DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Thần Ký
Chương 256: Sa mạc Thần Cung

Diệp Tử Vân sau khi tiến vào sa mạc liền nhớ ra một chút ký ức kiếp trước.

Tiếu Ngưng Nhi thì mơ thấy cảnh nàng tiến vào Hắc Ma Sâm Lâm kiếp trước.

Tuyệt đối không phải ngẫu nhiên!

Chyện này đến cùng là vì sao?

Nhiếp Ly mơ hồ cảm thấy, việc bản thân trọng sinh không chỉ đơn giản như vậy! Càng nghĩ càng sợ, đến tột cùng là ai có năng lực lớn như vậy?

Nếu muốn phá giải việc này, bước đầu chỉ sợ phải tìm được Thời Không Yêu Linh Chi Thư, sau đó tiến vào Long Khư Giới Vực, ở trong Tiểu Thế Giới Linh Lung này sẽ không có khả năng tìm ra lời giải.

Nhìn thần tình thống khổ của Tiếu Ngưng Nhi, Nhiếp Ly bỗng minh bạch, mình và nàng gặp nhau cũng không phải ngẫu nhiên, vận mệnh của nàng và Diệp Tử Vân là giống nhau, nhất định sẽ buộc lại một chỗ với chính mình, bất kể thế nào, hắn sẽ mang theo hai người tìm kiếm lời giải cho việc này.

Một đoàn người tìm kiếm trong sa mạc suốt mấy ngày. Theo tri nhơ của Nhiếp Ly, Sa Mạc Thần Cung chính là ở phụ cận nơi này.

“Nhiếp Ly, ngươi chắc chắn Sa Mạc Thần Cung ở đây chứ? Ngươi xem Đoạn Kiếm đã bay đi tìm lâu như vậy, mà vẫn chẳng thấy nổi cái bóng của Sa Mạc Thần Cung nữa!” Lục Phiêu buồn bực nói.

“Sa Mạc Thần Cung đúng là ở gần đây, chúng ta tìm thêm một lúc đi!” Nhiếp Ly trịnh trọng nói.

“Vậy được, chúng ta tìm tiếp!” Thấy Nhiếp Ly chắc chắn như vậy, Lục Phiêu gật đầu.

Cả đám không ngưng tìm khắp bốn phía.

Nhiếp Ly cau mày, Sa Mạc Thần Cung trong trí nhớ của hắn hẳn phải ở gần đây, nhưng sao tìm lâu như vậy mà vẫn không thấy? Theo lý Sa Mạc Thần Cung to như vậy không có đạo lý nào không tìm được.

Đi trong cát vàng vô tận, Nhiếp Ly cẩn thận hồi tưởng lại kiếp trước, chậm rãi, hắn tiến vào một cảnh giới huyền ảo.

Vừa đi, trí nhớ kiếp trước không ngừng hiện ra.

Kiếp trước hắn một mình lang thang trong sa mạc, người bên cạnh cứ từng người ngã xuống, hắn lâm vào trạng thái vô thức, giống như mộng du đi dưới ánh mặt trời, một tào thần cung to lớn xuất hiện trước mắt hắn.

Hắn lúc đó đã bị cái thần cung này làm cho rung động thật sâu, hắn nghĩ đây chính là thiên đường trong truyền thuyết, là nơi ở của thần linh.

Hắn từng bước tiến vào Sa Mạc Thần Cung, toàn thân bị bao phủ trong ánh vàng, đi tới Sa Mạc Thần Cung trước mặt, đẩy cánh cửa vàng óng, một đạo ánh sáng trắng chói mắt làm hắn không thể mở mắt được. Hắn dần hé mắt, nhìn thấy thần điện rộng lớn, những phù điêu to lớn, có cự nhân kim giáp, có xuân cung đồ, các loại yêu thú kỳ dị trải dài hai bên con đường kéo dài tới phía trước.

Theo con đường này một mực tiến tới, đi tới điện thờ trong thần điện, bên trong là một rừng giá sách, đủ loại văn tự, ở nơi trung tâm nhất, chính là quyển Thời Không Yêu Linh Chi Thư.

Cầm nó lên, một cỗ lực lượng kì dị khuếch tán. Nhiếp Ly mở nó ra, thời khắc đó, vận mệnh của hắn triệt để rẽ sang một hướng khác.

...

Nhiếp Ly hãm nhập trạng thái kì dị, một mực đi tới phía trước.

Cảm thấy sự khác thường của Nhiếp Ly, bọn Đỗ Trạch đuổi theo, trong lòng nghi hoặc, không biết nói gì.

Lục Phiêu muốn lay tỉnh Nhiếp Ly, nhưng bị Đỗ Trạch ngăn lại. Nhiếp Ly giống như là đang tu luyện vậy.

Đi được mấy ngàn thước, Nhiếp Ly đột nhiên tỉnh lại, mắt mở to nhìn phía trước, bước chân dừng lại, đờ ra tại chỗ!

Mọi ngươi theo ánh mắt Nhiếp Ly nhìn lại, đây là một mảng hoang mạc mênh mông, nào có cái gọi là Sa Mạc Thần Cung, chỉ thấy toàn là tượng vỡ tan hoang.

Những pho tượng này như đã trải qua hàng triệu năm, không còn nhận ra hình thù nữa.

Trong tầm mắt chỉ có một mangt thê lương.

Cuổng phong gào thét, bão cát nổi lên như tô điểm thêm cho sự hoang tàn này.

“Sao lại như vậy?” Nhiếp Ly ngơ ngác nhìn cảnh trước mặt, Sa Mạc Thần Cung kiếp trước vô cùng nguy nga kỳ vĩ, không ai có thể sâm phạm, nhưng kiếp này, lại trở thành một đống phế tích.

“Nhiếp Ly, chuyện gì đã xảy ra? Nơi này chính là Sa Mạc Thần Cung ngươi nói sao? Không phải ngươi nói Sa Mạc Thần Cung phi thường lộng lẫy sao? Tại sao lại tan hoang như vậy?” Lục Phiêu nghi ngờ nhìn Nhiếp Ly.

Mấy người Đỗ Trạch cũng buồn bực. Trước khi tới đây, Nhiếp Ly đã nói lại rất nhiều lần, Sa Mạc Thần Cung vô cùng hùng vĩ, là thần địa vĩ cổ.

Nhưng giờ, tràng cảnh bọn hắn thấy lại không phải như vậy.

Rất có thể Nhiếp Ly biết đến nơi này qua cuốn cổ thư nào đó, nhưng hiện tại Sa Mạc Thần Cung đã bị hủy hoại từ sớm, rất có thể chính là do yêu thú làm.

Bọn hắn lại không biết tâm tình của Nhiếp Ly lúc này, đầu hắn rất đau, có một sỗ việc, hắn nghĩ mãi không ra, hắn một đường đi tới, một mực dựa theo con đường trong ký ức mà đi không hề sai lệch, nhưng trước mắt ngoài những mảnh vỡ tàn tích, thì chẳng có gì khác! Ngay đến số kinh thư kia cũng không có, nói chi tới Thời Không Yêu Linh Chi Thư!

Thời Không Yêu Linh Chi Thư ở đâu?

Thời Không Yêu Linh Chi Thư đã đi đâu?

Đầu Nhiếp Ly rất đau, giống như bị xé nứt, mọi thứ trước mắt đều trở nên mông lung, tất cả mọi thứ dường như không còn chân thực.

“Ah!” Nhiếp Ly phát ra thanh âm thê lương, rồi ngã xuống.

“Nhiếp Ly, Nhiếp Ly ngươi sao rồi?”

“Nhiếp Ly!” Bọn Diệp Tử Vân, Tiếu Ngưng Nhi không ngừng gọi hồn, nhưng Nhiếp Ly đã không thể nghe thấy gì nữa, ý thức của hắn dần mờ đi, bất tỉnh.

.............

Một tháng sau.

Quang Huy Thành.

Ở đây vẫn phồn hoa như vậy, bộ lạc Thiên Vận cùng từng cái thế gia trong Minh giới gia nhập, làm cho Quang Huy Thành ngày càng náo nhiệt, tường thành cũng đã cao hơn trước mấy mét. Trên bầu trời, một cỗ lực lượng mênh mông giống như đám mây bắt đầu ngưng tụ.

Phòng hộ trong Quang Huy Thành so với trước càng nghiêm mật hơn, trong thành đã bố trí năm tòa Vạn Ma Yêu Linh Trận, còn có thêm các thủ đoạn phòng ngự khác, cho dù gặp phải thú triều đại quy mô, cũng có thể chống đỡ được.

Diễn võ trường Thánh Lan Học Viện, vô số thiếu niên đang tu luyện. Soạt soạt, mỗi chiêu thức của những thiếu niên này đều sinh long hoạt hổ, cây cối xung quanh đều bị kình phong làm cho ngiêng ngả.

Những thiếu niên này đề tu luyện công pháp cao hơn trước rất nhiều, trong đó có không ít Bạch Ngân yêu linh sư.

Bọn hắn, đều là tương lai cảu Quang Huy Thành, khi họ trưởng thành, sẽ là lực lượng thủ hộ nơi đây. Địa phương cách đó không xa, một đám hài tử đang vui đùa, thi thoảng truyền đến tiếng cười như chuông bạc.

Trên một cây đại thụ bên diễn võ trường, một con chim to toàn thân đều là kim loại màu vàng đang đậu, thấy cảnh tượng này, không khỏi hiện ra ý cười, thần sắc giống hệt nhân loại.

Dừng lại một lát, con chim lớn này liền bay lên, hóa thành một vệt sáng trên bầu trời.

Phủ thành chủ.

Trong biệt viện của mình, Diệp Tử Vân đang tắm trong thùng gỗ, trên mặt toát lên vẻ u buồn thật sâu. Một tháng qua, Nhiếp Ly vẫn hôn mê không tỉnh, trong thời gian này, nàng và Tiếu Ngưng Nhi thay phiên nhau chiếu cố Nhiếp Ly, lúc này là Tiếu Ngưng Nhi đang trông, nàng liền trở về tắm rửa.

Nàng lẳng lặng ngồi trong nước, mặt nước phản chiếu khuân mặt tuyệt mĩ của nàng, dáng người hoàn mĩ ẩn hiện trong làn nước.

Hai giọt nước mắt lăn dài trên khóe mắt, nàng rất muốn nói với người đó, mình rất nhớ hắn, chỉ là có những khi, muốn nói thì đã muộn.

Nội tâm nàng tràn đầy thống khổ, nàng hướng trời cao cầu khẩn, chỉ cần Nhiếp Ly tỉnh lại, dù có chết nàng cũng cam lòng!

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, thanh âm của Tiêu Tuyết truyền vào: “Diệp Tử Vân, Nhiếp Ly hắn có phản ứng rồi, Ngưng Nhi bảo ngươi mau sang đó!”

“Nhiếp Ly có phản ứng rồi?” Diệp Tử Vân sửng sốt một chút, nàng đứng dậy thật nhanh, thu thập một chút, mặc quần áo xong liền chạy đi.

Nàng lập tức lao tới một biệt viện khác trong phủ thành chủ.

Một chỗ biệt viện khác trong phủ thành chủ.

Nhiếp Ly nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, trên mặt thi thoảng lộ ra vẻ thống khổ.

Sau khi Diệp Tử Vân trở về, Tiếu Ngưng Nhi một mực canh giữ bên Nhiếp Ly, suốt một tháng qua, nàng không hề nghỉ ngơi, khuân mặt xinh đẹp đã tiều tụy hơn rất nhiều, con mắt sưng đỏ, rõ ràng là đã khóc, hai tay nắm chặt hai tay Nhiếp Ly, nàng thử đem linh hồn lực cảu mình truyền vào trong người hắn, khi cảm giác được tay Nhiếp Ly hơi nhúc nhích, liền mau chóng bảo Tiêu Tuyết gọi Diệp Tử Vân tới.

Cơ thể Nhiếp Ly trước đây, bất kể nàng làm gì, dùng cách gì đều không có phản ứng, nhưng lúc này, nàng cảm nhận được lực lượng đang từ từ trở lại cơ thể của hắn. Nàng tranh thủ lau sạch gương mặt, thử đem càng nhiều linh hồn lực đưa vào trong cơ thể Nhiếp Ly.

Đọc truyện chữ Full