DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 1923: Mục đích tặng ngọc bài

- Đừng, Vô Ảnh Tiên, mấy người chúng tôi từng bắt chuyện với Diệp tông chủ, cố ý đến tặng Tiên linh thảo.

Tên Tiên Vương trước mặt mau chóng nói.

- Vô Ảnh, mấy người bọn họ là mấy vị Tiên Vương lúc trước đánh trận pháp của chúng ta, sau đó cùng sư môn đến nhận lỗi.

Đường Bắc Vi cũng đã nhận ra mấy người này.

Bốn người đến chính là Lệ Cáp và Thông Ly của Nguyệt Thành đế tông, Nguyên Khôi của Thương Vũ đế tông, còn cả Thiền Di của Nam La đế tông. Bốn người này không ngờ lại mượn cơ hội này tiến vào trong động phủ của Diệp Mặc, mượn cái cớ này, ngay cả người bên cạnh cũng không thể nào phản bác lại được.

Diệp tông chủ đích thân bắt chuyện qua, ai dám để cho mấy người này xếp hàng? Mặc dù biết rõ bọn họ tiến vào phải tốn nhiều Tiên linh thảo hơn mới đổi được Tiên đan, nhưng sau khi được sự cho phép của Vô Ảnh, bốn người vẫn vô cùng cảm kích vội vội vàng vàng tiến vào tìm Diệp Mặc đổi Tiên đan.

Cho dù Diệp Mặc cũng không ngờ, cảnh tượng đổi Tiên linh thảo lại náo nhiệt như này, trên thực tế lúc này Tiên linh thảo cấp chín của hắn cũng đủ lâu rồi, còn những Tiên linh thảo còn lại hoàn toàn bị hắn ném vào trong Thế giới trang vàng cho Tiểu Băng Sâm trồng.

Nhưng cơ hội như này khó mà có được, mặc dù hắn luyện đan có chút vất vả, nhưng không muốn bỏ qua như vậy.

Từng viên Tiên đan được đổi đi, hàng ngũ chẳng những ngắn đi, ngược lại lại càng lúc càng dài ra. Bốn người Thiền Di đổi được Tiên đan mà mình cần rồi, sớm đã thiên ân vạn tạ ra ngoài, còn việc có phải tốn nhiều Tiên linh thảo hơn không, thì cũng không phải phạm vi suy tính của bọn họ.

Nếu như không phải suy tính Diệp Mặc bây giờ quá bận rộn, thì những Tiên đế kia cũng đã tiến vào hỏi thăm rồi. Đáng tiếc là, bây giờ có Vô Ảnh chặn ngoài, những Tiên đế đó cũng chỉ có thể phái đệ tử môn hạ đi xếp hàng. Về sau, chỗ của Diệp Mặc quả thực không phải là nơi trao đổi Tiên linh thảo nữa, mà là một nơi kỳ ngộ.

Chỉ cần xếp hàng đến lượt anh rồi, thì kỳ ngộ của anh cũng đến rồi. Có người thậm chí còn ra giá cao hơn, chính là vì đổi lấy vị trí phía trước.

Vô Ảnh nghe theo Đường Bắc Vi lập ra quy định, đó chính là vị trí có thể đổi, nhưng không thể tranh cướp hoặc chen lấn. Còn đổi vị trí thì có thể, nhưng mỗi lần đổi vị trí, nó cũng phải lấy chút hoa hồng, nếu không thì không cho đổi.

Lợi ích mà Vô Ảnh lấy được ngày càng nhiều, trong lòng không khỏi thầm khen Đường Bắc Vi, không hổ là em gái của lão đại, tùy tiện một chủ ý cũng đã lợi hại như này. Bản thân mình lúc nào ấy, tùy tiện suy nghĩ một chút, cũng có thể nghĩ ra ý kiến như này thì quá hay rồi.

- Tiền bối, ba gốc Tiên linh thảo cấp chín của tôi đây, còn có cả một gốc Ngọc Lưu Hư Mộc và bảy gốc Tiên linh thảo cấp tám nữa, muốn đổi lấy một viên Tôn Ý đan.

Một Tiên Vương mặt chữ điền lấy ra Tiên linh thảo của mình đặt lên trên bàn của Diệp Mặc, sau đó khom người hành lễ kính cẩn nói.

Có thể nói dựa theo quy định của Diệp Mặc, Tiên linh thảo trong này hoàn toàn có thể đổi lấy một viên Tôn Ý đan, nhưng lần này Diệp Mặc lại không thu nhận những Tiên linh thảo này, ngược lại lại hào hứng hỏi:

- Anh tên là gì?

Tên Tiên Vương mặt chữ điền này lập tức giật mình, trước khi gã vào đây cũng hỏi qua rất nhiều người, đáp án lấy được đều là Diệp Mặc bình thường đều không hỏi lai lịch, lại càng không hỏi đến danh tính, chỉ cần lấy ra Tiên linh thảo, nói Tiên đan mà mình cần là được rồi. Tại sao đến lượt mình, Diệp Mặc lại hỏi đến tên của mình?

- Vãn bối là Khích Tuấn Dự, vốn dĩ là một tán tu. Cố ý đến Trát Khuê bí cảnh tìm Tiên linh thảo, vãn bối tương đối may mắn, cũng tìm được vài gốc Tiên linh thảo cấp chín.

Tên Tiên Vương mặt chữ điền này lại càng cung kính nói.

Khích Tuấn Dự khuôn mặt vuông vức, tóc dài búi cao, mặc một bộ Tiên bào màu xám, tu vi Tiên Vương hậu kỳ đỉnh phong, khí tức Tiên nguyên nội liễm, rõ ràng tu vi cực kỳ thâm hậu.

- Một tán tu.

Diệp Mặc lặp lại một lần, sau đó lại lần nữa đánh giá Khích Tuấn Dự này lần nữa, lúc này mới bình thản nói: xem tại

- Anh ở trong Trát Khuê bí cảnh một vạn năm, chắc hẳn cũng lấy được không ít lợi ích chứ?

Câu nói của Diệp Mặc như sấm rền bên tai Khích Tuấn Dự, gã đơ người nhìn Diệp Mặc, thậm chí còn muốn phóng ra pháp bảo, nhưng gã nhanh chóng hiểu ra, mình phóng pháp bảo ra, thì chẳng khác gì tìm cái chết. Đối phương nếu như muốn giết gã, thì sớm đã động thủ rồi, làm gì còn ngồi nói linh tinh với gã nữa?

Khích Tuấn Dự trước khi tiến vào tìm Diệp Mặc đổi Tiên đan, sớm đã nghe nói đến chuyện của Diệp Mặc, biết Diệp Mặc đến Vị Phong tiên đế cũng không sợ, bản thân mình chỉ là một Tiên Vương nếu như gây rắc rối với Diệp Mặc, thì chết còn không kịp ngáp nữa là

- Tiền bối, vãn bối nghe không hiểu ý của tiền bối…

Khích Tuấn Dự đơ người một lúc, sau đó tỉnh lại, mau chóng cung kính hỏi Diệp Mặc.

Nói xong, dường như sợ Diệp Mặc tức giận, lại lần nữa bổ sung thêm:

- Vãn bối quả thực vẫn còn mấy gốc Tiên linh thảo cấp chín, nếu như tiền bối cần, thì vãn bối sẽ lấy ra.

Diệp Mặc khua tay nói:

- Không cần, tôi mặc dù cần Tiên linh thảo, nhưng cũng không phải là hạng cường hào cưỡng đoạt. Có thứ mà tôi cần, thì tôi chắc chắn sẽ lấy thứ tương ứng ra đổi với anh. Bí Cảnh đó bị anh phong bế rồi, chứng tỏ trận pháp của anh không tệ, hoặc là lấy được đại cơ duyên nào đó trong Bí Cảnh. Nhưng, trận pháp của anh là do tôi phá bỏ, chứng tỏ trình độ trận pháp của tôi cũng cao hơn anh một chút ít.

Thấy Khích Tuấn Dự muốn giải thích, Diệp Mặc giơ tay chặn lời gã nói:

- Anh biết tôi tại sao luyện chế cho mỗi người vào Bí Cảnh một miếng ngọc bài không?

- Vãn bối không biết.

Khích Tuấn Dự cung kính đáp lại, nét mặt vẫn rất bình tĩnh, thậm chí không ai nhìn ra trong lòng gã bây giờ đang nghĩ cái gì.

- Anh có lấy được ngọc bài của tôi không?

Diệp Mặc bỗng nhiên không tiếp tục giải thích nữa, ngược lại lại hỏi về chuyện ngọc bài.

Trên trán Khích Tuấn Dự có chút mồ hôi, cho dù gã là một Tiên Vương, trước mặt Diệp Mặc cũng không có cách nào phản kháng lại nổi.

- Vãn bối nhận được một miếng ngọc bài.

Khích Tuấn Dự sớm đã biết ngọc bài sau khi tiến vào Bí Cảnh, sẽ tự động vỡ vụn.

- Anh nói láo.

Giọng nói của Diệp Mặc có chút khó chịu.

- Anh cảm thấy tôi có thể phá giải được trận pháp của anh, cuối cùng còn cần ngọc bài mới có thể tiến vào sao?

Diệp Mặc không đợi Khích Tuấn Dự giải thích lại lần nữa hỏi.

Khích Tuấn Dự có chút không chịu nổi rồi, gã run giọng nói:

- Tiền bối, trận pháp đó không phải do vãn bối bố trí… Vãn bối không rõ ý của tiền bối.

Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng nói:

- Vì tất cả những người dùng ngọc bài của tôi, trong vòng ba tháng tôi đều có thể cảm nhận được chút khí tức thần niệm trong đó. Còn anh, lại chưa từng dùng ngọc bài của tôi. Vốn dĩ tôi định khi nào Bí Cảnh mở ra liền kiểm tra từng người một, nhưng đáng tiếc tôi xuất quan muộn, một số người ra Bí Cảnh trước cũng đã rời đi, tôi quyết định không đi kiểm tra nữa. Bằng không, anh cho rằng tôi luyện chế nhiều ngọc bài như vậy làm gì? Tôi thích nhiều chuyện sao?

Câu nói tiếp theo của Diệp Mặc còn chưa nói ra, thì Khích Tuấn Dự cũng đã hiểu. Diệp Mặc chưa đi kiểm tra từng người một, thì gã lại chủ động tìm đến cửa.

- Tôi cũng đang nghĩ, người đó có tìm đến cửa hay không, vì điều này, tôi cố ý lấy cơ hội đổi Tiên đan cao cấp đặt trong động phủ. Không ngờ gặp được thật rồi, xem ra chúng ta cũng có duyên.

Diệp Mặc chằm chằm nhìn Khích Tuấn Dự bình tĩnh nói.

Sắc mặt Khích Tuấn Dự lập tức trở nên tái nhợt, gã biết phản bác thế nào đi nữa cũng vô ích. Một lát sau, gã mới nói:

- Tiền bối, tôi quả thực có ở trong Bí Cảnh này hơn vạn năm rồi, còn biện pháp tôi chỉ có thể nói là tôi tương đối may mắn, gặp được một trận bàn không gian có thể ở lại trong Bí Cảnh. Nếu như tiền bối cần, thì vãn bối lập tức sẽ lấy ra.

Diệp Mặc gật đầu nói:

- Anh mau lấy trận bàn không gian ra cho tôi xem một chút xem.

Diệp Mặc biết rõ trong Bí Cảnh này đến thế giới Chân Linh cũng khó có thể ở lại được, một trận bàn liền có thể ở lại trong này được, hắn quả thực cũng có chút kinh dị.

Khích Tuấn Dự lần này ngược lại không có chút do dự, trực tiếp lấy ra một trận bàn đưa đến trước mặt Diệp Mặc nói:

- Tiền bối, chính là trận bàn này. Đồ mà tôi lấy được, cũng trong trận bàn thời gian này hết.

Thần thức của Diệp Mặc dễ dàng phá tan cấm chế thần thức của Khích Tuấn Dự, quét vào trong trận bàn.

Nhanh chóng Diệp Mặc liền hiểu ra là chuyện gì, một đại sư Tiên trận cao cấp như hắn, kết cấu trận pháp bên trong trận bàn này đến hắn cũng không hiểu, hơn nữa pháp tắc không gian bên trong còn mạnh hơn vô số lần so với pháp bảo không gian mà hắn luyện chế, chẳng những vậy hắn còn cảm nhận được chút ít quen thuộc bên trong pháp tắc không gian này.

Cảm giác quen thuộc này Diệp Mặc cảm nhận rất rõ, chính là cái cảm nhận lúc trước trong trận pháp của đại diện đó, chỉ có điều hắn căn bản không thể nào nhìn ra được thứ chẳng may trong đó.

Không chỉ đơn giản như vậy, trận bàn không gian này và trận bàn thời gian của hắn không ngờ lại có cùng khí tức, nói cách khác tác dụng của trận bàn không gian này cũng không thua kém gì trận bàn thời gian của hắn. Trận bàn này và trận bàn thời gian của hắn chắc hẳn là đến từ cùng một nơi, Diệp Mặc lập tức đưa ra kết luận.

Diệp Mặc cũng không biết tác dụng cụ thể của trận bàn không gian này, thần thức của hắn cũng đã nhìn thấy một mảnh Tiên linh thảo cao cấp trong trận bàn không gian này. Hắn thậm chí còn nhìn thấy hai gốc Nhân Thanh Hạnh, cấp bậc của Nhân Thanh Hạnh cũng chỉ đứng sau Hỗn Độn linh vật của thập đại linh căn, thứ này chẳng những ăn ngon, mà mùi vị cũng tuyệt hảo. Hơn nữa còn có thể thanh tẩy linh hồn và Tiên nguyên của Tiên nhân.

Có thể nói đến bây giờ, Diệp Mặc mới gặp một loại bảo vật có thể thanh tẩy Tiên nguyên.

- Anh quả thật đã lấy được không ít thứ tốt

Diệp Mặc nhìn Khích Tuấn Dự lạnh nhạt nói.

Mồ hôi trên mặt Khích Tuấn Dự lã chã rơi, gã lại khom người nói:

- Tiền bối nếu như thích, thì cứ lấy đi, vãn bối cũng không có ý kiến gì.

Lúc này gã sớm đã hối hận rồi, không nên chui đầu vào lưới, nhưng bây giờ gã vào rồi, cũng không thể chạy đi được.

Diệp Mặc ném lại trận bàn không gian cho Khích Tuấn Dự nói:

- Anh trong này quả thực có rất nhiều thứ tốt mà tôi cần, nhưng tôi nếu như muốn cướp đi, thì tôi sớm đã động thủ rồi, còn đợi đến bây giờ sao? Tôi thậm chí cũng không cần ra tay trong này, chỉ cần đặt ký hiệu trên người anh, thì anh cũng không thể nào chạy thoát được. Thứ tốt trên người anh có rất nhiều, trên người tôi cũng không ít, không tin anh cứ đi hỏi lão già Vị Phong thì biết, xem xem lão có phải cũng rất ngấp nghé đồ của tôi không.

- Vãn bối không dám.

Khích Tuấn Dự mau chóng nói.

Diệp Mặc đứng dậy nói:

- Tôi không phải đang khoe khoang, tôi là đang nói, tôi có đủ các thứ có thể đổi lấy những Tiên linh vật trong này của anh. Còn trận bàn không gian của anh, quả thực rất được, nhưng tôi cũng không cần. Nhân Thanh Hạnh đó, tôi chỉ cần một gốc trong đó. Tiên linh thảo cấp chín, tôi cần Đế La Chi, Mặc Sương Căn, Thanh Diễm Quả, Hải Thiên Lan…

Sau khi một hơi nói ra hơn ba mươi loại Tiên linh thảo cấp chín, Diệp Mặc mới lấy ra một đống đồ đặt trước mặt Khích Tuấn Dự nói:

- Tự anh có thể chọn, sau đó chúng ta bắt đầu giao dịch.

Đọc truyện chữ Full