DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 2035: Tìm Diệp Mặc tính sổ

Người có thể tu luyện tới tiên đế viên mãn thậm chí Bán Thánh, có mấy người đồ ngốc? Căn bản là không cần người này nhắc nhở, mấy người kia đã biết thần thức không thể quét ra.

Diệp Mặc vẫn ung dung thản nhiên, hắn phát hiện trong mười người ở đây, vừa rồi hắn tổn thất thần thức là ít nhất. Đây hẳn là có quan hệ tới chuyện thần thức của hắn mạnh mẽ, cùng với có tôi luyện thần thức trong lốc xoáy thời gian tại Mộ Hoa Thần Sơn.

Tư Không Xán nửa chữ cũng không nhắc nhở, chỉ một lòng mang theo đám mây xám chạy đi. Cho dù là người bên trong mây xám thức hải bị xoắn nát, ông ta cũng sẽ làm như không biết.

Tư Không Xán tốc độ không thể nói chậm, nhưng tốc độ này của ông ta, thế này đã rất nhiều ngày rồi, mà còn chưa tới ranh giới thực sự của Thần Phần Vực. Điều này càng khiến cho Diệp Mặc hoài nghi, cho dù là Tố Đạo Thánh đế, có phải là có thể thông qua cái nơi này, sau đó từ Thần Phần Vực đi ra được hay không.

Mấy người muốn tìm Diệp Mặc gây phiền toái cũng không còn hứng thú nói chuyện tiếp nữa, bọn họ bị người khác mang theo phi hành tại bên ngoài Thần Phần Vực. Một khi Tư Không Xán tâm tình không tốt, hoặc là gặp chuyện gì chuyện, tiện tay ném một cái, bọn họ một người cũng không sống nổi.

May là thời gian bọn họ nghiêng ngả trong mây xám cũng không dài, thời gian chỉ có nửa ngày, mười người cũng cảm giác được lòng bàn chân chấn động, lập tức bọn họ nghe thấy tiếng nói của Tư Không Xán truyền đến:

- Nơi này chính là ranh giới Thần Phần Vực, cơ duyên của mọi người tự mình tìm kiếm, tự làm cho tốt...

Lúc nói bốn chữ cuối cùng, thân hình Tư Không Xán sớm đã mờ mịt không không thấy nữa.

Mười người đều chưa từng tới ranh giới Thần Phần Vực, nghe được tiếng nói này xong, nhao nhao dùng nguyên khí bảo vệ toàn thân, đồng thời bắt đầu xem xét tình hình chung quanh. Một số người còn phóng ra pháp bảo, cẩn thận ứng phó.

Vị trí bọn họ đang đứng hoàn toàn u ám, chung quanh cũng có rất nhiều lốc xoáy thời gian và không gian, thậm chí là khe nứt hư không. Nhưng những lốc xoáy này đều rất nhẹ nhàng, quy tắc cũng không phải là mạnh lắm. Cho dù là Tiên đế sơ kỳ bình thường cũng có thể ứng đối, chớ đừng nói chi là ở đây người tu vi kém nhất cũng là Tiên đế viên mãn.

Thần thức của Diệp Mặc mở rộng ra, hắn dần dần hiểu rõ vì sao ở đây dễ chứng đạo rồi. Nơi này có các loại pháp tắc thiên địa đã tàn tạ đổ nát, hơn nữa pháp tắc chung quanh cũng mỏng manh vô cùng yếu ớt. Nếu như chứng đạo, bắt đầu từ những pháp tắc yếu nhược này, sau đó lại chậm rãi di động vào bên trong Thần Phần Vực, đúng là một quá trình lĩnh ngộ tiến hành theo tuần tự. Chỉ cần lĩnh ngộ được pháp tắc, đem pháp tắc dung hợp vào bên trong đạo nghĩa của chính mình, thì khoảng cách chứng đạo kia không còn xa nữa.

Bất kể chứng tối thượng đại đạo, hay tiểu đạo của mình, đây đều là con đường có thể khiến người ta thông với chứng đạo. Vài Tiên đế hiểu được đạo lý này đã sớm một mình rời đi, hiển nhiên là muốn đi tìm nơi tìm kiếm cơ hội chứng đạo rồi.

Diệp Mặc cũng muốn rời đi, hắn rất không muốn ở đây cùng những người này, người ở đây hắn không quen biết dù chỉ một người. Nếu như nhất định phải nói hắn nhận ra người nào, thì đó chính là Đan Anh Dao rồi. Chỉ có điều là hắn vừa mới chuẩn bị rời khỏi nơi này, đã bị người chặn lại.

- Hòa thượng, nghe nói ngươi rất hung hăng càn quấy đấy, rõ ràng là biết con rồng nhỏ kia là của người khác nuôi thả, ngươi còn dám lấy đi.

Kẻ ngăn Diệp Mặc lại không phải là Đan Anh Dao, mà là một gã Tiên đế áo đỏ thẫm. Người này tu vi đã là Tiên đế viên mãn, nguyên khí cổ động quanh thân, lĩnh vực Tiên đế tự động mang theo khí thế cường đại, hiển nhiên là một kẻ tu vi không hề thấp.

Mấy người vốn muốn đi trông thấy ở đây đã nổi lên xung đột, đều ngừng lại chuẩn bị xem náo nhiệt. Tiên đế tới đây phần lớn là quen biết nhau, đã có xung đột, bọn họ đương nhiên muốn nhìn xem mấy người quen này thân thủ như thế nào. Còn nữa chính là Diệp Mặc là người mà lúc trước bọn họ chưa từng thấy qua, bây giờ Diệp Mặc xuất hiện ở nơi này, bọn họ cũng muốn nhìn xem Diệp Mặc xuất thủ như thế nào.

- Liên quan gì đến ngươi.

Diệp Mặc ngừng lại, lạnh nhạt nói.

Tiên đế áo đỏ thẫm này trực tiếp phóng ra pháp bảo Ngũ Hành Huyền Hoàng Hoàn của mình, lúc này mới khinh thường nói:

- Bổn đế Thái Vọng tiên đế - Lận Kỳ Thúy của Chúc Long Thần Các, con rồng nhỏ kia chính là Chúc Long Thần Các ta nuôi thả đấy, ngươi nói có liên quan đến ta hay không? Đưa pháp bảo động phủ ngươi cất Tiểu Long ra, sau đó cũng lấy chiếc nhẫn của ngươi ra cho Bổn đế kiểm tra một lần, Bổn đế sẽ xem xét có nên cho ngươi rời khỏi nơi này hay không.

Lúc Lận Kỳ Thúy nói, chung quanh kéo theo sát cơ đậm đặc, cho dù là người đứng ngoài quan sát cũng nhìn ra, bất kể Diệp Mặc có làm theo lời gã nói hay không, gã cũng nhất định sẽ giết chết Diệp Mặc.

- Lận huynh, anh cứ động thủ giết cái tên ngoại lai này đi, Trọng Tôn Cương Tiệp ta trợ uy cho huynh.

Một trận tiếng cười ha ha, lại có một gã Bán Thánh ngăn ở sau lưng Diệp Mặc.

- Xích Tiêu Thần Giác ta có hai người được đến Thần Phần Vực, nhưng ngươi lại chen vào đẩy một người ra, hôm nay để Hồng mỗ mở mang kiến thức một chút xem ngươi rốt cục có mấy phần bản lãnh, dám hung hăng ngang ngược như thế.

Cùng với Lận Kỳ Thúy và Trọng Tôn Cương Tiệp chặn đường đi trước sau của Diệp Mặc, một Bán Thánh mặt mọc đầy râu cũng đứng ra.

Trong chốc lát, ba người đã thành thế tam giác hoàn toàn vây Diệp Mặc vào giữa.

Những người xung quanh đều biết, cái tên mặt mọc đầy râu này đến từ Xích Tiêu Thần Giác, tên là Hồng Hạo Diễm. Đây là một kẻ mà bản thân gã tuyệt đối dũng mãnh, mặc dù không nói là vô địch trong số những kẻ cùng đẳng cấp, nhưng gã động thủ với người có tu vi tương đương, đối phương muốn sống sót từ trong tay gã, lại là khó càng thêm khó.

Hơn nữa những người chung quanh cũng thấy rõ, Hồng Hạo Diễm hiển nhiên là tới kiếm chuyện rồi.

Lần này luận đạo có thể là tất cả các thế lực lớn liên kết tổ chức đấy, Xích Tiêu Thần Giác tuy không nhỏ, nhưng cũng đừng hòng chiếm cứ hai vị trí trong danh sách. Danh sách mười người này, bất kỳ một vị trí nào cũng đều vô cùng quý giá. Hồng Hạo Diễm nói Xích Tiêu Thần Giác chiếm được hai chỗ, bị Diệp Mặc đoạt đi một cái, đó chỉ là bới lông tìm vết.

Diệp Mặc là vì kinh động đến Tư Không Xán, nếu không Diệp Mặc cho dù là có thuộc loại trâu bò đi nữa, hắn cũng không thể chiếm được một vé đến ranh giới Thần Phần Vực này.

Bây giờ Hồng Hạo Diễm, Lận Kỳ Thúy và Trọng Tôn Cương Tiệp, ba người vây lấy Diệp Mặc, hiển nhiên là muốn loại bỏ Diệp Mặc rồi.

Diệp Mặc ở đây chẳng quen ai, cũng không có bất kỳ người nào vui lòng đứng ra nói giúp hắn.

Trông thấy Lận Kỳ Thúy sắp sửa động thủ, Ngũ Hành Huyền Hoàng Hoàn đều đã chuẩn bị phóng ra rồi. Đan Anh Dao vội vàng nói:

- Khoan động thủ đã.

- Anh Dao Tiên Tử, tuy cô là viên minh châu của Đan Đô Thần Phủ, nhưng tên họ Diệp này lại là đại địch của Chúc Long Thần Các ta, hay là cô muốn giúp hắn chăng?

Lận Kỳ Thúy nghe thấy tiếng Đan Anh Dao ngăn cản, giọng điệu lập tức cũng có chút khó chịu. Đan Đô Thần Các thế lực không nhỏ, tuy gã là người của Chúc Long Thần Các, cũng không muốn đắc tội Đan Anh Dao. Nhưng nếu như Đan Anh Dao nhất định muốn trợ giúp Diệp Mặc, gã cũng phải động thủ.

Đan Anh Dao mỉm cười nói:

- Ta đương nhiên sẽ không ngăn cản, chỉ có điều là ta vẫn còn mấy vấn đề nữa muốn hỏi Diệp Mặc. Vốn ta định một lát nữa lại hỏi thăm, nhưng nếu mấy vị đã muốn động thủ ngay bây giờ. Bây giờ ta sẽ hỏi hắn một vấn đề là được, kính xin mấy vị cho Anh Dao một chút mặt mũi.

Lận Kỳ Thúy sắc mặt tăm tối không nói gì, Trọng Tôn Cương Tiệp thèm thuồng Đan Anh Dao đã lâu, nghe Đan Anh Dao nói vậy xong, lập tức rộng lượng vung tay lên nói:

- Anh Dao Tiên Tử, cô cứ hỏi luôn đi. Chỉ có điều là trì hoãn trong chốc lát mà thôi, hắn cho dù là có bản lĩnh lớn bằng trời, bị ba người bọn ta bao vây, muốn lật ngược cũng không được.

Trọng Tôn Cương Tiệp đã nói vậy, Lận Kỳ Thúy chỉ có thể câm miệng. Hồng Hạo Diễm là đến giúp đỡ, càng không thể có ý kiến.

- Rất cảm ơn các vị.

Đan Anh Dao chắp tay cảm tạ, sau đó nhìn chằm chằm Diệp Mặc hỏi:

- Diệp huynh, ta muốn hỏi ngươi về một người, anh ta là Thác Bạt Phi Dương, không biết ngươi có từng nghe qua chưa?

Đan Anh Dao hỏi xong, chỉ nhìn chằm chằm Diệp Mặc, dù là Diệp Mặc có nửa phần chấn động, cô tự tin mình cũng có thể cảm nhận được.

Nếu như nói Diệp Mặc lúc trước chưa từng gặp Đan Anh Dao, bị Đan Anh Dao hỏi như vậy, hắn còn có thể bị nhìn ra. Nhưng bây giờ hắn đã sớm biết Đan Anh Dao muốn tìm hắn làm gì, hơn nữa thậm chí hắn còn biết rõ Thác Bạt Phi Dương bị hắn giết chết kia không phải là Thác Bạt Phi Dương thật, cho nên hắn trả lời mà không có nửa phần chần chờ:

- Ta chưa từng gặp qua Thác Bạt Phi Dương.

Diệp Mặc không trả lời là hắn chưa từng nghe qua, chỉ nói là hắn chưa thấy qua. Thật sự Thác Bạt Phi Dương bị Thác Bạt Phi Dương giả mạo giết chết, hắn lại giết chết Thác Bạt Phi Dương giả mạo, cho nên hắn nói chưa thấy qua lại không phải là nói láo.

Nghe Diệp Mặc trả lời xong, Đan Anh Dao chậm rãi thở ra, cô biết mình nhận lầm người. Diệp Mặc không phải là kẻ giả Thác Bạt Phi Dương mà ngày đó cô thấy, chắc hẳn là một người hoàn toàn khác.

- Ngươi thừa cơ mau chóng từ bên phía ta chạy đi, Hồng Hạo Diễm thực lực khủng bố, tuyệt đối không phải là người ngươi có thể đánh thắng được.

Đan Anh Dao cuối cùng vẫn truyền âm cho Diệp Mặc một câu.

Diệp Mặc ngược lại hơi nghi hoặc một chút, hắn không thể tưởng được Đan Anh Dao sau khi biết rõ hắn không phải là kẻ giả mạo Thác Bạt Phi Dương, vẫn sẵn lòng giúp hắn đánh yểm trợ. Đối với mối giao hảo chỉ nói có mấy câu mà nói, Đan Anh Dao đã rất nghĩa khí rồi.

Nhưng Diệp Mặc căn bản là không có ý định đi, hai tên Bán Thánh, một Tiên đế viên mãn mà đòi chặn hắn, quả thực là mơ mộng ngớ ngẩn.

Trông thấy Diệp Mặc cũng không có ý định đi, Đan Anh Dao thở dài, lui sang một bên. Cô biết rõ sự ngang ngược của Chúc Long Thần Các, cũng biết ý đồ của Lận Kỳ Thúy, nên mới muốn trợ giúp Diệp Mặc vô tội một chút mà thôi. Nếu Diệp Mặc đã không muốn đi, thì thôi vậy.

Lĩnh vực tiên đế của ba người cộng lại, thậm chí có hai lĩnh vực Bán Thánh, xem biểu hiện bề ngoài, Diệp Mặc giống như bị trói buộc trong lĩnh vực vậy, chỉ có thể khoanh tay chịu chết thôi.

Diệp Mặc không có động thủ trước, ba người này vẫn không thể sinh ra uy hiếp đối với hắn, hắn có hơi cảm thấy hứng thú đối với pháp bảo Ngũ Hành Huyền Hoàng Hoàn của Lận Kỳ Thúy. Ngũ hành pháp bảo thông thường, sau khi bị phóng ra đều có hào quang năm màu, hơn nữa Ngũ hành pháp bảo rất khó luyện chế, một khi luyện chế thành công, uy lực cực lớn. Cho nên ngũ hành pháp bảo là vô cùng quý giá.

Hắn suy đoán cái vòng trong tay Lận Kỳ Thúy là một Ngũ hành pháp bảo, nếu đúng là như vậy, hắn ra tay sẽ cẩn thận một chút, đem cái pháp bảo này làm của riêng. Pháp bảo bình thường sau khi phóng ra rất khó bị phá hư, nhưng Diệp Mặc có thần thông Thần Thức Dung Thuật, một khi pháp bảo đã mất đi thần niệm khống chế, khả năng bị phá hư sẽ lớn hơn.

Ngũ Hành Huyền Hoàng Hoàn phóng ra, hào quang ngũ sắc bay lên, Diệp Mặc vững tin đây là một món Ngũ hành pháp bảo không thể nghi ngờ. Ngay khi Diệp Mặc muốn phóng Tử Đao ra để khóa Ngũ Hành Huyền Hoàng Hoàn lại, sau đó dùng Ngũ Lôi Thương Sát tiêu diệt Lận Kỳ Thúy, lại có một luồng độn quang bay tới.

Luồng độn quang này khí thế vô cùng hùng mạnh, mạnh hơn xa Tiên đế hoặc là Bán Thánh thông thường, rất rõ ràng luồng độn quang bay tới này là một Tố Đạo Thánh đế.

Một Tố Đạo Thánh đế tới, cho dù là Lận Kỳ Thúy cũng khống chế Ngũ Hành Huyền Hoàng Hoàn lại, không dám tiếp tục động thủ nữa.

Luồng độn quang kia đã rơi vào trước mặt mọi người, kể cả Diệp Mặc cũng cảm thấy có chút hít thở không thông. Bởi vì người tới quá đẹp, dù cô chỉ mặc một bộ váy tiên rất bình thường màu vàng, nhưng dung nhan tuyệt sắc kia cũng làm cho váy tiên càng thêm rực rỡ.

Bình thường đều là người đẹp vì lụa, mà cô lại là người làm lụa đẹp. Đứng trước mặt cô gái như thế này, ngay cả Đan Anh Dao cũng cảm thấy có chút tự ti mặc cảm, chớ đừng nói chi là hai cô gái còn lại.

Đọc truyện chữ Full