DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 302

Chương 302:

 

Sau khi Nguyễn Tri Hạ vào thang máy, Tư Mộ Hàn vẫn luôn đứng ở đó. Tư Gia Thành nhìn thấy vậy lại sốt ruột, nhưng cảm giác được lúc này không nên chọc vào anh. Bởi vậy, cậu quay sang thang máy bên cạnh, đi xuống chờ Nguyễn Tri Hạ.

 

Tư Gia Thành đang nghĩ ngợi, chợt nghe Nguyễn Tri Hạ khẽ hỏi: “Khương Nhung là ai?”

 

“Chị nói ai?” Tư Gia Thành đột nhiên xoay đầu lại, trong mắt có phần chấn động.

 

Nguyễn Tri Hạ thả tay Tư Gia Thành ra, bình tĩnh nhìn cậu ta và nhắc lại một lần nữa: “Khương Nhung.”

 

Trước đó khi ở trong phòng tiệc, cô nghe Trần Tuấn Tú gọi cái tên này.

 

Tư Gia Thành nghe được cái tên này, trên gương mặt ngây thơ đột nhiên lộ ra chút đau thương: “Làm sao chị biết chị ấy?”

 

Cho dù bây giờ Tư Gia Thành đang trong giai đoạn thay đổi giọng nói, tiếng có hơi to, nhưng Nguyễn Tri Hạ vẫn nhận ra chút khàn khàn trong giọng nói của cậu ta.

 

Điều này đủ để nói rõ rất nhiều vấn đề.

 

Trần Tuấn Tú quen biết “Khương Nhung” và có quan hệ không tệ với cô ta. Tư Gia Thành cũng quen biết cô ta, đồng thời cũng có quan hệ không tệ.

 

Có thể Tư Mộ Hàn cũng quen biết “Khương Nhung”.

 

Nguyễn Tri Hạ đột nhiên nhớ lại lần trước, khi cô đi tới trong nhà Trần Tuấn Tú bàn về người đại diện, ánh mắt anh ta nhìn cô giống như xuyên qua cô nhìn một người khác.

 

“Tôi giống cô ấy sao?”

 

Nguyễn Tri Hạ nói xong mới ý thức được mình đã nói ra lời trong lòng.

 

Tư Gia Thành theo bản năng khẽ gật đầu, sau đó lại đột nhiên lắc đầu: “Không…”

 

“Nói thật.” Nguyễn Tri Hạ nhấn mạnh.

 

Tư Gia Thành cúi đầu khẽ nói: “Giống.”

 

“Ừ, tôi biết rồi.” Nguyễn Tri Hạ thả tay cậu ta ra: “Tôi đi về trước.”

 

Nhìn phản ứng của Trần Tuấn Tú và Tư Gia Thành, Nguyễn Tri Hạ đã biết “Khương Nhung” là một người rất quan trọng đối với bọn họ.

 

Như vậy, cô sẽ cảm thấy Trần Tuấn Tú hòa nhã với cô, Tư Gia Thành thân thiết với cô giống như cô trộm đồ của người khác.

 

Tất cả đều giống như cô trộm được.

 

Trần Tuấn Tú là ảnh đế Grand Slam trẻ tuổi. Cho dù anh ta không phải là ảnh đế, lấy gia thế của anh ta thì người bình thường cũng không thể với tới được. Nhưng anh ta lại đối xử ôn hòa thân thiết với cô như vậy.

 

Tư Gia Thành nhỏ tuổi nhất, tốt bụng lại thông minh, tính tình cũng được, ở nhà họ Tư cũng là cậu chủ được cưng chiều, sao cậu ta thân thiết với cô như vậy được?

 

Chỉ bởi vì cô giống “Khương Nhung” kia.

 

Vậy còn Tư Mộ Hàn thì sao?

 

Không hiểu sao Nguyễn Tri Hạ có một dự cảm, cô thấy Tư Mộ Hàn cũng quen biết với người phụ nữ “Khương Nhung” kia.

 

Có phải cũng bởi vì cô trông giống “Khương Nhung”, cho nên lúc đầu anh mới có hứng thú với cô như vậy?

 

Nguyễn Tri Hạ cười tự giễu rồi quay đầu nhìn về phía Tư Gia Thành đang đi theo cô: “Không cần đi cùng tôi.”

 

Nguyễn Tri Hạ chán chường đứng ở cửa khách sạn, gương mặt trắng bệch nhưng trên người lại có phần sắc bén, lạnh lùng, không giống với Nguyễn Tri Hạ luôn cười với cậu ta.

 

Trong lòng Tư Gia Thành thấy hơi khó chịu và muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì, chỉ sợ mình nói sai.

 

Cuối cùng, cậu ta hỏi dò: “Vậy chị quay về chỗ của anh họ à?”

 

Cậu ta và Nguyễn Tri Hạ qua lại lâu như vậy, ít nhiều cũng biết một chút về tình tình của cô.

 

Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy dáng vẻ cậu dè dặt như vậy, ngay cả mái tóc xoăn bình thường nhìn rất tây, lúc này lại có vẻ oan ức, tủi thân.

 

“Không biết.”

Đọc truyện chữ Full