DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hào Môn Kinh Mộng 2: Khế Ước Đàn Ukulele
Quyển 2 - Chương 13: Hương vị nỗi đau thời thanh xuân

Trình Thiếu Tiên không vội phản bác. Anh im lặng nhìn cô, đôi mắt anh hiện vẻ khen ngợi. Câu trả lời của cô khiến anh hết sức kinh ngạc khi mà con người đang sống trong cái xã hội quá xem trọng vật chất, cô vẫn luôn xem trọng tình cảm chân thành.

“Noãn Thần, tôi nói cho em biết một sự thật, dù em không thích cũng phải đón nhận nó.” Một lát sau, giọng anh thoáng vẻ bao dung và chân thành cất lên, “Khi quyền lợi chưa bị xâm hại thì mọi tình cảm bạn bè đều vĩ đại. Thế nhưng một khi đụng đến lợi ích thì tình bạn này có thể duy trì bao lâu?”

Trang Noãn Thần ngẩng đầu nhìn anh, “Việc gì cũng có ngoại lệ. Tôi, Ngải Niệm và Hạ Lữ là bạn từ thời đại học. Chúng tôi sống cùng nhau suốt thời đại học, cùng tốt nghiệp đi làm, cùng trải qua bốn năm thanh xuân quý giá nhất. Khi tôi vui vẻ, hai cậu ấy sẽ vui vẻ cùng tôi. Khi tôi đau khổ, hai cậu ấy sẽ ở cạnh an ủi, không rời bỏ tôi. Khi tốt nghiệp đại học, Hạ Lữ tìm được việc làm trước tiên. Rồi trường học không cho tôi và Ngải Niệm tiếp tục sống trong ký túc xá, hai đứa tôi lại dọn đến căn phòng nhỏ do Hạ Lữ mướn, hai đứa tôi ăn đồ của cậu ấy, dùng đồ của cậu ấy, nhưng cậu ấy không hề kêu ca oán trách. Cậu ấy còn cười nói nếu cả đời này tôi và Ngải Niệm không tìm được việc làm thì cậu ấy sẽ nuôi hai đứa tôi. Ba người chúngtôi cùng vui, cùng buồn, cùng khóc, cùng cười, không rời xa nhau. Đây là tình bạn của chúng tôi. Dù người khác thay đổi thế nào thì tôi tin tưởng tình bạn này sẽ không bao giờ đổi thay.”

Trình Thiếu Tiên nhìn thẳng vào ánh mắt kiên định của cô, mà cô cũng nhìn anh chăm chú, tựa như sự xung đột giữa truyền thống và cách tân.

“Hãy xem như tôi chưa nói những lời vừa rồi. Tôi hy vọng tình bạn của bọn em sẽ kéo dài mãi mãi.” Anh nở nụ cười, vỗ vai cô.

“Vậy đơn xin thôi việc của Hạ Lữ.” Cô đúng là điên rồi, cô vừa dạy bảo cấp trên ư?

“Đây là quyết định của cô ấy nên công ty sẽ tôn trọng. Nhưng nếu cô ấy muốn trở về công ty thì tôi sẽ suy xét lại.” Trình Thiếu Tiên giải quyết một cách công tâm, anh nhìn cô bổ sung thêm, “Noãn Thần, những lời em nói hôm nay rất đáng giá.”

“Tôi xin lỗi, tôi biết mình lỗ mãng.” Cô xin lỗi. Cấp trên nào chẳng thích thấy cấp dưới nhún nhường, chịu thua nên cô cứ xin lỗi cho vừa lòng anh. Hơn nữa, anh đã nói sẽ suy xét, vậy Hạ Lữ còn hy vọng ở lại Đức Mã.

Trình Thiếu Tiên tựa hồ nhìn ra ngón trò của cô, anh mím môi, “Nếu ngày mai em không dành được hợp đồng của Tiêu Duy thì nói xin lỗi tôi cũng chưa muộn.”

“Nhất định tôi sẽ dành được hợp đồng đó!” Bản tính ngang bướng của Trang Noãn Thần trỗi dậy.

“Tốt.” Ánh mắt Trình Thiếu Tiên ẩn hiện ý cười.

Lúc này cô mới biết mình lại trúng chiêu của Trình Thiếu Tiên, anh đang kích động cô. Cô cắn môi, “Trình tổng, tôi ra ngoài làm việc.”

Trình Thiếu Tiên gật đầu.

Trang Noãn Thần xoay người, dợm mở cửa đi ra thì Trình Thiếu Tiên đột nhiên gọi cô, “Noãn Thần.”

Cô ngoảnh đầu nhìn anh.

Ánh mắt Trình Thiếu Tiên nhìn cô lóe tia khác thường, anh dừng vài giây rồi cười, “Tôi rất coi trọng em.” Coi trọng thôi ư? Chỉ bản thân anh mới biết ngay lần đầu gặp cô, cô thật sự rất đặc biệt với anh.

Trang Noãn Thần không ngờ anh sẽ nói vậy, cô hơi ngớ ra, mỉm cười với anh, “Cám ơn anh.”

“Em đi làm việc đi. Ngày mai phải làm hết mình.” Trình Thiếu Tiên cất giọng nhẹ nhàng.

Trang Noãn Thần gật đầu chắc nịch, cô cười tươi như hoa.

***

Ba giờ rưỡi chiều, Trang Noãn Thần nhận thông báo đi họp, cô đang ôm laptop đến phòng họp thì chạm mặt Angel. Angel thấy Trang Noãn Thần, liền kéo cô hỏi nhỏ, “Em đến tìm Trình tổng?”

Trang Noãn Thần giật mình. Công ty này đúng là chẳng có gì gọi là bí mật, cô đành gật gù thừa nhận.

“Vậy ý của Trình tổng thế nào?” Angel hỏi.

“À. Việc này thì….” Trang Noãn Thần đang ngần ngừ không muốn kể cho Angel nghe thì chị Mai vừa vặn bước về phòng họp. Trông thấy cô bị Angel giữ lại, chị Mai nói giọng nghiêm khắc, “Trang Noãn Thần, em không nhận được tin báo kêu đi họp ư?”

Trang Noãn Thần lật đật vọt vào phòng họp, lòng cô cảm kích chị Mai vô cùng. Nếu chị Mai không bất ngờ đi đến, cô thật sự không biết đối đáp Angel thế nào.

Nội dung cuộc họp chỉ xoay quanh việc đấu thầu ngày mai. Chị Mai xem tường tận kế hoạch dự thầu do Trang Noãn Thần và Cao Doanh đề ra, sau đó thảo luận tập thể để kế hoạch càng hoàn thiện.

Cuộc họp dài gần ba giờ đồng hồ, khi mọi thứ gần như hoàn chỉnh, chị Mai nhìn Trang Noãn Thần, “Ngày mai em sẽ thuyết trình chính về dự án lần này, còn Cao Doanh sẽ phụ em.”

Trang Noãn Thần sửng sốt, vô thức đưa mắt nhìn Tề Viện Viện. Thông thường người kết thúc dự án sẽ là Tề Viện Viện, cô ta là quản lý cao cấp nên rất có kinh nghiệm khai thông với khách hàng.

“Chị Mai, sắp xếp như vậy không hợp lý.” Tề Viện Viện không chịu, cô ta cau mày, “Trang Noãn Thần không có kinh nghiệm tiếp xúc với khách hàng, lỡ ngày mai có vấn đề gì thì biết làm sao? Người tham gia đấu thầu không chỉ có bộ phận hai, bộ phận ba mà còn cả công ty truyền thông Oswald. Em nghe nói tổng giám đốc của Oswald sẽ đích thân thuyết trình dự án, làm sao Trang Noãn Thần đủ khả năng?”

Những người khác cũng xôn xao ý kiến.

Cao Doanh đảo tròn hai mắt, lập tức phản pháo, “Em không đồng ý với quan điểm của Viện Viện. Noãn Thần rất nhanh nhẹn, suy nghĩ rành mạch thấu đáo, hơn nữa kế hoạch đều do một mình cậu ấy làm. Vậy người có tư cách thuyết trình dự án nhất chính là cậu ấy. Hơn nữa nếu không nhờ Noãn Thần thì Đức Mã làm gì có quyền dự thầu.” Nói hết lời, Cao Doanh kéo góc áo của Trang Noãn Thần, ra hiệu cô tóm lấy cơ hội.

Trang Noãn Thần không nói gì.

Không phải cô không hiểu mưu tính của Cao Doanh. Mỗi lần Tề Viện Viện thuyết trình chính Cao Doanh không hề có cơ hội biểu hiện bản thân, vì vậy để cất đầu dậy, Cao Doanh mới bênh vực cô.

Chị Mai châm thuốc, hút vào rồi nhả ra một hơi. Chị Mai không quan tâm ý kiến của người khác, “Noãn Thần, nói tôi biết em làm hay không làm.”

Thẳng thắn và quyết đoán luôn là phong cách làm việc của chị Mai.

Phòng họp bỗng dưng im phăng phắc đến đáng sợ. Mọi ánh mắt của đồng nghiệp đều đổ dồn về cô.

Tề Viện Viện nhìn Trang Noãn Thần bằng ánh mắt ghen ghét.

Còn Cao Doanh thì tràn đầy chờ mong.

Trang Noãn Thần ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt chị Mai, “Em làm.”

“Tốt. Hôm nay mọi người về nhà nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai chúng ta sẽ chiến đấu hết mình. Tan họp.” Chị Mai tựa hồ không hề lo lắng cô sẽ từ chối, “Noãn Thần ở lại.”

Mọi người đều rời phòng họp.

“Chị Mai.” Cô đóng laptop, chờ chị Mai dặn dò.

Chị Mai dập điếu thuốc, cất giọng thản nhiên, “Không đến phiên em lo nghĩ chuyện của Hạ Lữ.”

Cô ngây người.

“Việc em ồn ào trong phòng làm việc Trình tổng đã có người báo cô ta biết.” Chị Mai nhìn cô chằm chằm.

Trang Noãn Thần sững sờ, “Chị Mai, chị đang ám chỉ Angel? Thế nhưng Angel không muốn Hạ Lữ rời khỏi công ty.”

“Làm sao em biết cô ta không mong muốn Hạ Lữ thôi việc? Em là cô ta hả?” Chị Mai cười nhạt, đứng dậy cầm laptop, “Noãn Thần, em đang ở hoàn cảnh lo thân mình chưa xong thì điều quan trọng nhất là phải bảo vệ bản thân em trước tiên.”

Chị Mai nói y hệt Trình Thiếu Tiên.

Ánh mặt trời soi qua cửa kính chiếu lên gương mặt ngỡ ngàng không chút phấn son của Trang Noãn Thần.

***

Đêm mùa thu mát mẻ và trong lành.

Cây bạch quả nằm hai bên đường xơ xác lá.

Câu lạc bộ Đường nằm trong khu vực hoàng kim, cùng con đường với nhiều đại sứ quán của nước ngoài.

“Nói mình biết cậu muốn chân mệnh thiên tử của cậu là người thế nào?” Ngải Niệm đã ngà ngà say, cô cười cười huých Trang Noãn Thần.

Trang Noãn Thần cài tay vào tóc suy nghĩ, một lát sau cô nói, “Ấm áp, rộng lượng, nho nhã, thích quần áo màu trắng, cao gầy với tính tình phải con nít một chút.”

“Cậu đang nói Cố Mặc.” Hạ Lữ và Ngải Niệm đồng thanh.

“Ừ. Ha ha.” Trang Noãn Thần cũng hơi say, cô cười toe toét.

“Trang Noãn Thần, cậu sống có tiền đồ một chút, được không? Cậu đừng nghe Nam Ưu Tuyền nói linh tinh. Cô ta với Cố Mặc là kiểu người ngoan cố. Cô ta nói Cố Mặc về là để chọc cậu, trả thù cậu mà thôi. Cậu ngốc lắm nên mới để cô ta lừa.” Hạ Lữ đánh cô một cái, lại túm tay cô, “Ơ, lắc này đẹp quá, mua ở đâu thế?”

Trang Noãn Thần rút tay về, cô lặng lẽ uống bia.

Thường ngày cô có khá nhiều đồ trang sức nhưng cô thích chiếc lắc này nhất. Cô thích không phải vì Giang Mạc Viễn tặng mà vì nó đơn giản và thanh lịch.

“Đừng nói mình nữa. Cậu nói cậu xem, rốt cuộc có quay lại công ty không? Trình tổng đã ngầm đồng ý rồi.” Cô buông chai bia, chau mày nhìn Hạ Lữ.

Hạ Lữ cười xua tay, “Mình không muốn liên lụy người khác.”

“Cậu nói gì ngốc vậy?” Ngải Niệm cũng dí sát Hạ Lữ, “Hạ Lữ, dù thế nào cậu cũng phải ở lại công ty làm việc vì mình sắp đi rồi.”

Trang Noãn Thần kinh ngạc.

Hạ Lữ cũng nhìn Ngải Niệm ngờ vực.

Ngải Niệm nói, “Mấy năm nay mình luôn cố bám víu Bắc Kinh. Tới hôm nay nhìn lại mới thấy mình chẳng kiếm được gì trong tay. Gia đình mình hối thúc mình về quê. Mẹ mình nói bạn thời tiểu học của mình đều đã kết hôn, mua nhà, mua xe, sinh con đẻ cái, nhưng còn mình đến nơi ở ổn định cũng không có.”

“Vậy cậu thì sao? Có muốn về không?” Trang Noãn Thần không nỡ.

Ngải Niệm lắc đầu, “Mình không muốn về quê.”

“Vậy cậu phải đấu tranh, phải sống thật tốt cho họ xem!” Hạ Lữ cầm cốc bia, hô to.

“Không biết nữa. Mình còn phải hỏi ý Lục Quân. Với mình thời gian tuyệt vời nhất ở Bắc Kinh là lúc sống chung với hai cậu. Vì vậy Hạ Lữ, cậu không được đi.” Ngải Niệm cũng nâng cốc bia lên.

“Cuộc sống bồng bềnh như lá lục bình. Dù thường ngày mình có làm phiền hai cậu thì cũng vì hai cậu là bạn tốt nhất của mình.” Khuôn mặt Hạ Lữ say rượu đỏ bừng bừng nhìn Trang Noãn Thần, “Cậu cũng cố lên. Ngày mai cậu phải thành công, nhất định phải thành công. Nếu cậu thành công, mình sẽ rất vui. Cụng ly!”

Trang Noãn Thần buồn bã nhưng vẫn giơ cốc bia lên cụng mạnh.

Cuộc sống bồng bềnh như lá lục bình…

Chẳng phải cô, Ngải Niệm và Hạ Lữ cũng giống như lá lục bình trong thành phố này ư?

Ba người vui vẻ nốc bia ừng ực. Kỳ thực họ không hề thích uống bia nhưng vì trong lòng ngổn ngang cảm xúc nên mới như vậy.

Hạ Lữ cất tiếng hát, lời bài hát nhẹ nhàng êm tai vang lên. Khi Hạ Lữ hát đến điệp khúc, cả Trang Noãn Thần và Ngải Niệm cũng hát theo.

Chia xa, vĩnh viễn không quên giây phút này.

Bạn ơi, hãy ôm nhau tạm biệt, để mai đây mỗi người đều đến một nơi xa.

Nhặt lấy ngày hôm qua, niềm vui chất chồng. Đã từng, mỗi một ngày trôi qua là một giấc mơ mỹ lệ.

Ngất ngây, cùng nhau cố đuổi theo chuyện xưa đẹp đẽ.

Đã từng, nhìn lên bầu trời cao cùng nhau khóc cho đến say giấc.

Sắp chia tay, gượng cười thốt lên: “Vẫn mãi tin tưởng, sau này sẽ có duyên tái ngộ.”

Biết bao hồi ức ngọt ngào sẽ theo chúng ta đến suốt cuộc đời.

Chúng ta lại quay về lúc chưa từng quen biết.

Ngay thời khắc chia lìa đừng để nước mắt chảy dài trên gương mặt chúng ta.

Hứa hẹn mỗi năm, một ngày nào đó tại một chốn chả ai hay.

Hẹn gặp lại nhé!

Đọc truyện chữ Full