăm chứ, nhưng Lâm Vũ chẳng những không, ngược lại còn lạnh mắt trừng trừng, thậm chí ngay cả chuyện của hắn cũng muốn can thiệp.

- Ta làm việc còn phải nhìn mặt của ngươi sao.

Lâm Phong thầm nghĩ, sau đó nói với Cổ Tùng:

- Vậy ta liền đi lên.

- Đợi một chút.

Thanh âm của Lâm Vũ càng thêm lạnh lẽo:

- Lâm Phong, nơi này là chỗ ngươi không nên đến, hay là thành thật rúc về nhà đi.

- Làm càn!

Lâm Phong quát lạnh một tiếng, ngẩng đầu trợn mắt nhìn thẳng lên Lâm Vũ, băng hàn nói:

- Ngươi thân phận gì, ta có thân phận gì, ngươi dám nói chuyện với ta như vậy.

Lâm Phong bây giờ đã không còn là “Lâm Phong” hèn yếu ngày trước, cha hắn là gia chủ Lâm gia, Lâm Phong há có thể nhẫn nhịn để cho Lâm Vũ giương oai trên đầu mình, nếu không phải phát chút lửa, chúng còn tưởng một thiếu chủ như mình muốn khi dễ thế nào thì khi dễ.

Lâm Vũ bị Lâm Phong quát cho giật mình, gã hiển nhiên không nghĩ tới, Lâm Phong giường như được thay đổi bởi một người khác, bá đạo như vậy.

Sắc mặt trương đến đỏ bừng, Lâm Vũ làm sao mà có thể phản bác được Lâm Phong, luận về thân phận, Lâm Phong là thiếu chủ Lâm gia, tuy gã là con của trưởng lão nhưng vẫn không có tư cách lớn lối với Lâm Phong. Ngược lại, Lâm Phong quát mắng gã, gã cũng không có tư cách phản bác.

- Ha hả, đây mới là thiếu chủ Lâm gia.

Cổ Tùng không sợ thiên họa không loạn, cười nhạt nói, làm cho Lâm Vũ càng thêm âm trầm.

Lúc này, Lâm Phong đã xuống ngựa, giao Thiên Lý Tuyết cho nhân viên tửu lâu, sau đó liền bước lên gian nhã phòng trên lầu hai.

Trên bàn rượu có bảy tám người đang ngồi, đều là thanh niên đệ tử.

Thấy Lâm Phong đi vào, vậy mà không có người nào lên tiếng, đều ngồi ở vị trí của mình, bưng rượu mà uống, trực tiếp bỏ qua Lâm Phong, ngay cả kẻ mời vừa mời Lâm Phong cũng ngồi yên đó, khóe miệng mang theo nụ cười yếu ớt như giễu như cợt.

- Hừ, phế vật tự rước lấy nhục, thật sự cho mình là thiếu gia sao, thân phận gì?

Lâm Vũ cũng không nhìn Lâm Phong, tựa hồ tự nói tự nghe.

- Thân phận thiếu chủ Lâm gia, Lâm Vũ, ngươi đừng quên, phế vật này là thiếu chủ nhà ngươi đó.

Cổ Tùng nhắc nhở một tiếng, y muốn nhìn là loại cục diện này, để cho Lâm gia mất mặt không biết để đâu.

Lâm Phong cười lạnh, ánh mắt đảo qua đám người, sau đó liền rơi lên người Cổ Tùng, hắn tiến lên mấy bước, đi tới bên cạnh Cổ Tùng.

- Ta có thể ngồi chứ?

- Ngươi là cái thá gì, có tư cách gì mà ngồi!

Văn Sơn của Văn gia không khách khí nói, tứ đại gia tộc trong thành Dương Châu, thành chủ có thế lực mạnh nhất, ba đại gia tộc khác cũng không thực sự hòa thuận, nhất là Cổ gia cùng Lâm gia, nhưng mà nếu có cơ hội đả kích Lâm gia, người Văn gia tự nhiên cũng sẽ không bỏ qua.

- Ý của ngươi thì sao?

Lâm Phong không nhìn Văn Sơn, chỉ hỏi Cổ Tùng.

- Ngươi nghe không hiểu sao, phế vật cũng có tư cách ngồi cùng một chỗ với chúng ta!

Cổ Tùng liếc mắt nhìn Lâm Phong, người này thật đúng là không biết thân biết phận.

- Ngươi nói như vậy, lúc nãy là ngươi muốn đùa bỡn ta, đúng không?

Lâm Phong vẫn không tức giận, bình tĩnh hỏi.

- Đúng thì thế nào, cút!

Cổ Tùng quát lớn một tiếng, không nghĩ tới Lâm Phong không biết thức thời như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Đọc truyện chữ Full