DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kiếm Động Cửu Thiên
Chương 952: Lui nhường

Bạch hổ dị tượng!

Khí thế của võ giả vốn là vô hình, khí thế của võ giả bình thường cũng chỉ có thể tạo nên tác dụng ảnh hưởng võ giả cấp thấp. Chỉ có khí thế của Vương giả trong võ mới có thể ảnh hưởng đến võ giả cùng cảnh giới, tạo nên tác dụng thực chất.

Nhưng cho dù là khí thế của Vương giả trong võ cũng là không có hình thái, chỉ là càng thêm ngưng thật, mới có thể tạo thành ảnh hưởng đối với võ giả cùng cảnh giới. Nhưng bá chủ Vương giả trong võ thì khác, khí thế có thể diễn hóa thành thực thể, đối với võ giả cùng cảnh giới chính là tuyệt đối nghiền ép, ngay cả Vương giả trong võ đều bị ảnh hưởng!

Như Tử Diễm Thiên Long của Chu Hằng, khi cuồng đến điên cuồng thậm chí có thể coi là vũ khí trực tiếp khống chế chém người!

Khí thế của Vũ Văn Hóa chính là một con bạch hổ, tương tự tổ hổ một trong bốn Thần thú trong truyền thuyết!

Không sai, Vũ Văn gia tộc cũng không phải là Nhân tộc thuần túy, mà là hổ nhân có được huyết thống Hổ tộc. Huyết thống của dòng dõi bọn họ tương đương cường đại, cùng với tổ hổ một trong bốn Thần thú đều có quan hệ dây mơ rễ má!

Đương nhiên, tổ tiên của hắn tuyệt đối không có khả năng là vị tổ hổ đại nhân kia, mà là một tiểu bối trong Hổ tộc. Cho nên huyết mạch loãng, người mạnh nhất gia tộc chẳng qua là Tuệ Tinh Đế. Nếu không thật sự truyền thừa huyết mạch của Thần thú Bạch Hổ, như vậy thế nào cũng phải là Hắc Động Cảnh!

Thần thú tu luyện chỉ bị giới hạn bởi huyết mạch, tuyệt đối sẽ không bị ảnh hưởng lĩnh ngộ cảnh giới.

Tuy nhiên Vũ Văn gia cũng có ưu thế của Vũ Văn gia, đó chính là huyết mạch cả bọn họ càng thêm tương tự loài người, huyết mạch Bạch Hổ chỉ là đề cao chiến lực của bọn họ mà thôi, cũng không bị hạn chế bởi huyết mạch, cả đời chết già ở cảnh giới nào đó.

Như Vũ Văn Hóa chính là thiên tài thế hệ này của Vũ Văn gia, có huyết mạch tổ hổ tương đối dày, thành tựu tương lai rất có khả năng không dừng ở Tuệ Tinh Cảnh mà có thể tiến thêm một bước trở thành cường giả cấp Hắc động.

Nếu là thật sự có thể nhảy vọt đến cảnh giới này, như vậy Vũ Văn gia liền có thể cao hơn một tầng, chân chính nắm giữ quyền lực của đế quốc. Mà không giống như hiện tại phải thần phục dưới sự thống trị của hoàng thất Đại Tần.

Vũ Văn Hóa có thể được xưng là Tứ Tiểu Thiên Vương tuyệt đối không phải là gia tộc sau lưng hắn, mà là hắn quả thật có được thực lực như vậy!

Bạch Hổ chủ sát, sát khí như đao như kiếm, đủ để đem da của Tinh Thần Đế đều mạnh mẽ cắt rách!

Bá chủ Vương giả trong võ có thể nghiền ép cùng cảnh giới, điều này tuyệt không phải là nói suông.

Dị tượng vừa ra, Vũ Văn Hóa lập tức giống như Hoàng đế, cao không thể với tới, vô cùng uy nghiêm!

Đây là vương giả trong vương giả, người phàm chỉ có tư cách quỳ lạy.

Phịch! Phịch! Phịch!

Người bên phía Vũ Văn Hóa đã toàn bộ quỳ xuống, tuy nhiên bên phía Chu Hằng lại một người cũng không bị ảnh hưởng. Bản thân Chu Hằng chính là bá chủ Vương giả trong võ, càng có hắc kiếm, bất kỳ khí thế đối với hắn đều không có hiệu quả. Mà những người khác... có Hồng Nguyệt ở đây, ai có thể cùng nàng so khí thế?

- Ngươi... Vũ Văn Hóa không khỏi nhíu mày, điều này cũng quá cổ quái. Làm sao đoàn người đối phương toàn bộ không bị ảnh hưởng? Chẳng lẽ bọn họ đều là bá chủ Vương giả trong võ?

Ông!

Chu Hằng cũng phóng ra khí thế của bản thân, một con thiên long màu tím kiêu ngạo phóng lên trời, khí phách ngự trị thế gian!

Ầm!

Khí thế đấu khí thế, cái này nguyên bản chỉ tồn tại vô hình lại bởi vì hai vị bá chủ Vương giả trong võ mà đều cụ thể hóa, triển khai đối kháng khác loại.

Long tranh, hổ đấu!

Từ cấp bậc Thần thú mà nói, Thanh Long, Bạch Hổ đặt song song. Càng là gần với hình thái của hai thú tổ này trên lý thuyết hẳn là càng lợi hại. Khí thế của Vũ Văn Hóa diễn hóa Bạch Hổ, tuy rằng không biết kém tổ hổ bao nhiêu, nhưng ít nhất là hổ màu trắng!

Mà Chu Hằng thì sao? Thiên long màu tím, cùng Thanh Long kém bao nhiêu?

Từ lý thuyết mà nói, Bạch Hổ hẳn là hoàn toàn đánh bại Tử Long, nhưng trên thực tế Tử Diễm Thiên Long lại không hề e ngại Bạch Hổ, thậm chí còn mơ hồ chiếm được thượng phong!

Vũ Văn Hóa kinh hãi, gặp phải một bá chủ Vương giả trong võ cũng không hiếm lạ, dù sao người có được loại tư chất này tuy rằng ít nhưng không chịu nổi người của 70 tinh vực này nhiều, dù thế nào cũng có thể gom ra mười mấy hai chục người.

Nhưng thiên long màu tím không ngờ có thể áp chế Bạch Hổ của hắn! Cái này... hoàn toàn không thể nào nói nổi!

Ngươi cmn không phải là tạp chủng sao, tại sao có thể còn trâu bò hơn cả thuần chủng?

- Chẳng qua cũng thế! Chu Hằng bình luận, thân hình nhoáng lên, hai đấm vung liên tục, phù văn Ngũ Hành phát động, một mảnh sáng vàng rực rỡ.

- Ngông cuồng! Vũ Văn Hóa hừ lạnh, hắn cũng chỉ là ở khí thế hơi kém nửa bậc, lại không bị Chu Hằng áp chế, đối phương dựa vào cái gì làm càn trước mặt hắn? Bùng hắn cùng Chu Hằng đối oanh một cái, nhưng phù văn Ngũ Hành cường đại bậc nào, lập tức đánh cho hắn toàn thân điên cuồng run rẩy, khó chịu suýt nữa hộc ra một búng máu.

- Hiện tại thì thế nào? Chu Hằng lạnh nhạt nói, chiến đấu cùng cấp hắn có lòng tin chiến thắng bất luận kẻ nào.

Vũ Văn Hóa cố đem một ngụm máu vọt lên cổ nuốt xuống, trong hai mắt thiêu đốt lửa giận. Kỳ thật hắn mạnh nhất chính là kiếm chiêu, nhưng bởi vì Hồng Nguyệt ngay ở dưới nhìn, hắn vì bày ra sự cường đại của mình, cố ý cùng Chu Hằng đọ nắm tay, kết quả phải ăn đau khổ.

Hắn có lòng tin nếu dùng kiếm tuyệt đối sẽ không chịu thiệt, nhưng Chu Hằng chỉ dùng nắm đấm hắn lại phải dùng binh khí, không phải là tự thừa nhận không bằng Chu Hằng sao?

Dùng kiếm mất mặt, không dùng kiếm bị Chu Hằng đánh áp đảo như vậy cũng mất mặt, làm sao bây giờ?

Vũ Văn Hóa rối rắm, hắn ngay từ đầu liền xem thường Chu Hằng!

Nếu đổi là mấy đối thủ cũ kia, hắn tự nhiên không có khả năng khinh thường như thế, khẳng định sẽ dùng binh khí để phát huy ra chiến lực mạnh nhất của mình.

Nhưng hiện tại liền khó làm!

Chu Hằng lại không hề có ý thu tay, tuy rằng mồi dẫn lửa của trận chiến đấu này là Hồng Nguyệt, nhưng hắn cũng không phải là trái hồng mềm mặc ngươi nắn bóp. Ngươi nếu muốn giẫm ta, vậy thì phải chuẩn bị sẵn bị giẫm ngược!

Ầm! Ầm! Ầm!

Bá chủ Vương giả trong võ đụng nhau, loại chiến đấu này võ giả cùng cảnh giới tới nhiều mấy đều sẽ vô tình trở thành vật hi sinh, ngay cả một chút khí thế đều không thể chống cự. Mà Hồng Nguyệt duy nhất có thể nhúng tay lại dứt khoát nằm trên lưng Tiểu Hỏa ngủ, loại chiến đấu cấp bậc này ngay cả tư cách khiến nàng nhìn thêm một cái cũng không có.

Như vậy những người còn lại cũng chỉ có thể nhìn hào quang đầy trời chiếu rọi, thành thật ở dưới đất chờ đợi chiến đấu phân ra thắng bại.

So với sự khiếp sợ của đoàn người Vũ Văn Hóa, Ứng Mộng Phạm, con lừa đen tự nhiên là tràn ngập lòng tin đối với Chu Hằng. Chiến đấu cùng cấp Chu Hằng chưa từng bị thua! Trước kia sẽ không, hiện tại sẽ không, sau này cũng sẽ không!

Lại là mười mấy phút sau, một luồng kiếm quang lạnh thấu xương đột nhiên lóe lên, Vũ Văn Hóa cuối cùng không kìm nổi sử dụng đến binh khí.

Hắn xuất thân Vũ Văn gia, tự nhiên tiền của dồi dào, đây thậm chí là một món bảo khí cấp bậc thiên hà. Mặc dù ở trong tay Vũ Văn Hóa chỉ có thể phát huy ra uy lực của Tinh Thần Đế đỉnh, nhưng chiến đấu với võ giả cùng cấp bậc cũng đã đủ rồi.

Vũ Văn Hóa một kiếm trong tay, lập tức tái hiện ngạo mạn và khí phách lúc trước.

Hắn là Vương giả trong kiếm, sử dụng nắm tay cũng không phải sở trường!

- Chu Hằng, lại tới! Hắn kiêu ngạo giống như Khổng tước xòe đuôi, đây là tự tin thuộc về thiên tài.

Chu Hằng bật cười, dùng kiếm? Hắn mới là Đế vương trong kiếm!

Hắc kiếm hiện!

- Ha ha, ngươi định cùng thanh kiếm gãy này đánh với ta? Vũ Văn Hóa cười to, nhưng rất nhanh tiếng cười liền hóa thành một mảnh lạnh lẽo: - Ngươi đây là đang khinh thường ta sao? Hắn cảm giác bị nhục nhã lớn lao!

Chu Hằng bĩu môi, hắc kiếm này nhưng là bảo khí năm đó Thái Hư Thánh Nhân sử dụng, chính là cấp bậc Hỗn Độn Cảnh. Cộng thêm Thái Hư Thánh Nhân bồi dưỡng không biết bao nhiêu trăm triệu năm, cho dù không thể trở thành Thánh khí cũng tuyệt đối là tồn tại đứng đầu trong bảo khí cấp Hỗn Độn.

Dùng thanh kiếm này còn tính là sỉ nhục?

- Ếch ngồi đáy giếng, không có mắt! Hắn nhẹ nhàng nói, trên mặt có vẻ khinh bỉ mãnh liệt.

- Đáng ghét! Vũ Văn Hóa giận dữ, ngươi cmn lấy thanh kiếm gãy kia ra sỉ nhục ta, trên mặt còn bày ra biểu tình khinh bỉ. Điều này có thể không làm hắn tức giận sao?

Vút hắn phi thân mà ra, giơ kiếm bổ tới Chu Hằng.

Trên bầu trời, bạch hổ rít gào, đồng dạng đánh ra những bóng kiếm màu trắng.

Chu Hằng vận chuyển Xích Diễm Kiếm Pháp, kiếm khí của hắc kiếm tung hoành mười trượng, hướng về phía Vũ Văn Hóa đón đỡ.

Tầng kiếm khí này là hắc kiếm tự động kích phát ra, đừng nhìn chỉ là kiếm khí hư ảo, nhưng lực sát thương lại không có gì khác biệt bản thể. Nếu bị chém trúng yếu hại tuyệt đối là chết ngay lập tức.

Choeng!

Một tiếng giòn vang, bảo kiếm của Vũ Văn Hóa đón đỡ hắc kiếm, trong một chuỗi đốm lửa lóe lên, thân hình của hai người chạm vào rồi lập tức tách ra.

Vũ Văn Hóa sắc mặt đại biến, trên bảo khí của hắn không ngờ hiện ra một vết mẻ!

Tuy rằng vết mẻ thậm chí còn nhỏ hơn hạt gạo, nhưng cũng nói rõ thanh kiếm kia của đối phương là sắc bén cỡ nào?

Làm sao có thể!

Thanh Thiên Hồng Kiếm trong tay hắn nhưng là bảo khí cấp thiên hà, muốn vượt qua Thiên Hồng Kiếm về chất liệu như vậy ít nhất phải là bảo khí cấp tuệ tinh!

Cấp tuệ tinh!

Với nội tình thâm hậu của Vũ Văn gia cũng mới tổng cộng có năm món bảo khí cấp tuệ tinh, phân biệt nắm giữ trong tay ba vị đại lão, ngoài ra còn có hai món thì khóa kỹ trong bảo khố. Cũng không phải là Vũ Văn gia chỉ có ba cường giả cấp tuệ tinh, mà là cường giả cấp tuệ tinh quá nhiều, hai thanh bảo khí còn lại căn bản không đủ chia, đành phải lập ra một quy củ: Tuệ Tinh Đế dưới 50 tinh không có tư cách sử dụng bảo khí cấp tuệ tinh.

Nếu không, chỉ riêng vì mấy món bảo khí này là sẽ gây ra nội loạn!

Nhưng một Tinh Thần Đế như Chu Hằng trong tay liền nắm giữ một món bảo khí cấp tuệ tinh, điều này ý nghĩa như thế nào?

Không có bối cảnh đáng sợ, có thể có được bảo khí như vậy sao?

Còn nữa, Hồng Nguyệt đẹp đến kinh tâm động phách, người bình thường có thể kết hôn ước với nàng sao?

Chu Hằng này tất nhiên lai lịch lớn đến đáng sợ, sau lưng khẳng định có một vị cường giả cấp hắc động. Nếu không có thể đem bảo khí cấp tuệ tinh ban cho hắn sử dụng sao?

Trong chớp mắt, trong lòng Vũ Văn Hóa lóe lên vô số ý niệm.

Hắn kiêu ngạo không giả, nhưng hắn cũng là một người thông minh tuyệt đỉnh, nếu không tuyệt đối không có khả năng dùng thời gian trăm năm liền nhảy lên làm Tinh Thần Đế! Ở trong mắt cũng chỉ có hai loại người, một loại là hắn phải coi trọng, phải vượt qua; Một loại khác thì là bị hắn giẫm dưới lòng bàn chân.

Chu Hằng dùng thực lực chứng minh hắn thuộc loại người phải được coi trọng!

Vẻ giận dữ trên mặt Vũ Văn Hóa trong nháy mắt tan thành mây khói, chủ động thu hồi trường kiếm, nói:

- Chu huynh, việc này là tiểu đệ không đúng, ở tại đây xin lỗi Chu huynh, vẫn xin Chu huynh tha thứ!

Đại trượng phu co được dãn được!

Trên mặt Vũ Văn Hóa tràn đầy vẻ thành khẩn, đương nhiên trong nội tâm hắn khẳng định không phải là nghĩ như vậy.

Luận thực lực cá thể, Chu Hằng không hề yếu so với hắn, thậm chí còn mơ hồ chiếm thượng phong. Mà nói đến bối cảnh, sau lưng đối phương thậm chí có nhân vật cấp hắc động! Nếu đã như vậy, tiếp tục trở mặt chẳng những không chiếm được chỗ tốt, thậm chí khả năng liên lụy đến gia tộc phải hứng chịu lửa giận của một vị cường giả cấp hắc động.

Cho nên hắn quyết định chủ động lui nhường.

Đọc truyện chữ Full