DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hào Môn Kinh Mộng 2: Khế Ước Đàn Ukulele
Quyển 1 - Chương 31: Sự vặn hỏi của bác

Nương theo ánh đèn đường, cô quay đầu nhìn anh, đôi môi mỏng của anh khẽ mím, ánh sáng phác họa độ cong phần quai hàm hoàn mỹ, cô đột nhiên cảm thấy kỳ thực người đàn ông này không hẳn đối xử tốt như trong tưởng tượng. Đúng là anh lịch thiệp, nhưng giữa lịch thiệp lại hiện lên vẻ xa cách như gần như xa, nhất là đôi mắt kia của anh, rõ ràng là cười đó, nhưng sâu nơi tròng mắt lại ẩn chứa vẻ sâu xa không người nào nắm bắt được.

“Thực ra… tối nay anh hoàn toàn có thể không cần thực hiện lời hứa.” Cô nhẹ nhàng nói, thản nhiên như hơi thở.

Đèn đỏ bật sáng, chiếc xe từ từ ngừng lại, Giang Mạc Viễn nhìn thoáng qua đèn đỏ phía trước, chưa nói gì cả, chỉ cười nhạt, bộ dạng khóe môi khẽ nhếch rất thoải mái.

Trang Noãn Thần thấy anh không nói gì, tay nắm lại, lại lấy đủ dũng khí rồi nhìn anh, “Rốt cục là Tiêu Duy cần gì?” Đây mới là câu cô muốn hỏi, lúc chiều bị từ chối đương nhiên trong lòng không phục, nếu người ta đã ở bên cạnh, chẳng bằng cô hỏi cho rõ ràng.

Giang Mạc Viễn quay qua nhìn cô, mảng ánh sáng đỏ hắt vào sườn mặt anh tuấn của anh, anh cứ nhìn cô không chớp mắt như vậy, nhưng vẻ mặt lại không có biểu hiện gì nhiều.

Nhiệt độ trong xe lập tức giảm xuống.

Tim cô cũng run lên, bắt buộc chính mình phải dối diện với anh, biết nhau lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với ánh mắt của anh, tối đen như đêm như mực, thâm thúy như biển, rõ ràng ánh mắt ấy thật bình lặng, nhưng lại hiển hiện một luồng khiếp sợ.

Nhưng cái cảm giác này tan biến rất nhanh, một lát sau, khóe môi người đàn ông nhẹ nhàng khẽ động, trước một giây khi đèn đỏ sắp chuyển thành đèn xanh, anh đột nhiên giơ tay khoát lên gáy cô, kéo lại, ôn hòa nói, “Chuyện công việc đừng gấp gáp quá, từ từ sẽ đến thôi.” Nói xong liền thu tay lại, nhấn ga.

Trên tóc còn dính mùi từ ngón tay anh, nhiệt độ nơi tay dường như xuyên qua tóc truyền đến làn da, Trang Noãn Thần hơi ngẩn ra, động tác mới nãy của anh thật ấm áp, để cô có cảm giác giữa hoảng hốt có một chút được nuông chiều, sau khi ý niệm này xẹt ngang qua đầu, cô liền bắt đầu tự giễu, Trang Noãn Thần, mày nghĩ đi đâu vậy?

Rất dễ nhận thấy, anh không muốn nói chuyện công việc, ít nhất là thời điểm này.

Trên đường đi, hai người họ không ai mở miệng nói chuyện, trong xe cực kỳ yên lặng, cô nghiêng đầu nhìn bên ngoài xe, chỉ có thể dùng cách thức này để xua đi sự xấu hổ lúc nãy.

Tình hình giao thông của thứ sáu ách tắt tán loạn, xe gần như chạy vào hẻm mới miễn cưỡng đi được.

Lúc bác cô vừa mới gả đến Bắc Kinh thì nhà bác nằm ở khu Thiên Thông Quyển. Thiên Thông Quyển khi đó ngay cả đường tàu điện ngầm cũng chưa thông, dân cư thưa thớt, giá nhà ở Thiên Thông Quyển thấp lè tè cũng không ai thèm mua. Nhưng đảo mắt đường tàu điện ngầm vừa thông, mấy tòa nhà ở lân cận Thiên Thông Quyển mọc lên như măng sau đợt mưa xuân, giá nhà cũng từ từ tăng vọt như hỏa tiễn, bác cô trúng mánh, căn nhà vốn hai ba trăm ngàn thoáng chốc tăng lên đến bốn năm triệu. Còn anh họ cô từ sau khi kinh doanh khách sạn cũng liên tục hốt bạc, rồi mua một căn hộ ở Tứ Hoàn cho bác cô, bác đem căn nhà ở Thiên Thông Quyển cho thuê, cứ thế, cho dù hai bác của cô không làm gì cả, thì tiền cho thuê cũng tích lũy được lên đến hàng chục triệu.

Tối nay, rốt cục Trang Noãn Thần cũng cảm thấy bác cô ở Tứ Hoàn là một chuyện tốt, nếu ở lại Thiên Thông Quyển, lộ trình dài hơi này thế nào cũng làm cô phải nín chết.

Từ Quốc Mậu đến nhà bác cô, nếu tình hình không ùn tắc thì ngồi xe chỉ cần hơn mười phút, Giang Mạc Viễn lái xe lủi hẻm tránh tình trạng kẹt xe mà mất gần một tiếng đồng hồ.

Khu nhà của bác cô ở cũng không tồi, nhưng bởi vì gần đây do sửa đường nên đường dẫn đến khu nhà hơi hẹp, hơn nữa lúc này còn có vài chỗ bị chặn, nên khi gần đến khu nhà, Trang Noãn Thần đề nghị dừng xe lại.

Giang Mạc Viễn có chút nghi ngờ với đề nghị của cô, Trang Noãn Thần thấy thế bèn giải thích, “Xe của anh quá khoa trương, sợ bác tôi sẽ choáng.” Xe của anh là chiếc Quattroporte, kiểu dáng xe màu đen tuyền trong màn đêm hệt như đầu con báo, đây là chiếc xe thuộc dòng cao cấp, gầm thấp xa hoa của Maserati.

Thật ra trong khu của bác cô cũng không thiếu xe sang, cô chỉ sợ bác tò mò, hỏi đông hỏi tây làm người khác xấu hổ thôi.

Giang Mạc Viễn không ngờ cô sẽ nói như vậy, khóe miệng nhịn không được cong lên, gật đầu, đỗ xe lại ở ven đường, tắt máy, khẽ nói một câu, “Vậy đi qua đó thôi.”

Hai người xuống xe, Trang Noãn Thần thấy anh lấy ra một ít đồ này nọ từ cốp xe sau, cảm thấy rất lạ nên lại gần, lúc này mới thấy mấy thứ anh mang theo đều là quà.

“Gì vậy?” Cô khó hiểu.

“Tôi cũng không thể đến tay không mà?” Giang Mạc Viễn cười cười.

Trang Noãn Thần hơi ngạc nhiên, không ngờ anh lại chu đáo như vậy, cô nghĩ rồi vội nói, “Không cần đem nhiều vậy đâu.” Nói xong, chọn giỏ trái cây trong số đó, “Cầm cái này là được rồi.”

“Chỉ lấy hoa quả thôi à?” Lần này đến phiên Giang Mạc Viễn khó hiểu.

“Vâng, chỉ lấy hoa quả là được.” Trang Noãn Thần cầm lấy những thứ khác bỏ lại vào cốp xe, trời ạ, anh lại chuẩn bị không ít lễ vật cao cấp.

Giang Mạc Viễn bị hành vi này của cô làm cho dở khóc dở cười, nhưng cũng không miễn cưỡng, đành phải cầm giỏ trái cây từng bước từng bước đi theo cô vào con đường nhỏ đầy bụi đất bay mịt mù. Đợi đến khi đi qua con đường nhỏ đó đến trước cổng khu nhà, trước mắt trở nên trống trải, sau khi nói rõ với gác cổng bên ngoài, Trang Noãn Thần đột nhiên dừng bước.

“Sao vậy?” Giang Mạc Viễn cũng dừng chân lại.

Trang Noãn Thần ngước nhìn anh, thật lâu sau mới nói, “Vẫn còn có một vấn đề muốn hỏi anh.”

Giang Mạc Viễn hơi nhíu mày, giọng nói ôn hòa, kiên nhẫn chờ cô tiếp tục nói.

“Thứ sáu tuần trước, tại sao anh lại làm phục vụ trong khách sạn của anh họ tôi vậy?” Vấn đề này quấy rầy cô rất nhiều ngày, trước kia không biết thân phận thật của anh nên cũng không tiện đặt câu hỏi, nhưng hiện giờ cô đã biết sở trường của anh là khai thác sử dụng vốn đầu tư, chẳng lẽ lời ngày đó Trình Thiếu Tiên nói chính là nhắm vào anh?

Cô nghĩ rằng anh sẽ không vui vẻ trả lời cô, không ngờ Giang Mạc Viễn chỉ mỉm cười, hờ hững đáp, “Có một người bà con xa làm việc trong khách sạn của anh họ em, ngày đó vốn dĩ tôi muốn đến gặp người đó, không ngờ cậu ta bận yêu đương không đi làm, nên lôi kéo tôi giúp cậu ta làm phục vụ một ngày.”

Câu trả lời lưu loát hợp lý, lại khiến Trang Noãn Thần kinh ngạc, dù sao câu trả lời này cũng có hơi bất ngờ, cô thật sự nghĩ rằng anh có mục đích khác.

“Còn vấn đề nào nữa không?” Dưới ánh trăng, hai má của anh càng thêm anh tuấn.

“À, hết rồi.” Trang Noãn thần cắn môi, có lẽ chỉ là hiểu lầm thôi, ngẩng đầu nhìn lên lầu, thở dài, “Đi lên thôi.”

Không phải vạn bất đắc dĩ, Trang Noãn Thần thật sự không muốn bước vào nhà bác cô, như tối nay, lúc bác cô vội vã chủ động ra mở cửa, đầu cô bắt đầu đau nhứt.

“Noãn Thần à, đây là bạn trai con à?” Giọng nói vang dội của bác lộ vẻ reo mừng, đôi mắt khôn khéo như tia X-quang quét từ trên xuống dưới người đàn ông mặc complet mang giày tây đứng trước cửa.

Giang Mạc Viễn tươi cười, “Chào bác.”

“À, chào cháu, chàng trai này trông thật lanh lợi, Noãn Thần con cũng thật là, còn để cậu ấy đứng mãi ở đây làm gì?” Bác nói xong liền giơ tay kéo Giang Mạc Viễn vào nhà.

Trang Noãn Thần đưa tay nhấn nhấn huyệt thái dương, cũng đi theo vào nhà, chỉ mong tối nay có thể yên ổn được chút.

“Thưa bác, đây là ít hoa quả cháu mang đến biếu hai bác, chì là một chút tấm lòng.” Giang Mạc Viễn lễ phép đưa giỏ trái cây đến.

Bác cô đánh giá anh từ trên xuống dưới một lượt, lại nhìn giỏ trái cây, hồi lâu sau mới nhận lấy, vẻ nhiệt tình trên mặt dường như giảm bớt, “À, trái cây hả, anh họ của Noãn Thần ngày nào cũng đưa đến, ăn cũng ăn không hết, cháu còn lãng phí chỗ tiền này làm gì.”

Giang Mạc Viễn không nói gì, từ đầu đến cuối trên mặt chỉ là vẻ tươi cười thản nhiên.

Trang Noãn Thần thấy thế lập tức chuyển đề tài, “Bác trai đâu ạ?”

“Bác trai con đang nấu cơm.” Bác cô nói xong, lập tức hắng giọng hô lên, “Ông Nhan à, Noãn Thần đến rồi này.”

Bác trai cô đeo tạp dề từ nhà bếp đi ra, một tay cầm muôi nấu ăn, nói giọng Bắc Kinh niềm nở chào đón, “Ôi, ngoài đường kẹt xe đúng không? Bác gái con chưa đến 6h mà đã bắt đầu sốt ruột, trông hai đứa đến, đến nhà là tốt rồi, chàng trai trẻ, đừng khách sáo, lát nữa nếm thử tài nghệ của bác nhé.”

Giang Mạc Viễn ngồi kế bên Trang Noãn Thần, sau khi nhìn thấy bác trai cô bước ra liền đứng lên, lễ phép trả lời, “Dạ cám ơn bác.”

Bác cô bước đến, một tay đẩy bác trai vào nhà bếp, vừa nói, “Mau mau đi làm thức ăn của ông đi, làm đại vài món là được.”

“Sao có thể làm đại chứ? Noãn Thần lâu lâu mới đến chơi, lần này lại dẫn bạn trai đến…”

“Nói lung tung gì vậy? Làm mau đi!” Bác cô lại kêu lên.

Trang Noãn Thần đưa tay kéo Giang Mạc Viễn ngồi xuống, nhích sát lại anh thấp giọng nói, “Trước kia bác trai làm ở nhà hàng FLO nhiều năm, tay nghề nấu món tây rất tuyệt, nhưng sở trường của bác chính là mấy món cung đình.”

“Vậy thì rất lợi hại rồi.” Giang Mạc Viễn khẽ cười. FLO là nhà hàng Pháp nổi tiếng ở Bắc Kinh, với hương vị món ăn tinh tế lừng danh khắp đô thành, một người chẳng những tinh thông món Pháp còn am hiểu món cung đình thì đúng là đáng ngưỡng mộ.

Trang Noãn Thần gật đầu, không nói thêm gì nữa. Thật ra cô đã sớm hối hận khi dẫn Giang Mạc Viễn đến đây, bác cô thật ra không xấu, nhưng rất thực dụng, nói chuyện sắc bén không chút nể nang; bác trai cô thì tốt hơn một chút, là người Bắc Kinh điển hình lạc quan và cởi mở tận trong xương tủy, thích nhất là đồ cổ, sau khi về hưu không có chuyện gì làm thì thích đi dạo ở phố Phan Gia Viên, không thì tán dóc với mấy người trong nghề đồ cổ, cô thích tiếp xúc với bác trai hơn, người đơn giản, đương nhiên chung sống cũng dễ hòa hợp hơn.

Hiện giờ cô vẫn đang lo không biết lát nữa bác cô sẽ gây khó dễ cho Giang Mạc Viễn thế nào.

Người đàn ông bên cạnh như đọc hiểu suy nghĩ của cô, lơ đãng duỗi tay ra, đặc biệt dịu dàng nắm lấy đầu vai cô. Cô khẽ ngẩn ngơ, ngước nhìn anh, anh lại chỉ cười khẽ, ánh mắt trầm ổn tràn ngập sức mạnh.

Trái tim cô như bị thứ gì đó chạm vào, Trang Noãn Thần lập tức thu hồi ánh mắt, gương mặt dần nóng lên.

Người đàn ông bên cạnh như đọc hiểu suy nghĩ của cô, lơ đãng duỗi tay ra, đặc biệt dịu dàng nắm lấy đầu vai cô. Cô khẽ ngẩn ngơ, ngước nhìn anh, anh lại chỉ cười khẽ, ánh mắt trầm ổn tràn ngập sức mạnh.

Trái tim cô như bị thứ gì đó chạm vào, Trang Noãn Thần lập tức thu hồi ánh mắt, gương mặt dần nóng lên.

May là bác trai cô nhanh chóng gọi vào ăn cơm, bốn người họ ngồi theo thứ tự, bác trai vô cùng hào phóng lấy ra một bình rượu Mao Đài hảo hạng, rồi lôi kéo Giang Mạc Viễn uống vài ly với ông.

Giang Mạc Viễn cũng không từ chối, chỉ đưa tay cầm bình rượu Mao Đài, rót đầy cho ông trước, sau đó tự mình rót một ly.

Trang Noãn Thần lo lắng nhìn anh, Mao Đài nặng lắm đó, anh được không?

Bác gái cô trông có vẻ không vui, nhưng không biểu hiện ra ngoài rõ ràng, sau khi ngồi xuống liền nhìn thẳng vào Giang Mạc Viễn, hỏi, “Chàng trai, xưng hô thế nào đây?”

“Là Giang Mạc Viễn ạ, bác gọi cháu là Mạc Viễn được rồi.” Anh ngồi thẳng người, ngôn hành cử chỉ vô cùng ung dung.

Bác cô cười cười, “Tiểu Giang à, năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Dạ 32.” Giang Mạc Viễn trả lời ngắn gọn.

Trang Noãn Thần cũng hơi xoay đầu nhìn anh, đây cũng là lần đầu tiên cô biết tuổi của anh.

“32 tuổi à?” Bác cô nhíu mày kêu lên, lại dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn anh từ trên xuống dưới, “Cậu từng ly hôn à? Có con cái gì chưa?”

“Bác, bác nói gì vậy?” Trang Noãn Thần thật sự chịu không nổi cách nhìn người đầy thành kiến của bác cô.

“Cái con bé ngốc này, bác hỏi một chút thì có làm sao? Chẳng lẽ 32 tuổi mà chưa từng yêu đương à? Giờ quơ đại một cái là có thể nắm được một đống người ly hôn ấy chứ.” Bà trừng mắt liếc cô một cái.

Trang Noãn Thần xấu hổ vô cùng, còn định mở miệng nói gì đó, Giang Mạc Viễn bên cạnh chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, không buồn không giận đáp một câu, “Cháu còn độc thân.”

Tiếng nói của anh mềm nhẹ rõ ràng, không biết nguyên nhân do đâu mà tim cô bỗng nảy lên một chút, anh lại có thể chủ động nói tình trạng của bản thân? Hóa ra, anh còn độc thân…

“Ôi trời tôi nói bà đừng có hỏi này hỏi nọ mà, bọn nhỏ dễ gì đến đây một chuyến, đừng dọa tụi nó mà.” Bác trai cô ở một bên nhanh chóng điều tiết bầu không khí, “Nào nào nào, mau cầm đũa lên đi, nếm thử tay nghề của bác thế nào.”

Bác cô bị bác trai nói nên không vui, bất mãn cầm đũa.

Giang Mạc Viễn chỉ lắc đầu mỉm cười, cầm đũa dùng cơm, mỗi cử chỉ đều rất lịch thiệp. Trang Noãn Thần ở bên cạnh ăn thấy nhạt nhẽo, lòng cô vẫn luôn cảnh giác, sợ bác cô lại ném quả bom gì đến.

“Tiểu Giang, nào, làm một ly với bác nào.” Bác trai cô nâng ly, rượu Mao Đài tràn đầy tỏa ra hương rượu nồng đậm.

“Bác, ly đầy vậy à? Hay ai uống được nhiêu thì uống đi ạ.” Trang Noãn Thần vừa nghe anh nói muốn uống liền giật mình, cô biết tửu lượng của bác trai mình tốt lắm, nhưng cô lại chưa từng thấy Giang Mạc Viễn uống rượu trắng thế nào.

“Đây là ly rượu đầu tiên thì sao mạnh ai nấy uống được chứ?” Bác trai cô cười ha ha nói, “Đàn ông có thể uống được bao nhiêu rượu thì đại diện cho có thể làm bao nhiêu việc đó, biết chưa?”

Trang Noãn Thần không khỏi xấu hổ, đây là tà thuyết ngụy biện gì thế này?

Giang Mạc Viễn cũng tỉnh bơ giơ tay ôm vai cô, cười nói, “Ly này chắc chắn phải uống rồi, bác đích thân xuống bếp cực khổ mà, nào, cháu kính bác ly này.” Nói đoạn, nâng ly nhẹ nhàng chạm vào ly của ông rồi ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Sự thẳng thắn của anh khiến bác trai cô liên tục tán thưởng, bản thân cũng uống sạch một hơi. Sau khi hai người lại uống thêm vài ly, bác trai cô ‘bật máy phát’.

“Tiểu Giang à, đừng thấy hiện giờ bác đã về hưu, nhưng bên FLO ngày nào cũng đến mời bác về, haiz, bác không thèm về, khó khăn lắm mới được nghỉ hưu, tội tình gì bắt mình chịu khổ chứ?” Ông lại gắp một chút thức ăn bỏ vào miệng, “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nhiều năm làm ở FLO đúng là học được không ít kỹ thuật quản lý nhà hàng của nước ngoài, quản lý chặt chẽ lắm, bác cũng học được không ít tiếng Pháp nhé, Tiểu Giang, cháu biết tiếng Pháp không?”

Trang Noãn Thần theo bản năng nhìn về phía Giang Mạc Viễn.

Giang Mạc Viễn đặt nhẹ đũa xuống, trước sau vẫn duy trì thái độ ôn hòa lễ phép, “Dạ cháu cũng biết sơ sơ thôi ạ, thật sự tiếng Pháp rất khó học.”

Cô hơi nhướn mày, không nói gì, lại phát hiện anh có một thói quen, mỗi lần bác trai cô hỏi câu gì, anh cũng sẽ đặt đôi đũa trong tay xuống, loại thói quen lễ tiết này cũng không phải được hình thành trong một sớm một chiều được, chứng tỏ anh rất có gia giáo.

“Đúng đó, lúc ấy bác học lâu lắm, nhưng cũng học được có vài câu, bác còn thuộc thơ nữa đó, là bài… à, tên là ‘Đôi ta’.” Bác cô nói xong lại bắt đầu tự khoe khoang mình giỏi, rung đùi đắc ý đọc một tràng thơ bằng tiếng Pháp, đang đọc giữa chừng đột nhiên nhớ không ra, nhìn về phía Trang Noãn Thần, “Sau câu ‘Anh ước mong được sống vui bên em’ là tới câu gì ấy nhỉ?”

Trang Noãn Thần bất đắc dĩ cười cười, “Bác à, con chỉ học một khóa tiếng Pháp không chuyên thôi, sao mà thuộc cái này chứ?”

“Vậy không hỏi con nữa, Tiểu Giang, câu tiếp theo là gì?” Bác trai cô uống có hơi hưng phấn, ngoan cố hỏi.

“Ông Nhan à, ông uống nhiều rồi đó? Uống ít lại đi, đừng lôi kéo người ta đọc thơ tiếng Pháp với ông, mấy đứa trẻ tuổi thời này có thể biết cái gì chứ?” Bác cô lên tiếng, nhíu mày nói.

“Vậy để tôi đi lật sách ra xem, Tiểu Giang, cháu chờ chút.” Bác trai cô nói xong liền đứng dậy, tính ngoan cố của ông đúng là không ai cản nổi, Trang Noãn Thần vừa định đứng lên đỡ ông, đã thấy Giang Mạc Viễn đứng lên, giữ ông lại, ung dung cười, “Bác ngồi xuống đi ạ, đừng tìm, để cháu đọc cho.”

Bác trai cô nghe vậy liền lập tức ngồi xuống.

Giang Mạc Viễn cũng ngồi xuống, đọc ra, “J’ai envie de vivre avec toi (Anh ước mong được sống vui bên em); J’ai envie de rester avec toi (Anh ước mong được có em luôn bên anh); Toute la vie, de rester avec toi (Với anh được có em luôn bên anh); Toute la vie, toute la vie, toute la vie (Ta bên nhau đến mai sau cho đến mai sau).” Thứ tiếng Pháp duyên dáng tuôn ra từ miệng anh, lưu loát tự nhiên, Trang Noãn Thần nghe đến ngây ngẩn cả người, tiếng Pháp của anh nói đúng chuẩn như tiếng mẹ đẻ, vậy mà lại nói bản thân chỉ biết sơ sơ?

Bác trai cô nghe xong liên tục vỗ đùi, thú vị giơ một ngón tay với Giang Mạc Viễn, “Lợi hại, thật sự lợi hại! Tiểu Giang à, chân nhân bất lộ tướng nha.”

Giang Mạc Viễn chỉ khẽ nói, “Cháu cũng chỉ biết có vậy thôi.”

“Chàng trai khiêm tốn, bác thích!” Ông là người đứng giữa, đứng dậy vỗ vai Giang Mạc Viễn, hào sảng nói, “Bình thường cháu còn thích cái gì? Có nghiên cứu đồ cổ không?”

Đồ cổ?

Trang Noãn Thần suýt chút nữa bị sặc thức uống, bác trai cô đúng là nghĩ gì nói đó, anh ấy làm sao biết nhìn đồ cổ chứ?

Giang Mạc Viễn lại đặt đũa xuống, khiêm tốn nói, “Tri thức về đồ cổ rất uyên thâm, không dám nhận định bừa bãi, có vẻ như bác trai rất thích nghiên cứu đồ cổ?”

Bác trai cô cười ha ha, “Chờ chút, để bác cho cháu xem đồ tốt.” Nói xong, ông đứng lên đi vào thư phòng, lập tức cầm ra một giá nến.

“Ông Nhan à, ông uống chút rượu thì lên trời có phải không? Khi khổng khi không cầm nó ra đây làm gì?” Bác cô đứng dậy kêu lên.

“Đàn ông đang nói chuyện phụ nữ đừng chen vào.” Bác trai cô cãi lại, đưa giá cắm nến trong tay cho Giang Mạc Viễn, “Nhìn xem, đồ tốt đó nha.”

Giang Mạc Viễn nhận lấy xem một lượt, trong mắt thoáng có vẻ ngẩn ngơ, ngay sau đó khóe môi hơi cong lên, nói lời tự đáy lòng, “Giá nến bằng ngọc lưu ly xanh có chạm trổ hoa văn hình hoa lá màu vàng của Ung Chính đời Thanh, đồ tốt, thật sự là đồ tốt. Nếu suy đoán của cháu là đúng, đây hẳn là đồ vật dùng để tế trời, do chính tay thợ thủ công cung đình bên trong Tử Cấm Thành làm.”

Trang Noãn Thần như hít phải hơi lạnh, kinh ngạc nhìn Giang Mạc Viễn, đồ cổ… anh cũng biết? Bác trai cô là cao thủ chơi đồ cổ, anh lại ở trước mặt ông nói rõ ràng mạch lạc thế này, xem ra có hiểu biết thấu đáo về đồ cổ, người đàn ông này, còn có bao nhiêu mặt mà cô không biết?

Bác trai cô nghe xong mừng rỡ vỗ đầu, “Vừa nghe là biết dân trong nghề rồi! Trong nghề nhá! Tiểu Giang à, cháu còn trẻ thế này mà liếc một cái liền nhận ra nó thật đúng là lợi hại, lúc bác ở tuổi của cháu cũng không có bản lĩnh lớn vậy đâu. Nếu cháu đã có hiểu biết với vật này như vậy, thì định giá thử xem nào.”

“Cái này…” Giang Mạc Viễn nhìn kỹ một phen, lúc quan sát giá nến lông mày hơi nhíu lại, “Đây là đồ thượng đẳng, chỉ tiếc phần đế có chút va đập, ít nhất giá trị ban đầu của nó cũng bị giảm xuống khoảng một trăm ngàn tệ.”

“Lợi hại! Cháu thật sự là lợi hại!” Bác trai cô đưa tay vỗ vai anh, vẻ mặt buồn rầu nói, “Nhà giám định đồ cổ cũng nói như vậy, nói y chang cháu vậy đó, haiz, nhưng mà bác thích, cho dù không bị va đập, cho dù là giá trên trời bác cũng không bán.” Nói đến đây ông đưa mắt nhìn Giang Mạc Viễn, trong mắt lộ vẻ tán thưởng, “Chàng trai trẻ, cháu am hiểu không ít nha.”

“Bác quá khen, chỉ là ba cháu có hứng thú với đồ cổ, cháu cũng chỉ đi theo góp vui mà thôi.” Trước sau Giang Mạc Viễn luôn duy trì nụ cười thản nhiên, nhìn qua không quan tâm thiệt hơn.

“Vậy hả? Nếu có cơ hội nhất định phải luận bàn với ba cháu mới được.” Bác trai cô cười ha ha.

Đang trò chuyện, bác cô bên này tính toán đã tìm được cơ hội, lập tức hỏi, “Tiểu Giang à, ba mẹ cháu làm nghề gì vậy?”

Lại nữa rồi…

Đầu Trang Noãn Thần lại bắt đầu đau nhứt.

Giang Mạc Viễn nhìn về phía bác cô, giọng nói vô cùng nhẫn nại, “Ba mẹ chảu chỉ kinh doanh nhỏ thôi, hiện giờ cả hai đều đã về hưu, không làm gì cả.”

“À.” Bác cô lại đánh giá anh từ trên xuống dưới, ánh mắt đột nhiên dừng ở ống quần anh, cố ý kêu lên, “Cháu không lái xe vào khu này à?”

Trang Noãn Thần ngây ngẩn, thuận thế nhìn lại, hóa ra trên ống quần Giang Mạc Viễn có dính chút bụi đất, không chỉ có anh, trên quần cô cũng có, bên ngoài khu chung cư đang sửa đường, bọn họ đi bộ đến, trên ống quần dính bụi đất cũng là bình thường.

“Dạ không ạ.” Giang Mạc Viễn trả lời thật.

“Cái gì? Ngay cả xe cháu cũng không có à?” Bác cô hiểu lầm ý anh, giọng nói trở nên lanh lảnh, “Cháu cũng 32 rồi mà, ngay cả chiếc xe cũng không mua nổi à?”

“Bác…”

“Vậy còn nhà cửa ở đâu? Cháu cũng phải mua nhà chứ?” Bà không thèm để ý Trang Noãn Thần, nhìn Giang Mạc Viễn bằng cặp mắt khinh thường.

Giang Mạc Viễn vẫn cười nhạt, “Xin lỗi bác, cháu không mua nhà ở Bắc Kinh.”

Bác cô sửng sốt, lập tức nhíu mày, một phen kéo Trang Noãn Thần qua, “Con làm gì vậy? Tìm một người lớn tuổi không nói, ngay cả nhà cả xe cũng không có? Con đi theo cậu ta ăn không khí hả? Tạm thời chưa nói đến Trình Thiếu Tiên nạm vàng kia, chỉ lấy Cố Mặc ra mà nói, cậu này còn không bằng một góc của người ta.”

“Bác, khi khổng khi không bác nhắc đến anh ấy làm gì?” Lòng Trang Noãn Thần chùn xuống, bỗng nhiên cảm thấy ngột ngạt.

Bác vừa định mở miệng, cửa phòng khách mở ra, Nhan Minh từ bên ngoài đi vào, ném chìa khóa xe sang bên cạnh, “Mẹ, đứng từ xa đã nghe mẹ hô to gọi nhỏ, ầm ĩ cái gì vậy?”

Đọc truyện chữ Full