DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hào Môn Kinh Mộng 3: Đừng Để Lỡ Nhau
Quyển 14 - Chương 694: Em phải giết chết hắn ta

Cô gặp được cậu bé ấy, Niên Bách Ngạn của thời thơ ấu.

Anh nắm tay cô cùng chạy.

Cô không đi nổi nữa, anh bèn cõng cô, rời khỏi con ngõ đó từng bước một.

Cô dựa dẫm vào anh.

Anh đã ngoắc tay cùng cô, thề rằng sau này lớn lên sẽ làm bạn trai của cô.

Sau đó họ gặp một đám người, những kẻ tới bắt cô.

Niên Bách Ngạn đã dồn hết sức lực để hét lên, bảo cô mau chạy trốn. Cô nhìn thấy anh bị thương, muốn xông lên giúp nhưng lại sợ hãi.

Một hình ảnh đẹp đến thế.

Một cảnh tượng “anh hùng cứu mỹ nhân” khiến người ta cảm động đến thế.

Nếu không phải ban nãy cô nhớ lại một chi tiết, vậy thì bức tranh này sẽ là một báu vật cô gìn giữ cả đời để cảm động Niên Bách Ngạn. Cô sẽ áy náy, sẽ biết ơn anh.

Nhưng lại cứ bắt cô phải nhớ lại chi tiết đó, để cô biết rằng, trên đời vốn không có truyện cổ tích. Những thứ được coi là tốt đẹp, một khi bị xé bỏ lớp áo ngoài sẽ trở nên cực kỳ bẩn thỉu.

Cô nhớ rằng những người đó đã kéo Niên Bách Ngạn. Niên Bách Ngạn ra sức giãy giụa, hơn nữa còn bị thương. Trong gió mơ hồ vọng lại một giọng nói gấp gáp: Cậu chủ! Cậu đừng nghịch ngợm như vậy. Ông mà biết sẽ không vui đâu…

Tố Diệp lảo đảo đứng dậy nhưng hai chân cô mềm nhũn, như một bao cát xụi lơ dưới đất.

Có người gọi anh là cậu chủ.

Anh là cậu chủ của bọn chúng…

Thì ra, anh và bọn chúng cùng một phe.

Tất cả mọi ký ức đều quay trở về một cách hoàn chỉnh. Cả những ký ức nhỏ nhặt được giấu trong một góc nào đó cũng đã quay về…

Tố Diệp cuộn chặt tay lại. Không, tất cả đều là giả.

Cô phải chứng minh những chuyện này không phải là sự thật.

Cô cắn răng bò dậy, cầm điện thoại lên nhưng run rẩy mãi vẫn không bấm được. Khó khăn lắm cô mới đè nén cảm giác run rẩy ấy xuống, gọi đi.

Trong điện thoại là một giọng nói lễ phép: Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đã khóa máy.

Bóng bàn đã khóa máy.

Đúng như những gì anh ta nói lúc trước: Đây là lần liên lạc cuối cùng của chúng ta.

Tố Diệp tuyệt vọng.

Cô muốn hỏi bóng bàn, hỏi anh ta lấy tài liệu ở đâu ra, sao có thể chứng thực Vincent và bố của Niên Bách Ngạn hợp tác mua bán ma túy? Còn cả những đứa trẻ kia nữa. Họ không buôn bán trẻ con mà lợi dụng chúng để làm việc gì?

Niềm hy vọng duy nhất hiện giờ của cô chính là bóng bàn. Anh ta chỉ biết đám người Vincent từng buôn bán ma túy hay còn biết nhiều hơn? Tại sao họ lại buôn ma túy? Làm ăn đàng hoàng không được sao? Tại sao phải làm mấy việc phi pháp này?

Nếu tất cả những gì trên tài liệu là thật, vậy thì năm xưa chắc chắn thế lực của họ rất mạnh, có thể hợp tác tập đoàn với tập đoàn. Họ rốt cuộc có lai lịch thế nào?

Những điều này, bóng bàn đều chưa điều tra ra. Có lẽ sau khi tra được chuyện buôn ma túy, anh ta đã không dám tiếp tục nữa.

Tố Diệp run tay. Mỗi một tế bào trong người cô đều đang nhảy nhót, đau đớn.

Rõ ràng là, chuyện năm xưa xảy ra với cô có liên quan tới đám người này. Tay luật sư đó, Vincent, thậm chí là bố của Niên Bách Ngạn.

Từ lần trước sau khi cô nhớ lại những chuyện từng xảy ra, cô vẫn luôn trốn tránh. Cô không muốn nhớ lại quá khứ, rất muốn lật tất cả mọi chuyện qua như lật một cuốn sách. Không phải cô không căm hận gã đàn ông đó. Cô hận tới mức chỉ muốn giết chết hắn. Nhưng biển người mênh mông, cô biết đi đâu tìm hắn đây? Nhưng bây giờ, cô đã biết rõ người này có liên quan tới Niên Bách Ngạn. Có lẽ hắn ta đã chết, nhưng có thể vẫn còn sống!

Sao Tố Diệp lại không phát điên được?

Bóng bàn đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc với cô, vậy thì…

Đúng, còn Niên Bách Ngạn!

Cô phải tìm anh hỏi cho rõ ràng.

Cô xông vào phòng khách, vớ lấy chìa khóa xe, rồi đi vào thang máy. Chẳng mấy chốc, cửa hầm để xe của tứ hợp viện đã bật mở. Tố Diệp lái một chiếc xe, lao ra ngoài.

Bây giờ sắp tới giờ tan sở rồi, đi đường Trường An không khác gì tự tìm đường chết.

Tố Diệp gần như đi xuyên các ngả đường, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh mấy người trong tài liệu. Cô phải gặp được Niên Bách Ngạn, phải hỏi rõ ràng mọi chuyện trước mặt anh. Cô muốn chính anh nói cho cô biết chuyện năm đó.

Chúng gọi anh là cậu chủ. Bố anh lại có liên hệ với Vincent. Anh không thể nào không biết một số chuyện. Còn nữa, bây giờ anh đối phó với Vincent như vậy nhất định là có nguyên nhân!

Trên một ngã tư, con đường không rộng, xe cộ cũng không nhiều. Cô suýt nữa vì vượt đèn đỏ mà đâm ngang vào một chiếc xe. Cô bất thình lình phản ứng lại, trong lúc cấp bách đã phanh xe đột ngột. Cả người suýt nữa thì bay ra ngoài.

Cô như bị ai đánh mạnh một gậy, đầu óc bỗng trắng xóa, hai tai ù ù.

Chiếc xe đi ngang rất bất mãn, ấn còi coi như một lời cảnh cáo.

Nhưng Tố Diệp nhìn không rõ, nghe không được nữa rồi. Cô chỉ biết ngẩn người nhìn con đường hẹp trước mắt, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh của Niên Quý. Cô bất giác nhớ lại một số chuyện.

Khi còn chưa kết hôn, cô nhìn thấy vết sẹo trên cánh tay Niên Bách Ngạn. Cô từng hỏi anh nhưng anh trả lời rất lấp lửng, thậm chí còn có ý né tránh. Lúc đó cô vẫn chưa nhớ lại chuyện năm bốn tuổi. Sau này khi cô nhớ lại, biết được Niên Bách Ngạn chính là cậu bé đó, cô chỉ mải sa sút mà không kịp nghĩ nhiều như thế.

Bây giờ nghĩ lại, Niên Bách Ngạn rất hiếm khi nhắc tới bố mẹ, rất hiếm khi đề cập tới chuyện hồi nhỏ, có phải có nghĩa là anh thật sự biết rất nhiều chuyện? Cô đã nhớ lại tất cả mọi chuyện rồi, nhưng đều không phải từ miệng anh. Vậy, anh còn biết những chuyện gì?

Nghĩ vậy, Tố Diệp mặc kệ nỗi đau trên xương bả vai, lập tức khởi động xe.

Nhưng chiếc xe lại giở chứng, khởi động mấy lần không được.

Tố Diệp bắt đầu bực bội. Sau khi sợ hãi qua đi, phẫn nộ lại dâng trào. Vì sao cô phải nếm trải những chuyện ấy? Vì sao phải giấu cô? Vì sao ai cũng tàn nhẫn với cô như vậy?

Chiếc xe hoàn toàn không nổ máy được nữa.

Tâm trạng của Tố Diệp cũng bị giày vò đến điên dại. Cô vớ lấy di động, gọi điện thoại cho Niên Bách Ngạn.

Đầu kia vang lên mấy hồi chuông mới có người nhấc máy.

Chỉ trong một khoảng thời gian chờ đợi ngắn ngủi mà trái tim Tố Diệp đã như bị thiêu đốt, lửa nóng đốt cháy, hủy diệt khắp đất trời.

Giọng Niên Bách Ngạn vẫn dịu dàng, hiền hòa như thế: “Diệp Diệp à!”

Sau khi nghe thấy giọng anh, nước mắt của Tố Diệp trào ra, không thể kìm nén lại được. Cô há hốc miệng nhưng mãi chẳng nói được chữ nào. Cổ họng cô như bị một nhúm bông chặn lại, đến thở cũng rất khó khăn.

“Diệp Diệp! Em sao vậy?” Bên đó thấy cô mãi không có động tĩnh gì, ngữ khí bắt đầu do dự.

Tố Diệp chảy nước mắt trong im lặng, nhưng cõi lòng thì rầm rộ như ngựa phi. Khó khăn lắm cô mới ép được thanh âm của mình ra khỏi cổ họng: “Niên Bách Ngạn… Anh biết đúng không? Anh vẫn luôn biết…”

“Biết chuyện gì? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bây giờ em đang ở đâu?” Rõ ràng đầu kia có phần lo lắng.

Câu nói vừa rồi mở bung mọi giận dữ của Tố Diệp. Ngay sau đó tất cả những cảm xúc, những phẫn nộ đều chen nhau tuôn ra.

“Tại sao bố anh lại ở cùng với Vincent? Tại sao họ lại buôn ma túy? Đám trẻ năm đó có phải có liên quan tới bố anh hay không? Nếu không phải là bố anh, em cũng đã không bị bắt về. Đó là người của bố anh, chính ông ấy!”

Đầu kia không có động tĩnh gì.

“Anh nói đi! Tại sao lại như vậy? Còn nữa, kẻ đó là ai? Chắc chắn là anh biết, đúng không? Gã đàn ông năm xưa hại em thê thảm như vậy rốt cuộc là ai? Giờ hắn còn sống hay chết? Em phải giết chết hắn, em nhất định phải giết chết hắn!” Câu cuối cùng cô gần như điên cuồng gào lên.

“Diệp Diệp! Em bình tĩnh một chút!” Giọng Niên Bách Ngạn ở đầu kia rất sốt sắng: “Em mau nói cho anh biết giờ em đang ở đâu, ở công ty hay ở ngoài? Anh lập tức đi tìm em!”

“Không… Em phải giết chết hắn! Em…” Nước mắt Tố Diệp chỉ kịp đảo qua bóng một chiếc xe rồi sau đó trước mắt tựa hồ nổ tung vô vàn khói lửa…

***

Thời gian ngược lại mười phút trước.

Niên Thị, trong văn phòng của Niên Bách Ngạn.

Sau khi mang tài liệu tới, Giản Ngôn đi ra khỏi phòng, chỉ còn lại Kỷ Đông Nham và Niên Bách Ngạn. Họ đang thảo luận một chút kế hoạch hợp tác tiếp theo, tiến hành từng bước một để chia miếng bánh gato lớn trên thị trường trước mắt.

Kỷ Đông Nham có cái nhìn lạc quan về tương lai. Hai người bàn tán rất vui vẻ. Cho tới khi, có một cuộc điện thoại gọi tới. Niên Bách Ngạn đặt ly rượu vang xuống, đứng dậy đi tới bàn làm việc. Đó là di động cá nhân. Khóe môi anh hơi cong lên. Sắp tới giờ tan làm rồi, anh nghĩ chắc là cô lại muốn đón cuối tuần, không biết lại nghĩ ra trò gì đây. Anh nhấc máy: “Diệp Diệp à!”

Kỷ Đông Nham đang ngồi trên sofa trong khu vực tiếp khách nghe thấy vậy bèn quay đầu qua, rùng mình về phía Niên Bách Ngạn, tỏ ý đang phải rũ bỏ hết mọi da gà trên người.

Niên Bách Ngạn chẳng thèm đoái hoài tới cậu ta.

Nhưng đầu kia không hề lên tiếng. Niên Bách Ngạn cảm thấy nghi hoặc, bèn hỏi tiếp: “Diệp Diệp! Em sao vậy?” Sao gọi tới lại không nói gì? Có phải cô ấn nhầm không? Cô rất hay mắc bệnh này.

Nhưng, anh nghe thấy tiếng thở dồn dập ở đầu kia điện thoại, điều này khiến anh cảm thấy không bình thường.

Đầu kia cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói run rẩy vô cùng. Rõ ràng cô đang khóc: “Niên Bách Ngạn… Anh biết đúng không? Anh vẫn luôn biết…”

“Biết chuyện gì? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bây giờ em đang ở đâu?” Niên Bách Ngạn có một dự cảm không lành, gấp gáp hỏi.

Mà Kỷ Đông Nham ở bên kia dường như cũng nhận ra chuyện gì đó. Cậu ta không ngồi yên được nữa mà đứng dậy đi về phía này, dùng khẩu hình miệng hỏi Niên Bách Ngạn: Sao đấy? Niên Bách Ngạn không quan tâm tới Kỷ Đông Nham được nữa. Thực tế là anh cũng rất muốn biết đã xảy ra chuyện gì.

“Tại sao bố anh lại ở cùng với Vincent? Tại sao họ lại buôn ma túy? Đám trẻ năm đó có phải có liên quan tới bố anh hay không? Nếu không phải là bố anh, em cũng đã không bị bắt về. Đó là người của bố anh, chính ông ấy!” Bên đó gần như khóc đến đứt hơi.

Niên Bách Ngạn giật mình, chết sững, ngay sau đó một tiếng nổ ầm vang trong đầu.

“Anh nói đi! Tại sao lại như vậy? Còn nữa, kẻ đó là ai? Chắc chắn là anh biết, đúng không? Gã đàn ông năm xưa hại em thê thảm như vậy rốt cuộc là ai? Giờ hắn còn sống hay chết? Em phải giết chết hắn, em nhất định phải giết chết hắn!”

Câu cuối cùng Tố Diệp gần như xuyên thủng tai Niên Bách Ngạn.

Bên này Kỷ Đông Nham cũng nghe thấy. Cậu ta bàng hoàng nhìn Niên Bách Ngạn như nhìn một người xa lạ.

“Diệp Diệp! Em bình tĩnh một chút!” Giọng Niên Bách Ngạn ở đầu kia rất sốt sắng: “Em mau nói cho anh biết giờ em đang ở đâu, ở công ty hay ở ngoài? Anh lập tức đi tìm em!” Niên Bách Ngạn có phản ứng, sốt sắng hỏi.

“Không… Em phải giết chết hắn! Em…”

Tố Diệp còn chưa nói hết câu, Niên Bách Ngạn ở đầu bên này đã nghe thấy một tiếng “rầm” ầm vang, giống như tiếng đâm xe, ngay sau đó điện thoại truyền tới tiếng máy bận.

“Diệp Diệp!” Niên Bách Ngạn bỗng cảm thấy tim mình như ngừng đập, anh điên cuồng gào vào di dộng…

Đọc truyện chữ Full