DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 346

Chương 346:

 

Tư Mộ Hàn im lặng suy nghĩ trong chốc lát rồi nói:”Cứ thuận theo tự nhiên.”

 

“Thuận theo tự nhiên như thế nào?” Nguyễn Tri Hạ hơi không theo kịp suy nghĩ của Tư Mộ Hàn.

 

Thuận theo tự nhiên nghĩa là Tư Mộ Hàn bắt đầu xuất hiện trước mặt quần chúng à?

 

Sau đó, lời đồn cậu củ nhà họ Tư bị hủy khuôn mặt tự bị phá.

 

Mà tiếp theo đó, có thể là… Vô số người phụ nữ đều muốn lao vào Tư Mộ Hàn.

 

Trong lòng Nguyễn Tri Hạ cảm giác hơi kì lạ.

 

Giống như cô giấu một báu vật, trước giờ chỉ có cô nhìn thấy nó, chỉ có cô biết báu vật này tốt bao nhiêu. Rốt cuộc, một ngày nào đó, báu vật này xuất hiện trong tầm mắt mọi người, bị nhiều người mơ ước.

 

Loại cảm giác này… Thật không dễ chịu.

 

“Ăn no rồi à?”

 

Đột nhiễn Tư Mộ Hàn hỏi một câu, Nguyễn Tri Hạ gật đầu một cái: “Ưm.”

 

Sau đó, Nguyễn Tri Hạ lập tức bị Tư Mộ Hàn kéo về phòng ngủ, vừa vào cửa lại bị cuốn vào những nụ hôn.

 

Những cảm xúc tinh tế trong lòng Nguyễn Tri Hạ cũng bị cuốn trôi bởi nụ hôn thân mật này. Trước kia nghe người ta nói một ngày không gặp như cách ba thu, Nguyễn Tri Hạ luôn cảm thấy quá phóng đại.

 

Nhưng mấy ngày gần nay, Nguyễn Tri Hạ cũng có cảm giác như vậy.

 

Nguyễn Tri Hạ thuận theo và phối hợp làm Tư Mộ Hàn càng vui vẻ.

 

Khi cảm xúc mãnh liệt, Tư Mộ Hàn nâng chân cô, mạnh mẽ, dồn dập hướng vào bên trong, giọng nói khàn khàn dụ dỗ cô: “Gọi chồng đi.”

 

“Chồng… a!”

 

Tư Mộ Hàn tăng thêm chút sức, Nguyễn Tri Hạ không khống chế được, kêu thành tiếng.

 

Nguyễn Tri Hạ bay chuyến bay lúc sáng sớm, sau khi trở về, cô chỉ ăn một bát cháo đã bị Tư Mộ Hàn nhốt vào phòng và lăn qua lăn lại mấy lần, cuối cùng cô mệt mỏi, ngủ mê man thì Tư Mộ Hàn mới tha cho cô.

 

Lúc cô tỉnh lại đã là buổi tối.

 

Trong phòng chưa bật đèn lớn, chỉ có một ánh đèn mờ.

 

Nguyễn Tri Hạ nghiêng đầu, nhìn thấy Tư Mộ Hàn ngồi trên ghế salon, cách giường không xa, đang xem tài liệu. Bên cạnh, ánh đèn tỏa ra ánh sáng mờ.

 

Tư Mộ Hàn đã tắm xong, mái tóc mềm mại xõa trên trán, trên người mặc quần áo với chất liệu mềm dịu, khí thế bén nhọn bị ánh đèn vàng ấm áp làm phai mờ nhiều, cả người trở nên hết sức dịu dàng.

 

Nguyễn Tri Hạ nhìn chằm chằm anh một lúc, không kiềm được cong môi bật cười, hết sức nhẹ nhàng trở người.

 

Động tĩnh nhỏ này làm Tư Mộ Hàn chú ý.

 

Ánh mắt anh nhìn về phía này, trong tròng mắt đen láy khó phân biệt được suy nghĩ lại rất rõ ràng hiện ra một chút dịu dàng thân thiết.

 

Giọng nói trầm thấp như trước:”Đói không?”

 

“Đói.” Nguyễn Tri Hạ há miệng mới phát hiện giọng nói mình hơi khàn khàn bất thường, sau đó cô gật đầu một cái.

 

Tư Mộ Hàn đặt tài liệu trong tay xuống, đứng dậy đi đến mép giường, ngồi xuống, cúi người hôn lên trán cô.

 

Lúc muốn rời người thì lại phát hiện đôi mắt mèo xinh đẹp của Nguyễn Tri Hạ mở ra, nhìn chằm chằm thẳng vào anh.

 

Anh thích nhất là đôi mắt này của cô, quá đẹp, khi cô nhìn anh, anh luôn cảm thấy là cô đang quyến rũ mình.

 

Anh không nhịn được, lại cúi người hôn một cái.

 

Nguyễn Tri Hạ hơi khó thở, vùng vẫy hai cái, giơ tay đẩy anh ra:”Em rất đói!”

 

Hơi thở của Tư Mộ Hàn hơi loạn:”Xuống lầu ăn hay là bưng lên đây?”

Đọc truyện chữ Full