DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 1712: Tiên thuyền quỷ dị

Thần thức của Diệp Mặc cẩn thận quét vào trong, tầng một nơi mà hắn đứng cũng giống như cảm nhận của hắn, không có một bóng người. Nhưng các loại phương tiện trên con thuyền này lại hoàn hảo không khuyết điểm gì, khuyết điểm duy nhất chính là thiếu người, nói cách khác cái thiếu hụt duy nhất chính là sự sống trên này.

Mấy sân nhỏ rõ ràng cũng coi là sang trọng hào hoa bị thần thức đao của Diệp Mặc công phá, cũng không có một bóng người trong đó. Tiên thuyền Thiên vực dừng trong hư không này, thật quá quỷ dị.

Diệp Mặc cẩn thận bước lên một bước, hắn rõ ràng không phát ra bất cứ một âm thanh nào, nhưng một âm thanh u u không ngờ lại vang lên từ trong đáy lòng hắn.

Diệp Mặc lại dừng lại, nếu như trong Tiên thuyền này không có thứ gì thật, vậy thì cũng không đáng để hắn mạo hiểm, thần thức của hắn lại lần nữa vòng lên tầng trên của con thuyền này, cũng không một bóng người, cũng không có bất cứ thứ gì.

Một Tiên thuyền trống rỗng, nếu như là một Tiên thuyền tung hoành hư không giới vực, ít nhất còn có Tiên vương tọa trấn. Cho dù có người nào lợi hại có thể giết chết được Tiên vương, nhưng không thể không để lại chút dấu tích nào được. Nói cách khác cho dù có thể làm một chút dấu tích cũng không có, cũng sẽ không vứt lại Tiên thuyền này ở đây chứ.

Bỗng nhiên có một cảm giác từ đáy lòng truyền đến, Diệp Mặc lại lần nữa bước nhanh về phía trước mấy chục bước, hắn có một cảm giác cực kỳ bức thiết, chính là tiến vào trong khoang thuyền nhanh một chút. Hắn càng nhanh chóng tiến vào trong khoang thuyền, thì cảm giác đó lại càng mãnh liệt hơn.

Khi Diệp Mặc lại lần nữa quét thần thức vào trong, lại phát hiện trong khoang thuyền có nhiều chiếc nhẫn bị vứt bừa bãi, còn có cả khoáng thạch cao cấp cũng bị vứt bừa bãi, có cả pháp bảo, Tiên đan, công pháp…

Những thứ này vừa nãy hắn không ngờ hắn lại không nhìn thấy.

Lúc này Diệp Mặc cũng không kìm chế nổi sự kích động trong lòng nữa rồi, đồng thời tăng tốc, lấy toàn bộ những thứ này, sau này hắn chỉ cần chuyên tâm tu luyện là được rồi.

Nhưng mười mấy bước sau, Diệp Mặc bỗng nhiên dừng lại, dưới sự vận chuyển của Tam sinh quyết, Diệp Mặc trong nháy mắt tỉnh lại. Hắn cần phải kích động như vậy sao? Thứ tốt hắn cũng có rất nhiều, chỉ có mấy đan dược công pháp này có là cái vẹo gì?

Lúc trước hắn gặp đồ tốt đều không có kích động như này, Diệp Mặc giật mình. Hắn cố gắng kìm nén lại sự xúc động muốn bước về phía trước của mình. Sau đó hắn phóng thần thức đao ra, lại phát hiện tất cả những gì vừa nãy mình nhìn thấy đều biến mất hết, đó chỉ là ảo giác của hắn mà thôi.

Con thuyền này có cái gì đó không đúng, Diệp Mặc lập tức đánh ra một dấu hiệu thần thức, sau đó không chút do dự trong nháy mắt rời khỏi bong tàu, rơi vào trong hư không. Vừa nãy thậm chí hắn còn có một loại ảo giác, đó chính là khi hắn muốn rời khỏi Tiên thuyền, thì cấm chế trên bong tàu của Tiên thuyền đó dường như muốn đóng lại vậy, nhưng dường như hắn di chuyển quá nhanh, cấm chế đó cũng không kịp đóng lại.

Diệp Mặc vô cùng kinh dị nhìn Tiên thuyền dường như bất động này, trong lòng có chút bồn chồn, cảm giác vừa nãy quá cổ quái rồi. Nếu như hắn không có Khổ Trúc, lúc nãy hắn cũng đã chui vào tận trong khoang thuyền rồi. Hắn cũng không dám chắc vừa nãy bong tàu muốn đóng lại là thật hay không, nhưng bây giờ xem ra, bong tàu đó vẫn mở, dường như vẫn còn đang đợi hắn vào trong đó.

Diệp Mặc theo bản năng lại lùi thêm mấy nghìn mét nữa rồi mới dừng lại, một Tiên thuyền lớn như vậy, hắn không lấy được một thứ nào mà rời đi như vậy, trong lòng thực sự cũng có chút không cam tâm.

Từng đợt sương mù hư không lan đến, Diệp Mặc thậm chí có chút hoảng hốt, hắn hình như cảm giác con thuyền giống như u linh này trong nháy mắt biến mất. Nhưng đợi khi hắn dùng thần thức quan sát kỹ, lại phát hiện con thuyền này hình như vẫn đứng đó.

Diệp Mặc nhíu mày, thần thức của hắn lại lần nữa mở ra quét vào trong con thuyền đó. Khi thần thức của Diệp Mặc hạ xuống khoang đáy, lập tức chấn động.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nhiều Hư không Bí ngân như vậy, từng đống từng đống chất như núi vậy. Hắn tinh luyện Hư không Bí ngân trong hư không cũng được vài tháng rồi, bí ngân lấy được nếu như để vào trong núi Hư không Bí ngân này, căn bản cũng chẳng là cái gì.

Thuyền này cho dù có u linh đi nữa, Diệp Mặc cũng không định bỏ qua đống Hư không Bí ngân kia. Cầu phú quý trong nguy nan, làm gì có kiểu nhìn thấy bảo sơn mà lại sợ chết không tiến tới chứ?

Nhưng đống Hư không Bí ngân này có thể là giả hay không? Diệp Mặc lại lần nữa vận chuyển Tam sinh quyết, khi hắn xác định mình vô cùng tỉnh táo, lại phóng mấy đường thần thức đao sát ra, thần thức đao giáng lên đống Hư không Bí ngân cao như núi kia, giống như gặp phải Hư không Bí ngân thực sự vậy.

Đây không phải ảo giác, số Hư không Bí ngân này đều là thật, thật không thể thật hơn được nữa.

Diệp Mặc lại lùi về sau mấy nghìn mét, thần thức vực lại được mở ra. Khi xác định xung quanh không có bất kỳ thần thức nào quét hắn, mới lấy ra một lá Khổ Trúc, đồng thời lấy lá Khổ trúc đó đánh lên mấy cấm chế ẩn giấu, rồi ngậm vào trong miệng.

Sau khi làm xong, Diệp Mặc cũng không dừng lại, con thuyền này quá quỷ dị rồi hắn quyết định sẽ cướp toàn bộ đống Hư không Bí ngân kia.

Đáy thuyền Tiên thuyền thiên vực bình thường đều là nơi mà Tiên nhân không có tiên tinh, không còn cách nào trên Tiên thuyền mới đến, khoang thuyền này đồng thời cũng tên là khoang tinh luyện. Khoang đáy phải tinh luyện Thiên thạch hư không, cho nên những Tiên nhân dưới khoang đáy này rất khổ. Diệp Mặc chưa đến khoang đáy bao giờ, nhưng lại biết tình hình dưới khoang đáy.

Lúc này khoang đáy của Tiên thuyền này cũng được mở rộng cửa, dường như Tiên nhân dưới khoang đáy cũng đều ra ngoài thu thập thiên thạch rồi.

Diệp Mặc cân nhắc một hồi lâu, cuối cùng hắn quyết định không mạo hiểm. Hư không Bí ngân hắn rất muốn, nhưng một khi hắn tiến vào khoang thuyền này rồi, thì cảm giác của khoang này cũng giống như khoang vừa nãy vậy, lập tức muốn đóng lại, hắn chẳng phải là chỉ còn con đường chết hay sao?

Một Tiên thuyền thiên vực đóng cửa, Diệp Mặc cũng không có năng lực mở nó ra trong thời gian ngắn được. Đợi sau khi hắn lãng phí thời gian mở ra rồi, ai mà biết được còn xảy ra chuyện gì?

Diệp Mặc quyết định vẫn là nghĩ kỹ đường lui rồi tính sau, hắn lùi lại khoảng mấy trăm dặm, tìm được một Thiên thạch hư không cực lớn, sau khi Diệp Mặc dùng thần thức cầm cố lại Thiên thạch hư không này rồi, đồng thời bố trí một trận pháp trong Thiên thạch hư không đó.

Hắn muốn bố trí một Truyền tống trận đơn giản, cách nghĩ của Diệp Mặc rất đơn giản, chính là một khi hắn không kịp rời khỏi Tiên thuyền, Tiên thuyền đó đóng cửa rồi, thì hắn còn có thể tạm thời thông qua Truyền tống trận mà ra ngoài.

Truyền tống trận hắn bố trí này rất đơn giản, chỉ có thể truyền tống trong phạm vi mấy nghìn dặm, nhưng đối với hắn mà nói như vậy cũng đủ rồi.

Sau khí đơn giản bố trí xong Truyền tống trận, Diệp Mặc lại lần nữa lấy nguyên liệu ra luyện chế một Trận bàn truyền tống, một khi trên Tiên thuyền xảy ra tình huống gì, hắn thậm chí có thể dùng Trận bàn truyền tống ra ngoài.

Đây chính là lợi ích của một đại sư Tiên trận, trên Tiên thuyền bị phong bế thậm chí đến phù lục thông thường cũng không có tác dụng gì, nhưng Truyền tống trận thì lại có ích.

Sau khi bố trí xong những thứ này, Diệp Mặc lại dùng trận pháp ẩn giấu giấu Thiên thạch hư không này đi, lúc này mới lại lần nữa cẩn thận tiến gần đến Tiên thuyền giống như u linh kia.

Nếu như không phải hắn nhìn thấy dưới khoang đáy này có nhiều Hư không Bí ngân như vậy, Diệp Mặc cũng sẽ không định tiến vào Tiên thuyền này. Tiên thuyền này ngoài khiến hắn có một cảm giác quỷ dị ra, còn có một loại lực lượng vô hình nào đó đang khống chế.

Lần này Diệp Mặc cũng không do dự, bằng tốc độ nhanh nhất hắn vọt xuống khoang đáy của thuyền, sau đó với tốc độ nhanh nhất, thu lại mấy đống Hư không Bí ngân chất như ngọn núi nhỏ kia vào trong nhẫn trữ vật, sau đó lui ra ngoài.

Toàn bộ quá trình, Diệp Mặc chỉ dùng đến mấy giây là xong.

Nhưng khi Diệp Mặc muốn rời ra khỏi boong thuyền, lại phát hiện ra boong thuyền quả thực đã đóng lại rồi, thần thức của hắn cũng không phát hiện ra chút nào. Còn không đợi Diệp Mặc phóng ra Trận bàn truyền tống, trong Tiên thuyền đã trở nên ầm ĩ.

Những tiếng động lớn, tiếng huyên nào, âm thanh đi đường, tiếng thét to…

Thần thức của Diệp Mặc quét ra, lại không thấy gì cả, một Đại Ất Tiên như hắn không ngờ phát hiện ra chuyện quỷ dị như này, những thứ trong này có tính là hồn ma không? Dấu hiệu thần thức hắn đánh dấu trên boong thuyền của con thuyền này rõ ràng nhìn thấy vô số bóng người đang lay động, hình như đều lao xuống khoang đáy, mà hắn thì lại đang đứng ở khoang đáy.

Cho dù Diệp Mặc cũng cảm thấy da đầu mình có chút tê dại, hắn không chút do dự phóng ra Trận bàn truyền tống, đồng thời thần thức đao trao đổi với Trận bàn thời gian.

Tách tách…

Âm thanh chói tai truyền đến, Diệp Mặc cảm thấy nguyên thần lập tức bắt đầu tán loạn, hắn thậm chí muốn vứt bỏ Trận bàn truyền tống, lao vào trong khoang thuyền. Nhưng lá Khổ Trúc lại truyền tới cảm giác thanh linh, khiến Diệp Mặc trong nháy mắt tỉnh lại, hắn lại càng điên cuồng thúc giục Trận bàn truyền tống.

Trận bàn truyền tống lập tức kích phát hoàn toàn, cuốn Diệp Mặc biến mất.

Mà vào lúc này, âm thanh hu hu từ dưới khoang đáy vang lên, một bóng dáng căn bản không thể nào quan sát được từ nơi Diệp Mặc biến mất thổi qua, Trận bàn thời gian mà Diệp Mặc để lại biến mất.

Diệp Mặc cảm thấy toàn thân đều không thoải mái, dường như có một lực lượng đáng sợ nào đó lại lần nữa lôi hắn trở lại Tiên thuyền. Sau khi hắn rơi xuống Truyền tống trận trên thiên thạch, không chút do dự phát động độn thuật, Tiên thuyền này quá quỷ dị rồi. Nếu như hắn sớm biết trong Tiên thuyền này còn có các loại âm thanh như vậy, thậm chí hắn không bắt được dấu tích gì, hắn thà rằng không cần đống Hư không Bí ngân kia cũng không muốn mạo hiểm.

Diệp Mặc phát động độn thuật ngay lập tức, liền cảm thấy một lực lượng ra sức lôi kéo truyền đến, dường như muốn kéo hắn trở lại Tiên thuyền, còn luồng sức mạnh này không đơn thuần là trên thực chất, ngay cả nguyên thần và linh hồn của hắn cũng đang bị luồng lực lượng này lôi kéo.

Cho dù Diệp Mặc điên cuồng vận chuyển Tiên nguyên, cũng không thể nào thoát khỏi lực hấp dẫn kinh khủng này. Dấu tích thần thức của hắn để lại thậm chí lại lần nữa cảm thấy boong thuyền của Tiên thuyền mở ra, dường như đợi sau khi hắn tiến vào, thì boong thuyền đó lại đóng lại vậy.

Một tiếng hô hoán cường đại truyền đến, tiếng hô hoán này trực tiếp truyền tống đến thần hồn và nguyên thần của Diệp Mặc, Diệp Mặc chắc rằng nếu như hắn không có lá Khổ Trúc, không có Tam sinh quyết, lúc này hắn căn bản cũng không cần đợi tiếng hô hoán kia đến, cũng đã chủ động lao vào trong Tiên thuyền rồi.

Nhưng bây giờ hắn làm gì còn quay lại nữa? Lá Khổ Trúc không ngừng truyền thanh linh đến, khiến nguyên thần và thần hồn của hắn thức tỉnh, để cho hắn cố gắng thoát khỏi lực hấp dẫn này. Cho dù là như vậy, Diệp Mặc vẫn cảm thấy mình đang lùi lại, cách Tiên thuyền càng lúc càng gần. Dường như chỉ cần có thêm chút thời gian nữa, hắn sẽ lùi trở lại lên boong thuyền của Tiên thuyền rồi.

Diệp Mặc cũng đã biết Tiên thuyền này quỷ dị, nếu như hắn tiến vào trong Tiên thuyền rồi, còn không biết chuyện gì sẽ xảy ra, lúc này hắn làm gì còn ý định quay lại boong thuyền nữa?

Thần thức của hắn căn bản cũng không còn cách nào bắt được rốt cục là sức mạnh nào lôi kéo hắn lại, cách duy nhất của hắn là chỉ có thể phóng ra từng đường thần thức đao, sau đó điên cuồng thiêu đốt Tiên nguyên, muốn thoát khỏi lực hấp dẫn linh hồn đáng sợ này.

Đọc truyện chữ Full