DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 1991: Tới Thần Phần vực

Diệp Mặc sau khi tiến vào trong trận pháp hư không, liền cảm thấy từng trận choáng váng. Đợi đến lúc hắn tỉnh táo lại, trước mặt hắn chỉ có một màn sương mù, nhưng lại khác với những gì lúc trước mấy người Táp Không đại đế nói, trong màn sương mù này có một con đường.

Diệp Mặc men theo con đường này mau chóng đi ra ngoài, chỉ trong nửa tuần hương, hắn liền đi ra khỏi lối đi sương mù này, đợi khi hắn quay đầu lại nhìn, thì màn sương mù phía sau lưng hắn cũng sớm đã biến mất rồi. Còn nơi mà hắn đang đứng lại là một hoang mạc hoang vu, không có dấu người.

Là một tông sư Tiên trận cao cấp, Diệp Mặc đương nhiên hiểu ra đây là chuyện gì. Đây chắc hẳn là do đại năng trận pháp khi bố trí ra trận pháp đã cố ý để lại, nếu không sẽ lại xảy ra chuyện như lần trước mấy người Táp Không đại đế đi lòng vòng trong màn sương mù mấy chục năm vẫn không thể nào ra được.

Trận pháp này bố trí không để lại chút dấu vết nào như này, cho dù biết rõ bị truyền tống từ trong này ra, cũng sẽ không tìm được đường trở về. Diệp Mặc thầm than, đồng thời cũng bắt đầu chôn trận kỳ có ký hiệu thần thức xuống.

Hắn bây giờ không tìm được đường về, không có nghĩa sau này hắn cũng không tìm được. Cho nên lúc này hắn cần phải đánh ký hiệu trước đã, một khi đợi trình độ trận pháp của mình đạt đến một trình độ nhất định rồi, thì hắn sẽ lại lần nữa quay lại nơi này.

Sau khi làm xong những thứ này Diệp Mặc mới bắt đầu chú ý đến cảnh vật trước mắt, thần thức của hắn kéo dài ra đến 1/100 Tiên giới cũng chưa đến, nhưng quy tắc không gian trong này cho dù tàn phá rồi, cũng kiên định hơn nhiều so với Tiên giới. Đồng thời hắn cảm thấy khí tức trong này cũng rất pha tạp, hình như còn cao cấp hơn khí tức Tiên linh khí tu luyện nhiều, nhưng lại không thể nào cảm nhận thực sự được. Nói cách khác, không thể nào hấp thụ được loại linh khí tu luyện này.

Lúc này những gì mà hắn nhìn thấy là một cánh đồng hoang vu không chút sự sống, ngoài ra, đâu đâu cũng là khe rãnh, thậm chí trong hư không, còn có một số khe nứt hư không ẩn giấu không nhìn ra nổi. Một khi điều khiển pháp bảo phi hành qua những khe hở đó, chỉ cần không cẩn thận chút thôi sẽ bị xé tan thành hai mảnh.

Diệp Mặc hít một hơi lạnh, trong này đâu phải là một giới vực có sự sống chứ? Đây rõ ràng là một Bí Cảnh nguy hiểm trùng trùng. Loại khe nứt hư không này, lúc trước khi hắn lưu lạc trong Vẫn Chân điện dưới Tu Chân giới mới có, còn trong này, thì đâu đâu cũng gặp.

Hiểu ra nguy hiểm trong này, Diệp Mặc lại càng đề cao cảnh giác, cẩn thận di chuyển vào sâu hơn.

Sau khi Diệp Mặc lại đi được nửa ngày, hắn mới hiểu lúc trước khe nứt hư không mà hắn nhìn thấy kia căn bản cũng chẳng là gì.

Dọc con đường này, những gì mà hắn nhìn thấy thần thức đều không thể nào quan sát đến tận cùng được, hắn gặp một Thiên hà lộn ngược. Từng dòng Thiên hà hẹp khô nứt treo ngược, lộn xộn. Từng ngọn núi cực lớn cũng nghiêng như muốn đổ, những vết nứt trên mặt đất giăng khắp chốn, nhìn đã thấy giật mình.

Trong này rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

Diệp Mặc vô cùng chấn động nhìn tất cả cảnh vật trước mặt, hắn thậm chí không dám tin nếu như Tàn giới này đâu đâu cũng là cảnh tượng như này, thì trong này làm sao có thể sinh tồn được?

Một bóng đen đột nhiên từ một khe nứt cực sâu thoát ra, lao về phía Diệp Mặc, Diệp Mặc không nghĩ ngợi gì liền đấm ra một quyền, tùy tiện một quyền đạo thần thông Hư Không.

Tiên nguyên và thần thức của Diệp Mặc sớm đã mạnh đến trình độ nhất định, mặc dù đến nơi này, hắn cảm thấy thần thông của mình hình như cảm nhận được sự hạn chế của thiên địa, không nhẹ nhàng thoải mái như ở Tiên giới, nhưng uy lực thì kinh người. Một quyền này được đánh ra, trong nháy mắt liền cuốn hết những sát thế không gian xung quanh, đập vào cùng bóng đen kia.

Ầm…

Trong hư không vang lên một tiếng nổ lớn, Diệp Mặc liền cảm nhận được một lực đánh mạnh đến cực điểm truyền đến, hắn lập tức liền bị đánh bay ra ngoài. Hơn nữa sức mạnh đó còn trong nháy mắt phá tan Tiên nguyên hộ thể của hắn, đánh lên ngực hắn.

Một ngụm máu tươi phun ra, Diệp Mặc ngay lập tức liền phóng Tử Đao ra, sự lợi hại của bóng đen này tuyệt đối cũng vượt qua cả Táp Không đại đế.

Nhưng Diệp Mặc lo lắng cũng chỉ thừa, mặc dù hắn mau chóng bị bóng đen đánh bay, nhưng bóng đen đó đồng thời cũng không chiếm được tiện nghi. Bị một quyền Hư Không của Diệp Mặc đánh trúng, phát ra tiếng hét thê thảm, trong không trung lưu lại một chút bóng dáng nhàn nhạt, quay người bỏ chạy vô tung vô ảnh.

- Thật lợi hại.

Diệp Mặc vội vàng nuốt một viên Tiên đan, lại phát hiện nơi mà mình hạ xuống chính là khe rãnh khổng lồ vừa nãy, mấy chục đường đao không gian trong khe rãnh đó cũng đã quét về phía Diệp Mặc.

Còn lúc này Diệp Mặc không ngờ lại cảm thấy Tiên nguyên của mình từng trận trì trệ, không thể kịp thời tránh né được những đường đao này. Hắn thở dài, chỉ có thể đợi những đường đao này quét trúng hắn rồi rời khỏi khe rãnh đến thần thức cũng không quét đến đáy này. Uy lực của những đường đao này hắn cũng đã cảm nhận được, cho dù hắn không tránh, nhiều nhất cũng chỉ có thể xé rách quần áo của hắn mà thôi. Muốn để lại vết thương trên người hắn, thì tuyệt đối không thể được.

Trong nháy mắt mấy đường đao đó muốn quét trúng Diệp Mặc, thì một đường cầu vồng cuốn đến, thần thức của Diệp Mặc vừa tiếp xúc với đường chỉ hồng đó, liền biết đường chỉ hồng này là vì muốn lôi hắn đi, không phải là làm thương hắn. Hắn lập tức liền tóm lấy đường chỉ hồng đó, mượn đường chỉ hồng này trong nháy mắt thoát khỏi đường đao hư không trong khe rãnh kia.

Diệp Mặc hạ xuống, phát hiện người cứu hắn là một người con gái, có lẽ không thể nói là cứu, mà là giúp hắn một tay, dù sao đối phương không giúp, thì hắn cũng sẽ không việc gì. Người con gái này thoạt nhìn tuổi tác cũng không nhiều, da mặt ngăm đen, mắt to, bên hông nhỏ có treo một cái hồ lô, ăn mặc cũng có chút gì đó không thuận mắt. Khiến Diệp Mặc kinh ngạc chính là, không ngờ hắn lại không nhìn ra được tu vi của cô ta.

Điều này khiến cho Diệp Mặc rất kỳ quái, hắn cảm thấy tu vi của người con gái này tuyệt đối cũng không cao hơn hắn, nhưng không ngờ hắn lại không nhìn ra nổi tu vi của đối phương, chẳng lẽ là do công pháp ẩn giấu sao?

- Nếu như không phải tôi cứu anh, anh rơi xuống cái rãnh này thì chết là cái chắc. Tu vi của anh hình như đến Tiên đế rồi, nhưng khí tức của anh thì vẫn chưa vững, hơn nữa căn cơ rất nông cạn.

Người con gái mặt ngăm đen này sau khi nhận xét Diệp Mặc một hồi, lúc này mới nghi ngờ nói.

Khẩu âm của người con gái này không giống Tiên giới lắm, ý đại khái thì Diệp Mặc vẫn nghe ra, sự khác biệt ngôn ngữ trong đó cũng không nhiều lắm.

Khí tức chưa vững? Diệp Mặc bó tay rồi, đây cũng là lần đầu tiên hắn nghe thấy người khác nói khí tức của hắn chưa vững. Nói căn cơ của hắn nông cạn, cũng là lần đầu tiên nghe thấy.

Hắn mặc dù dùng trận bàn thời gian tu luyện, nhưng có Khổ Trúc và Thế giới trang vàng, còn cả tu luyện công pháp Tam sinh quyết căn cơ rất nặng, làm sao có thể căn cơ không vững được?

- Hơn nữa trên người anh không có chút khí tức Thần Linh nào, chẳng lẽ anh không phải người của Thần Phần vực?

Người con gái mặt đen mắt to này sau khi nói phần sau, không ngờ lại đoán ra lai lịch của Diệp Mặc.

Diệp Mặc giật mình, vội vàng học khẩu âm của đối phương nói:

- Tôi tu luyện trong động phủ vô số năm rồi, vừa mới xuất quan, vừa nãy cám ơn ân cứu mạng của cô.

Rõ ràng cảnh vừa nãy cũng không tính là ân cứu mạng, Diệp Mặc vì mở đề tài, cũng không thể không nói là ân cứu mạng được.

Không ngờ người con gái da mặt ngăm đen này lại gật đầu nói:

- Anh nói cũng không sai, tôi quả thực vừa mới cứu anh một mạng, nếu không anh rơi xuống cái rãnh đó, cho dù là Thần cũng không cứu nổi anh. Tôi nói trên người anh tại sao lại không cso khí tức Thần linh, hóa ra anh là một người bế quan trong động phủ. Chắc anh cũng không biết dùng Thần tinh tu luyện, nếu không căn cơ sẽ không thể không vững như vậy.

Nói xong người con gái mặt ngăm đen này sờ lên mặt mình rồi nói:

- Xem ra tôi cũng phải bế quan một thời gian rồi, so với anh, hình như tôi cũng hơi đen thì phải.

Diệp Mặc trực tiếp bỏ qua câu cuối cùng của người con gái mặt ngăm đen này, cái duy nhất mà hắn chú ý chính là hai chữ Thần tinh. Lúc này hắn cũng hiểu ra, sao đối phương lại nói căn cơ của mình không vững rồi. Chính là vì ở Tiên giới hắn tu luyện dùng Tiên tinh và Tiên linh mạch, Tiên tinh nói không chừng là thứ kém Thần tinh một bậc, dùng thứ như này tu luyện, đến giới diện này rồi, căn cơ rõ ràng sẽ phù phiếm, bị những người quanh năm dùng Thần tinh tu luyện vừa nhìn liền biết. Hắn không nhìn ra được tu vi của đối phương, có thể cũng liên quan đến cái này, chứ không phải là công pháp ẩn giấu.

- Đúng vậy, Thần tinh của tôi rất ít, cho nên căn cơ tạo thành cũng không vững. Không biết cô có thể cho tôi mượn vài viên Thần tinh được không?

Diệp Mặc mau chóng ôm quyền nói.

Người con gái mặt ngăm đen này sững người chằm chằm nhìn Diệp Mặc:

- Tôi cứu anh rồi, bây giờ chút thù lao anh cũng không đưa, cũng chưa hỏi tôi muốn thù lao bao nhiêu, còn hỏi mượn Thần tinh của tôi? Tôi có nghe nhầm không đấy?

Diệp Mặc toát mồ hôi, hắn lúc này mới biết đối phương cứu mình là có nguyên nhân, là muốn mình trả tiền thù lao. Nhưng mình bây giờ biết kiếm thù lao từ chỗ nào đây? Hắn chỉ có thể ngượng ngùng nói:

- Bây giờ tôi rất nghèo, trên người quả thực cũng không có bao nhiêu đồ.

Người con gái mặt ngăm đen này gật đầu:

- Tôi cũng nhìn ra, cho nên tôi cũng không cần anh lấy nhiều Thần tinh và Thần đan, tôi thấy vừa nãy anh dùng một quyền là đánh bay được Vụ ma thú cấp thấp, cũng không tệ, có thể dạy cho tôi được không?

Bóng đen kia là Vụ ma thú sao? Sao lại giống với Tiên ma thú vậy? Sau đó Diệp Mặc liền biết hóa ra người con gái mặt ngăm đen này sớm đã nhìn thấy hắn. Nói không chừng cứ đứng một chỗ đợi thời cơ cứu hắn, sau đó báo đáp ân tình.

- Một quyền kia tôi có thể dạy cho cô, chỉ có điều...

Lời này Diệp Mặc còn chưa nói hết, thì người con gái mặt ngăm đen này liền trực tiếp ném ra hơn mười miếng tinh thạch màu trắng cho Diệp Mặc nói:

- Đây là hơn mười miếng Thần tinh hạ phẩm, tôi coi như phục anh rồi, tôi cứu anh rồi, thù lao của anh còn chưa trả, đã hỏi tôi lấy Thần tinh rồi.

Diệp Mặc chộp lấy số Thần tinh này, phát hiện số Thần tinh này quả nhiên giống như thứ mà Long Hà đại đế mang về. Lúc trước hắn nhìn thấy loại Thần tinh này là do Long Hà đại đế mang về, đương nhiên cũng không tiện hấp thu, cái này cũng không phải đồ của Long Hà đại đế, Diệp Mặc lập tức hấp thu năng lượng bên trong số Thần tinh này.

Một loại Linh khí khổng lồ hoàn toàn khác với Tiên linh khí lập tức bị Diệp Mặc cảm nhận được, mặc dù số lượng rất ít, nhưng cũng khiến Diệp Mặc vô cùng được lợi rồi. Lúc này Diệp Mặc chắc rằng, chỉ cần hắn có đủ Thần tinh, thăng cấp lên Tiên đế đỉnh phong tuyệt đối cũng không cần bao lâu. Thứ này tu luyện, cũng cao hơn mấy cấp bậc so với Tiên linh mạch cực phẩm.

- Anh đừng hấp thu Thần linh khí trong này, trong này rất nguy hiểm, đâu đâu cũng là Vụ ma thú qua lại, một khi đàn Vụ ma thú đến, thì hai người chúng ta tuyệt đối không thoát được đâu.

Người con gái mặt ngăm đen này nhìn thấy Diệp Mặc chỉ lo tu luyện, không ngờ lại quên mất dạy mình thần thông Hư Không, lập tức có chút bất mãn nói.

Diệp Mặc ngượng ngùng cất Thần tinh đi, sau đó lấy ra một miếng ngọc giản, mau chóng khắc thần thông Hư Không lên trên miếng ngọc giản đó rồi đưa cho người con gái da mặt ngăm đen nói:

- Đây chính là thần thông vừa nãy của tôi, bây giờ tặng cho cô. Còn nữa, Thần tinh đó của cô, có thể cho tôi mượn thêm chút nữa được không?

Đọc truyện chữ Full