DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tuyệt Thế Võ Thần
Chương 5: Chương 5: Bạt Kiếm thuật

Vân Hải tông cách thành Dương Châu vạn dặm, cho dù Thiên Lý Tuyết có thể ngày đi được nhìn dặm, Lâm Phong vẫn mất mười ngày mới tới được.

Nhưng mười ngày này Lâm Phong không hề lãng phí, cưỡi ngựa đi trên vùng đất mênh mang, kiếp trước Lâm Phong chưa từng có cảm thụ đầy nhiệt huyết này, vô tình tâm cảnh hắn đã đột phá, trên võ đạo cũng thuận lợi bước vào cảnh giới Khí Vũ cảnh tầng bảy, ngoài ra võ kỹ Cửu Trọng Lãng cũng được tu đến tầng cuối cùng, một sóng chín tầng!

Nay Lâm Phong đã có sức lực mạnh mẽ gần tám nghìn năm trăm cân, vô cùng lợi hại.

Vân Hải tông ở trên đỉnh Vân Hải dãy Vân Hải, đỉnh Vân Hải không phải là ngọn núi cao nhất, nhưng địa vực mở mang, từ trên nhìn xuống là có thể thấy đỉnh Vân Hải như một tòa thành trong núi, được tám ngọn núi cao như tám cái cột bao quanh, phong thủy rất tốt. Ở Cửu Tiêu đại lục, phong thủy chính là số mệnh.

- Đứng lại, xuống ngựa trước khi đi tiếp.

Dưới chân núi, hai gã đệ tử thủ sơn chặn Lâm Phong lại, quát to.

Lâm Phong nhíu mày lại, chỉ vào bóng người đang ngồi trên lưng ngựa ở đằng trước:

- Sao ta không thấy các ngươi ngăn hắn lại.

- Hừ.

Một kẻ trong đó cười lạnh:

- Ngươi dựa vào cái gì mà đòi so với đệ tử nội môn, đồ phế vật suýt bị đánh chết

Hóa ra vẫn là do thân phận và thực lực, Lâm Phong cười. Đệ tử thủ sơn của Vân Hải tông chẳng qua chỉ là trang trí, cũng là đệ tử ngoại môn như hắn, nếu có khách đến thì nhanh chóng thông báo tông môn, làm gì có quyền ngăn cản người, chẳng qua chỉ làm việc lặt vặt mà thôi, lại càng không thể ngăn cản đệ tử cưỡi ngựa vào tông môn.

Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

- Kẻ yếu sẽ bị kẻ khác bắt nạt.

Lâm Phong cười lạnh một tiếng, hắn chẳng những không xuống ngựa mà lại vung dây cương, Thiên Lý Tuyết lao lên phía trước.

- Phế vật, ngươi dám.

Hai tên kia đồng thời quát lên, muốn ngăn cản thì đã thấy hai nắm đấm của Lâm Phong đồng thời xuất hiện, lập tức một luồng sức mạnh mênh mông hung mãnh truyền đến, trực tiếp đánh bay chúng ra ngoài.

- Nếu còn có lần sau, ta sẽ phế đi tu vi của các ngươi.

Lâm Phong cưỡi ngựa lao đi, chỉ có dùng thực lực ra thì lời nói mới có trọng lượng. Hai tên đệ tử thủ sơn kia đứng lên, hoảng sợ nhìn Lâm Phong rời đi, lập tức gượng cười. Nay cả tên phế vật kia đều mạnh hơn chúng, hèn chi chúng vẫn cứ mãi là đệ tử thủ sơn thế này.

Ở Vân Hải tông, thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi phần lớn là cảnh giới Khí Vũ cảnh tầng sáu hoặc tầng bảy, tư chất này được coi là bình thường, Khí Vũ cảnh tầng tám thì coi là ưu tú, mà Khí Vũ cảnh tầng chín được gọi là thiên tài, được tông môn trọng điểm bồi dưỡng, về phần những võ tu mười lăm mười sáu tuổi có thể đặt chân vào Linh Vũ cảnh, ở toàn bộ nước Tuyết Nguyệt này có thể coi là thiên tài hàng đầu.

Trái ngược với những thiên tài kia, nếu mười lăm tuổi vẫn dừng lại ở Khí Vũ cảnh tầng năm, như vậy chỉ có thể nói là tư chất kém cỏi, xem như là kẻ có thiên phú kém nhất Vân Hải tông. Bởi vậy Lâm Phong mới có được cái tên phế vật, bị người cười nhạo.

Tin Lâm Phong trở về nhanh chóng lan truyền ra trong đám đệ tử ngoại môn của Vân Hải tông, tính ra thì tên “phế vật” hắn cũng coi như có danh tiếng trong Vân Hải tông. Đi trong Vân Hải tông, Lâm Phong nhìn thấy các loại vẻ mặt của những người xung quanh, hắn không thèm để ý mà lập tức đi đến Tinh Thần các.

Tinh Thần các là nơi Vân Hải tông bảo quản công pháp và võ kỹ, mỗi ngày có không ít đệ tử tông môn đến Tinh Thần các, hôm nay cũng không ngoại lệ.

- Lâm Phong.

Một tiếng gọi vang lên, Lâm Phong dừng bước lại nhìn, lập tức hắn thấy một thiếu niên với sắc mặt âm lãnh.

- Mạng ngươi lớn thật, thế mà cũng không chết.

Thiếu niên này đúng là tên Lâm Hằng muốn lấy mạng Lâm Phong lúc trước, con trai cả của Lâm Hạo Nhiên.

Lâm Phong liếc Lâm Hằng một cái, trong lòng thầm cười lạnh, Khí Vũ cảnh tầng tám mà thôi. Hôm nay với Khí Vũ cảnh tầng bảy thêm Cửu Trọng Lãng, hắn chẳng thua kém đối phương chút nào, chỉ cần tu luyện thêm một hai bộ võ kỹ nữa là hắn có thể thắng được Lâm Hằng.

Bởi vậy Lâm Phong chẳng thèm để ý đến Lâm Hằng mà trực tiếp bước vào Tinh Thần các, tăng thực lực mình lên trước rồi hãng báo thù.

- Lần sau ta nhất định sẽ khiến ngươi chết đến không thể chết thêm.

Lâm Hằng thấy Lâm Phong không để ý đến mình, trong mắt hiện lên sát khí lạnh lẽo.

Trước cửa Tinh Thần các là một lão già thoải mái ngồi đó, ánh mắt lờ đờ.

- Tiên bối.

Lâm Phong khom người chào lão ta, mặc dù đối phương chỉ là một ông già canh lầu các cực kỳ tầm thường, nhưng nơi quan trọng như Tinh Thần các lại chỉ có mình lão canh giữ, có thể thấy được đối phương cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài. Cũng giống như một bộ phim truyền hình ở kiếp trước, một lão tăng quét rác ở Tàng Kinh các của Thiếu Lâm tự cũng sâu không lường được, là người sống hai đời, sao Lâm Phong lại không biết.

Ánh mắt lờ đờ của ông già này hơi híp lại, kinh ngạc nhìn Lâm Phong một cái rồi gật đầu:

- Khí Vũ cảnh tầng bảy, chỉ có thể lựa chọn công pháp võ kỹ ở lầu một, nhiều nhất là hai bộ.

- Rõ ạ.Lâm Phong đáp lời. Tinh Thần các chia làm ba tầng, đệ tử Khí Vũ cảnh lại không có lệnh bài nội môn thì chỉ có thể lựa chọn công pháp và võ kỹ ở lầu một.

Công pháp và võ kỹ ở lầu một đều là Hoàng cấp, nhưng có số lượng khá nhiều, có thể được công pháp võ kỹ phù hợp cho mình tu luyện nhất. Đây là tông môn cất chứa, không phải Lâm gia của hắn có thể so với được.

Tạm thời thì Lâm Phong không cần công pháp, bởi vậy hắn chủ yếu tìm giá đặt võ kỹ.

- Thất Thương quyền, một quyền thất sát, thích hợp kẻ có Hệ Thống Vũ Hồn tu luyện.

- Cụ Phong Trảm, mượn năng lượng của gió để hóa thành phong nhận công kích, thích hợp kẻ có được Phong Vũ Hồn.

- Man Ngưu quyết, công pháp Hoàng cấp thượng phẩm, thích hợp kẻ có Vũ Hồn hệ thú tu luyện.

Lâm Hải liếc qua võ kỹ trong tay rồi lại bỏ xuống. Vũ Hồn của hắn là Hắc Ám Vũ Hồn, có thể tăng tất cả tố chất của võ tu, bao gồm cả năng lực lĩnh ngộ, bởi vậy hắn chẳng có bất cứ hạn chế nào, bất kỳ võ kỹ nào hắn cũng có thể tu luyện. Đây chính là điểm biến thái của Hắc Ám Vũ Hồn, cho nên hắn hy vọng có thể tìm được võ kỹ có uy lực mạnh mẽ.

- Thanh Phong kiếm quyết, kiếm nhẹ nhàng phiêu dật như thanh phong, vô khổng bất nhập, thích hợp cho cho kẻ có Vũ Hồn kiếm tu luyện.

Ánh mắt Lâm Phong hơi ngừng lại, hắn vẫn luôn hướng tới trường kiếm đi giang hồ khoái ý ân thù, bởi vậy nên luôn có cảm xúc khó tả với kiếm, nhưng dường như bộ Thanh Phong kiếm thuật này không phải thứ hắn muốn.

- Bạt Kiếm thuật, rút kiếm như lôi đình, một chiêu tất sát, thích hợp kẻ có Vũ Hồn hệ kiếm.

- Bạt Kiếm thuật.

Lâm Phong dừng lại, Bạt Kiếm thuật này dường như khác với các kiếm pháp khác. Thứ kiếm khách không muốn nhất chính là lúc rút kiếm lại vì chậm trễ thời gian mà ảnh hưởng đến xuất kiếm. Nhưng Bạt Kiếm thuật lại chú ý rút kiếm là giết, kiếm ra là thấy máu, trong tích tắc khi kiếm ra là uy lực mạnh nhất, một chiêu không trúng nghĩa là đã thất bại.

Hơn nữa Bật Kiếm thuật không chia các tầng cấp như võ kỹ khác, chỉ có một tầng, một động tác, rút kiếm, giết người. Kẻ làm đến tận cùng, kiếm ra, uống máu.

- Chính nó.

Lâm Phong cầm lấy Bạt Kiếm thuật rồi chuẩn bị chọn một bộ thân pháp khinh công, dù sao hắn chưa chắc đã đảm bảo lần nào cũng có thể một chiêu giết chết, nếu thất bại thì mới võ kỹ thân pháp tốt là có thể thoát đi trong chớp mắt, giành được thời gian hòa hoãn lại. Hơn nữa, Lăng Ba Vi Bộ vượt nóc băng tường, đó chính là giấc mơ của mỗi một người ở Trái Đất!

Tiếp theo Lâm Phong chọn một bộ võ kỹ thân pháp có tên là Phù Quang Lược Ảnh, luyện đến cảnh giới cao nhất là có thể khiến cho thân thể như phù quang, chỉ thấy bóng dáng không thấy người.

Chọn xong, Lâm Phong mang hai bản võ kỹ đến chỗ ông lão thủ hộ lầu để đăng ký.

- Bạt Kiếm thuật.

Ông lão khẽ hô một tiếng rồi nói:

- Tiểu tử, môn võ kỹ Bạt Kiếm thuật này là lần đầu được được người chọn, ngươi nên biết rằng kiếm người khác đã ra mà ngươi mới rút kiếm, tốc độ của ngươi khó mà nhanh hơn đối phương được. Nếu tốc độ ngươi không đủ nhanh, kết cục đã định chắc rồi. Có thể nói võ kỹ này luyện đến mạnh thì rất mạnh, nhưng yêu cầu lại rất cao, ngươi phải tu đến mức tận cùng, nhanh hơn bất cứ tên đối thủ nào thì mới có thể một kích tất sát được.

- Đệ tử đã hiểu.

Lâm Phong biết đối phương có lòng tốt nhắc mình, nếu rút kiếm không đủ nhanh thì chẳng những Bạt Kiếm thuật không thể xuất kiếm uống máu mà còn khiến mình rơi vào tính thế nguy hiểm.

- Ngươi hiểu rõ là tốt rồi, không nắm chắc thì đừng có dùng loạn. Phù Quang Lược Ảnh này cũng là võ kỹ thân pháp không tệ.

Ông lão cũng không nói nhiều nữa, giúp Lâm Phong đăng ký. Dù sao mượn võ kỹ công pháp ở Tinh Thần các đều phải trả trong vòng một tháng, không thể làm ảnh hưởng đến các đệ tử muốn tu luyện khác.

- Đa tạ tiền bối đã chỉ điểm.

Lâm Phong nhận lấy võ kỹ, sau đó cung kính nói lời cảm ơn với ông lão.

- Ừ.

Ông ta cười gật đầu:

- Thanh nhuyễn kiếm này bình thường có thể mang theo dùng, để ở chỗ ta cũng không làm gì, ngươi cầm mà chơi.

- Đừng cảm ơn, lão già này không chịu nổi đâu, cút đi tu luyện đi.

Ông già thấy Lâm Phong lại định nói lời cảm ơn nữa thì mỉm cười rồi phất phất tay.

Lâm Phong gãi gãi đầu, để sự cảm kích ở trong lòng, Bạt Kiếm thuật nếu như phối hợp với nhuyễn kiếm bên hông, đánh bất ngờ thì có thể nắm chắc một kích tất sát hơn nhiều.

Mỉm cười gật đầu với ông lão, Lâm Phong lập tức rời đi.

- Đã lâu không gặp thanh niên thú vị như vậy.

Ông lão thì thầm như vậy rồi lại lập tức khôi phục cái bộ dáng lười nhác, thanh niên ngày nay chỉ chú ý tu luyện tăng thực lực, càng ngày càng kiêu căng, sớm đã quên mất lễ nghi cơ bản là gì.

Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Đọc truyện chữ Full