DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 2174: Người thích xen vào chuyện người khác

Diệp Mặc sau khi vào Tiên tức lâu Hư Tinh, còn chưa kịp lấy ngọc bài ra, Tiên tử của Tiên tức lâu đã dẫn hắn đến chỗ ở tốt nhất rồi.

Trong chín ngày này, Diệp Mặc cũng không ra ngoài, chỉ trong Tiên tức lâu suy nghĩ tình huống sắp phải đối diện. Sắp tham gia đại hội phân chia suất vào Đạo Quả Tháp, hắn cũng không lo lắng, thứ mà hắn đang nghĩ là có cần đi giúp Hỗn Nguyên cung chủ kia luyện đan không, nếu đi, thì có thể lấy được tài nguyên mà hắn khát khao lấy được, nhưng cũng có nguy hiểm cực lớn.

Nếu không đi, nhiều đồ tốt như vậy cũng không còn nữa, hơn nữa hắn còn có thể đối diện với sự truy sát của một cường giả Hỗn Nguyên, cường giả Hỗn Nguyên Diệp Mặc cũng chưa từng gặp qua, nhưng lại biết tuyệt đối không đơn giản.

Thời gian trôi đi cực nhanh, thời gian chín ngày trong nháy mắt trôi qua, Hình Hồng mặc dù lo lắng cho Diệp Mặc, nhưng cũng không có hứng đi tìm Diệp Mặc luyện đan trong mấy ngày nay. Mấy ngày này đến mời Diệp Mặc luyện đan, chẳng phải nói y sợ Diệp Mặc bị giết chết trong đại hội phân chia suất vào Đạo Quả Tháp sao?

Quảng trường Thần Thánh bảng vô cùng rộng lớn, đâu đâu cũng là trận pháp cấm chế. Phía trên cùng quảng trường có hai tấm bia đá cao tận trời xanh, màu sắc của tấm bia đá màu vàng kim, trên đó có viết tên màu trắng.

Có một tấm bia đá khác lại là màu trắng, chữ viết trên đó lại có màu vàng kim.

Diệp Mặc nhìn thấy hai tấm bia đá cao chọc trời này, liền biết đây chính là Thần Thánh bảng trong Hư Thị rồi. Tấm bia đá màu vàng kia chắc hẳn là Thần bảng, còn tấm màu trắng là Thánh bảng.

Trước mỗi tấm bia đá đều có một đài thi đấu cực lớn, xung quanh đài thi đấu đều là cấm chế mọc như nấm. Thần thức của Diệp Mặc quét qua đó, lập tức biết hai đài thi đấu cực lớn này chắc hẳn là lôi đài tỉ thí. Cấm chế xung quanh hai lôi đài này cực cường hãn, Diệp Mặc đoán chừng, cho dù là cường giả Đạo Nguyên cũng chưa chắc có thể phá vỡ được loại cấm chế cường hãn này.

Trên quảng trường có rất nhiều người, nhưng vì quảng trường này quả thực quá rộng lớn, ngược lại có vẻ thưa thớt.

- Diệp đan thánh.

Khi Diệp Mặc vẫn còn đang quan sát hai lôi đài, Áo Hách cũng đã đến bên cạnh Diệp Mặc cung kính chào hỏi.

Diệp Mặc gật đầu vừa định nói chuyện, thì lại nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên:

- La Thanh Hà, nếu như đến rồi, thì đến nhận khiêu chiến của tôi đi. Từ hôm nay trở đi, xếp hạng thứ 383 trên Thần bảng chính là của Vô Khang tôi.

Cùng với giọng nói ác liệt này, một người đàn ông thân mặc Tiên bào màu đen cũng đã hạ xuống lôi đài trước Thần bảng. Người này tu vi Hóa Đạo đỉnh phong, vốn dĩ khuông mặt trắng phối hợp với Tiên bào màu đen trên người gã, lại càng lộ vẻ trắng bệch hơn. Lúc này từng đường ma khí lượn lờ bên người gã, bất cứ người nào cũng có thể nhìn ra, Vô Khang này là một Hóa Đạo Thánh Đế của Ma tộc.

- Nói khoác không biết ngượng.

Một người đàn ông thân mình mặc Tiên bào màu xanh ngay tức khắc cũng hạ xuống lôi đài này.

- Ồ!

Diệp Mặc kinh dị thốt lên, lập tức liền chú ý đến người đàn ông mặc Tiên bào màu xanh tên La Thanh Hà này, người đàn ông áo xanh này cũng là một Hóa Đạo Thánh Đế, hơn nữa Hóa Đạo viên mãn rồi. Khiến Diệp Mặc kinh dị không phải là tu vi của y, mà là người này không ngờ là một Thánh Đế của Nhân tộc.

Sau khi đến Hư Thị, Diệp Mặc cảm giác Nhân tộc nhu nhược, hắn cũng không ngờ trên Thần bảng còn có một Thánh Đế của Nhân tộc. Xem ra Hình Hồng cũng không lừa hắn, Hình Hồng nói thần bảng có hai người là Thánh Đế của Nhân tộc, chỉ có điều không biết người còn lại ở đâu rồi.

Hóa Đạo Thánh Đế Ma tộc Vô Khang kia thấy La Thanh Hà lên đài, đến một câu cũng chẳng thèm nói, trực tiếp phóng Kim Ô Ma Tiên ra, chỉ trong nháy mắt, cả lôi đài liền bị ánh sáng đen nhánh bao phủ, chỉ có điều trong ánh sáng màu đen này mang theo từng đường kim quang.

Còn La Thanh Hà thì không nửa phần lùi bước, dường như cùng lúc đó cũng phóng ra một cây kiếm dài màu xanh, sau khi cây kiếm dài này được La Thanh Hà phóng ra, liền biến thành một mảng xanh.

Vì lôi đài này có thần thức che đậy, tất cả mọi người đứng nhìn xung quanh chỉ có thể dùng mắt nhìn, chứ không thể nào phóng thần thức của mình vào trong cấm chế của lôi đài đó được. Tất cả mọi người đứng quan sát chỉ có thể nhìn thấy một mảng xanh và một mảng đen nhánh đang giăng giăng khắp nơi, nhưng không biết rốt cuộc ai chiếm thế thượng phong.

Thần thức của Diệp Mặc cũng không thể nào quét vào trong võ đài đượcc. Mặc dù hắn có công pháp thần thức, nhưng ngang nhiên phá vỡ cấm chế của lôi đài này, quét thần thức của mình vào trong, thì cũng phạm vào tối kỵ. Huống chi, Diệp Mặc biết sự cường hãn của cấm chế lôi đài này, cho dù thần thức công pháp của hắn, cũng chưa chắc có thể phá được.

Vốn dĩ Diệp Mặc còn nhìn quang ảnh pháp bảo của hai người này, hơn nữa suy nghĩ xem ai sẽ thắng. Nhưng hắn nhìn một chút liền cảm thấy không đúng, bóng kiếm màu xanh kia lại khiến hắn có cảm giác cực kỳ quen thuộc.

Chẳng những quen thuộc, hơn nữa hắn còn từng nhìn thấy loại công pháp này. Diệp Mặc cũng không dùng nhiều thời gian, cũng đã nghĩ ra rồi. Bóng kiếm màu xanh này không phải cùng nguồn gốc với công pháp mà Hứa Xương Cát tu luyện sao?

Hứa Xương Cát là người hắn thay mặt sư phụ nhận làm đệ tử, cũng là sư huynh của hắn. Công pháp của Hứa Xương Cát vì không có kế tục, còn là mình giúp sửa chữa, công pháp đó tên là Thanh Hà Tu Thần Quyết.

Thanh Hà Tu Thần Quyết? Người trên lôi đài này tên là La Thanh Hà, Diệp Mặc bỗng nhiên hiểu ra. Hắn thậm chí có thể khẳng định, Thanh Hà Tu Thần Quyết mà Hứa Xương Cát tu luyện chính là do La Thanh Hà để lại. Nếu là do La Thanh Hà để lại, chứng tỏ y cũng đến qua đại lục Lạc Nguyệt.

Diệp Mặc trong lòng thầm than, vũ trụ vô cùng mênh mông, nhưng khi tu vi của anh đến một trình độ nhất định rồi, thì vũ trụ vô cùng mênh mông này sẽ trở nên nhỏ lại, vì tu vi của anh đến trình độ này rồi, anh sẽ đến nơi thích ứng với tu vi của anh.

La Thanh Hà đến Hư Thị, hơn nữa còn lộ tên tuổi, thậm chí trở thành Thánh Đế trong Thần bảng. Còn hắn cũng là vì đại đạo của mình, đến Hư Thị, sở dĩ còn chưa lưu danh trên Thần bảng, đó là vì hắn căn bản cũng không có hứng với cái danh này.

Vì trên lôi đài có người thi đấu, những người tụ tập xung quanh cũng hiều hơn. Diệp Mặc cũng vì nhận ra La Thanh Hà, lại càng chú ý đến trận đánh của hai người này.

Hai người trong lôi đài sớm đã không nhìn thấy thân hình nữa rồi, chỉ có bóng cây roi màu đen và bóng kiếm màu xanh giăng giăng khắp nơi, thỉnh thoảng truyền ra âm thanh đập vào nhau nghe chói tai.

Một tiếng rú gào cực kỳ thô bạo truyền từ lôi đài ra, lập tức mọi người nhìn thấy một thú ảnh màu đen. Diệp Mặc vừa nìn liền nhận ra đây là một con vụ ma thú. Nhưng con vụ ma thú này cũng cường hãn hơn rất nhiều so với con vụ ma thú mà lúc trước Diệp Mặc gặp phải.

Tất cả mọi người đều nhìn ra, con vụ ma thú này là do Thánh Đế Ma tộc Vô Khang phóng ra. Con vụ ma thú này cũng đã vô cùng ngưng thực rồi, thậm chí có thể thôn phệ bóng kiếm màu xanh kia nữa.

Từ lúc con vụ ma thú kia ra ngoài, bóng kiếm màu xanh của La Thanh Hà lập tức trở nên thưa thớt hơn, còn quang mang màu đen thì dần bao phủ toàn bộ lôi đài lại. Những người đứng quan sát đều biết, con vụ ma thú này sau khi xuất hiện, La Thanh Hà cũng đã thua một nửa rồi.

Ngay cả đến Diệp Mặc cũng cho rằng La Thanh Hà sắp thua rồi, thậm chí sẽ trở thành món ăn của vụ ma thú này. Diệp Mặc trong lòng thầm thở dài, hắn biết loại thi đấu lôi đài này, trừ phi là chủa động nhận thua, đối phương bằng lòng thả cho anh đi, nếu không chỉ có thể đợi bị đối phương giết chết.

Mặc dù Diệp Mặc rất muốn cứu La Thanh Hà một lần, nhưng cũng biết, hắn không có tư cách đi cứu La Thanh Hà. Một khi hắn đi cứu La Thanh Hà, đó mới là chuyện xấu.

Đúng lúc bóng kiếm màu xanh kia sắp tiêu tán hoàn toàn, trên lôi đài bỗng nhiên có một tiếng hí thảm thiết. Sau khi tiếng hét này vang lên, đám người mới nhìn rõ, giữa lôi đài có thêm một con rối màu đỏ sậm. Con rối này cực kỳ linh hoạt, xông lên chỉ cắn vài miếng là con vụ ma thú kia đã tan tành không còn hình dạng. truyện được lấy tại

Diệp Mặc thầm gật đầu, con rối này tuyệt đối là một thức có Tiên linh tính, hơn nữa đẳng cấp cực cao. Xem ra La Thanh Hà cũng không kém, có thể làm ra được con rối đẳng cấp như này.

La Thanh Hà cứ như bị con vụ ma thú của đối phương chọc giận, bóng kiếm màu xanh trong tay bỗng nhiên ngưng luyện, hình thành một dải lụa màu xanh, trực tiếp đánh về phía ấn đường của Vô Khang.

Lúc này Vô Khang giống như trúng tà vậy, ngược lại đơ người không nhúc nhích. Bóng kiếm màu xanh trong nháy mắt liền làm nổ tung đầu của Vô Khang, nguyên thần của Vô Khang vừa mới chạy thoát ra, đã bị con rối đứng bên tiêu diệt.

Diệp Mặc thấy một chiêu này của La Thanh Hà, và cả biểu hiện của Vô Khang nữa, lập tức liền biết, La Thanh Hà chắc chắn biết một công pháp thần thức, hơn nữa còn có thể thông qua nó mà đánh lén người khác. Chẳng trách y có thể tiến vào Thần bảng, quả thực là có bản lĩnh.

La Thanh Hà sau khi giết chết Vô Khang, giơ tay thu lại đồ của Vô Khang và con rối kia, nhảy xuống lôi đài.

- Tiểu tử anh muốn chết sao, không ngờ lại dám tìm người giúp đỡ trong khi thi đấu khiêu chiến Thần bảng, hôm nay anh để cái mạng nhỏ đó lại đây đi.

La Thanh Hà vừa mới xuống lôi đài, một giọng nói lạnh lùng sát khí đầy trời liền truyền đến, đồng thời một ánh sáng màu máu cường đại đập xuống.

La Thanh Hà miễn cưỡng phóng kiếm ra, mang theo một dấu vết màu xanh chặn lại quang mang màu đỏ kia lại. Nhưng đường ánh sáng màu đỏ kia cường hãn hơn nhiều so với bóng kiếm màu xanh của y, La Thanh Hà trực tiếp bị quang mang màu đỏ đó đánh bay, phun vài ngụm máu trong không trung.

Cho đến lúc này, một bóng người đỏ như máu mới hạ xuống quảng trường, khí tức sát khí và sự cường đại màu máu của Đạo Nguyên Thánh Đế này vây xung quanh người gã, đây rõ ràng là một cường giả Đạo Nguyên.

- Trên quảng trường Thần Thánh bảng, một Đạo Nguyên Thánh Đế như anh không ngờ lại dám khinh thường quy tắc ra tay với một Hóa Đạo như tôi?

La Thanh Hà nói, khóe miệng vẫn tràn ra chút máu. Vừa nãy động thủ cùng Đạo Nguyên này một chút, mặc dù giữ được tính mang, nhưng thần sắc lại uể oải không còn phấn chấn nữa.

- Anh trên lôi đài dùng con rối ẩn giấu một người, tương đương hai người cùng đánh một mình Vô Khang, vi phạm quy định trước, tôi sao không thể ra tay với anh?

Đạo Nguyên Thánh Đế có sát khí màu đỏ vây quanh người này lạnh giọng nói với La Thanh Hà, nói xong, lại phóng pháp bảo trong tay ra, muốn động thủ tiếp.

Trong quảng trường có rất nhiều Thánh Đế của Nhân tộc đến, nhưng không ai dám bước lên nói chuyện, vì bọn họ biết, chỉ cần bước lên nói chuyện, thì chắc chắn bị giết. Còn Thánh Đế của những tộc khác, lại càng không có ai dám đứng ra nói chuyện.

La Thanh Hà trong lòng có chút tuyệt vọng, y muốn dùng cơ hội tiến vào Đạo Quả Tháp lần này thăng cấp lên Đạo Nguyên, nhưng không ngời lại khiến một cường giả Đạo Nguyên giết chết y. Nhưng cho dù như vậy, muốn y bó tay bị giết, thì tuyệt đối không thể.

- Miệng của anh là cái đít hay mắt của anh dính trên mông đít vậy? Nói chuyện sao lại thối không ngửi được như vậy? Bổn thánh sao lại nhìn thấy hai người đánh nhau một người dùng vụ ma thú, một người dùng con rối?

Đúng lúc Đạo Nguyên Thánh Đế có sát khí màu máu vây xung quanh người này muốn động thủ tiếp, một giọng nói khinh thường liền ngắt đứt lời gã.

Đọc truyện chữ Full