DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 1671: Một danh ngạch bị lãng phí

Lúc này có một chiếc Tiên thuyền Thiên Vực màu đen đã rời khỏi Tông Phiêu Thiên, vọt vào trong hư không.

Lúc này Diệp Mặc đã ở trong một cái phòng xa hoa trên Tiên thuyền rồi. Tiên linh khí trong gian phòng này rất nồng đậm, càng có nhiều các loại tiên quả cùng rượu ngon để tùy ý sử dụng nữa. Hơn nữa tùy thời hắn đều có thể lên boong thuyền để quan sát cảnh sắc ngoài hư không. Diệp Mặc ngồi Tiên thuyền cũng không phải là lần một lần hai rồi, nhưng được hưởng loại đãi ngộ cao cấp này thì vẫn là lần đầu tiên.

Năm mươi Huyền Tiên được tới Nguyễn Nhạc Thiên tham gia Đại Hội Vấn Đạo chẳng những có được các gian phòng xa hoa trên Tiên thuyền, càng có thêm ba siêu cấp hộ tống là ba vị Tiên Vương nữa. Có vấn đề gì, thì tùy thời đều có thể đến hỏi thăm các vị Tiên Vương. Những Huyền Tiên này cơ hồ đều đi tới hỏi thăm các vị Tiên Vương đủ loại vấn đề, ngay cả một vấn đề làm cho Huyền Tiên phải trăn trở vô số năm thì đều được các Tiên Vương thuận miệng giải thích hết.

Có thể nói loại đãi ngộ này đối với bất cứ một Huyền Tiên nào cũng đều là nghĩ cũng không dám nghĩ tới. Có thể được Tiên Vương chỉ điểm, thì ngay cả nằm mơ cũng không mộng tới điều đó.

Nếu như nói có người nào không muốn hưởng thụ cái loại đãi ngộ này, thì chính là một mình Diệp Mặc rồi.

Ngoại trừ việc đi hỏi qua Bình Châu Tiên Vương một vấn đề hơi chút khó ra, thì thời gian còn lại Diệp Mặc đều trốn ở trong gian phòng của mình. Nếu như không phải là sợ mấy vị Tiên Vương này hoài nghi mình, thì hắn ngay cả nửa vấn đề cũng không muốn hỏi. Cũng may là khi hắn biểu hiện sợ hãi rụt rè, hỏi một câu mà rất nhiều Huyền Tiên khác đều có thể giải đáp cho hắn, thì lập tức đưa tới sự lắc đầu trong im lặng của các Huyền Tiên khác.

Tuy vấn đề mà Diệp Mặc hỏi cũng không tính là đơn giản, nhưng đã là một Huyền Tiên có thể tham gia Đại Hội Vấn Đạo, mà lại đi hỏi loại vấn đề đó thì thật sự là quá kém.

Diệp Mặc sợ hãi đứng lùi ra sau, giống như là sợ hãi khi nhìn thấy sự khinh thường trong những ánh mắt của người khác, cũng không dám hỏi thêm vấn đề thứ hai nữa. Khi những Huyền Tiên khác ở lại trên boong tàu quan sát hư không, thì hắn lại lặng yên quay trở về phòng của mình. Lúc này thì hắn mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Đối mặt với ba vị Tiên Vương, áp lực của hắn thật sự là quá lớn. Hiện tại hắn hỏi một vấn đề, đã bị người khác xem thường rồi, vậy thì về sau cho dù là hắn làm gì không tốt, thì cũng sẽ không có ai hoài nghi hắn. Tối đa chỉ coi hắn là một kẻ nhát gan nhu nhược mà thôi, đây chính là điều mà Diệp Mặc cần có.

Tại Song Nguyệt Tiên lầu, hắn đã đổi được cả một đống tài liệu luyện khí và tiên linh thảo, thậm chí còn đổi được một miếng 'Niệm huyễn tinh'. Nhưng hiện tại hắn không dám lấy những thứ này ra ngoài luyện đan hay là luyện khí, thậm chí cả việc tu luyện hắn cũng không dám.

Mười bốn triệu điểm cống hiến bị hắn xài hết toàn bộ. Ngoại trừ đổi lấy những tài liệu ra, thì hắn còn đổi lấy năm mươi triệu Tiên tinh nữa. Còn hơn một ngàn điểm cống hiến cuối cùng trong thẻ bài hắn trực tiếp đưa cho vị tiên nữ phục vụ kia.

- Tên Huyền Tiên trung kỳ kia có phải là Mạc Ảnh hay không?

Bình Châu Tiên Vương dùng thần thức của mình quét tới Diệp Mặc đang ngồi ngơ ngác trong phòng của mình, sau đó lắc đầu hỏi một câu.

Hòa Hoàn Tiên Vương gật đầu:

- Phải, tôi còn cố ý tìm hiểu hắn nữa. Vận khí của hắn không tệ, trước khi tới Thanh Mạt tiên thành, thì đã tìm được rất nhiều yêu hạch được người nào đó giấu ở thảo nguyên Bình Phiêu, vì thế nên hắn mới có thể trở thành một trong những vị trí hàng đầu trên bảng xếp hạng điểm cống hiến. Hơn nữa hắn chỉ là một tán tu, không hề có tông môn nào chống lưng cả.

- Xem tuổi tác của hắn, thì dường như cũng không lớn. Nhưng tâm trí của hắn quá yếu nhược, không chịu nổi đả kích, chỉ vì hỏi một vấn đề rồi bị người khác cười nhạo, thì đã không dám hỏi vấn đề thứ hai rồi. Hơn nữa còn không dám đối mặt với những người cười nhạo hắn, thật sự là khó có thể có được thành tựu. Nếu như hắn có chút nghị lực, dám hướng tới chúng ta hỏi nhiều vấn đề một chút, thì trước khi đến Ông Trọng Thiên tấn cấp lên Huyền Tiên hậu kỳ cũng không phải là không thể. Ai, cái danh ngạch này quả thật là bị lãng phí rồi.

Bình Châu Tiên Vương lắc đầu.

Khải Phong Tiên Vương mỉm cười:

- Được rồi, cho dù là không lãng phí, thì một cái danh ngạch đối với Tông Phiêu Thiên chúng ta mà nói, thì cũng không hề có tác dụng.

Bình Châu Tiên Vương gật đầu, bỏ qua chuyện của Diệp Mặc mà nói tiếp:

- Lần này cũng vẫn có mấy hạt giống tốt. Mấy đứa Âu Dương Nghi, Tử Vũ tiên tử, Từ Ki, Trử Tương Tử, và cả Mễ Lan mà Hòa Hoàn Tiên Vương đưa tới cũng không tệ. Tôi cảm thấy có chút mong đợi đối với Đại Hội Vấn Đạo lần này đấy, nói không chừng lần này Tông Phiêu Thiên chúng ta có thể phá vỡ được lịch sử đấy.

Khải Phong Tiên Vương cười ha hả:

- Bình Châu Tiên Vương, anh nên nhìn lại một lần đi, còn có một người anh không chú ý tới rồi. Người này tên là Mang Dũng, một Huyền Tiên hậu kỳ, tôi cảm thấy rất được. Lúc trước khi y khiêu chiến đối thủ, thì thậm chí pháp bảo chủ đạo cũng không hề lấy ra mà đối thủ của y đã bị đánh bại rồi. Sau đó có người lại khiêu chiến y, y cũng thắng rất nhẹ nhàng.

- Anh nói là tên Huyền Tiên trên trán có một dấu đỏ sao?

Bình Châu Tiên Vương lập tức hỏi lại.

- Đúng thế, chính là y…

Khải Phong Tiên Vương gật đầu.

Lúc này ở trên boong tàu, có hơn ba mươi Huyền Tiên đều đang đứng quan sát hư không. Quan sát hư không chẳng những có mục đích là nâng cao pháp thuật mà mình đã biết, còn có thể đạt được một ít lĩnh ngộ từ trong hư không, đồng thời khiến lòng dạ của mình trở nên tĩnh lặng, càng có lợi hơn cho bản thân khi bế quan đột phá tu vi.

- Ngươi nhìn thấy sắc mặt của Bình Châu Tiên Vương hay không? Cái tên Mạc Ảnh kia đã lãng phí một danh ngạch, cho nên ba vị Tiên Vương rất mất hứng.

Trên boong tàu đã có người nhắc tới Diệp Mặc. Đối với bọn họ, thì tu vi của Diệp Mặc thấp hay cao cũng không quan hệ. Nhưng Diệp Mặc hiện tại rõ ràng đã kéo thực lực của bọn họ xuống một bước rồi, nếu như sau này phải đánh một trận chiến tập thể, thì Diệp Mặc chính là một nhược điểm của họ.

- Ai, một tên Huyền Tiên trung kỳ! Thật sự là tôi cũng không biết hắn từ đâu mà kiếm được nhiều điểm cống hiến như vậy. Nhìn bộ dạng sợ hãi rụt rè của hắn, thì liền biết không phải là người của đại tông môn rồi, cũng không hề có ai chống lưng cho cả. Nếu như hắn đem cái danh ngạch này để lại cho một người khác, thì chẳng phải là rất tốt sao? Ngươi xem cái vấn đề hắn hỏi ấy, đó là vấn đề mà một người đi tham dự Đại Hội Vấn Đạo nên hỏi sao? Nói thật, sau khi hắn hỏi cái vấn đề đó rồi đi ra ngoài, thì tôi cũng cảm thấy có chút xấu hổ trước mặt ba vị Tiên Vương.

- Đúng thế, cũng bởi vì cái vấn đề kia, mà ba vị Tiên Vương có khi sẽ có một chút hoài nghi đối với trình độ toàn thể chúng ta.

- Được rồi, người ta cũng coi như là tự giác, cũng không dám tiếp tục hỏi nữa hay sao? Bây giờ vẫn còn đang ở trong phòng của mình không chịu ra ngoài, thì rõ ràng là đã biết xấu hổ rồi. Hơn nữa lần Đại Hội Vấn Đạo này, thì ai cũng không muốn bỏ qua, cũng không thể trách hắn được.

Lý Chính Hồng lúc này mới biết được Diệp Mặc là người không hề có ai chống lưng, nên y cảm thấy có chút hối hận. Sớm biết như vậy thì đã đi khiêu chiến cái tên kia rồi, thuận tiện giáo huấn hắn một trận.

Một vị nữ tiên áo vàng lúc này bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng rồi nói:

- Nói xấu sau lưng người ta thì tính là thứ gì?

Nói xong thì vị nữ tiên áo vàng kia liền quay người rời khỏi boong tàu, trở về phòng của mình.

- Không phải là nói cô ta, cô ta xen vào làm gì chứ?

Tên Huyền Tiên mặt tròn vừa rồi nói Diệp Mặc lập tức bất mãn lầu bầu một câu.

- Kỳ thực tôi muốn tất cả mọi người biết, đó là mọi người đã hiểu lầm ba vị Tiên Vương đại nhân rồi. Ba vị Tiên Vương có lẽ không phải là vì vấn đề đơn giản Mạc Ảnh hỏi ra mà mất hứng. Mà là vì sau khi hỏi vấn đề đơn giản đó, rồi bị mọi người xem thường, thì Mạc Ảnh hắn lại sợ hãi không dám hỏi gì nữa, đó mới chính là điều khiến cho ba vị Tiên Vương đại nhân thất vọng.

Một tên Huyền Tiên viên mãn đứng ra nói.

Tất cả mọi người đều biết người này, đó là Trử Tương Tử đứng thứ 4 trên Huyền bảng. Đồng thời là người xếp thứ hai trên bảng xếp hạng điểm cống hiến. Trử Tương Tử sau khi nói xong, thì mọi người liền nhao nhao đồng ý theo. Có người thậm chí còn muốn gọi Diệp Mặc ra, sau đó khuyên bảo hắn một chút. Nhưng ý kiến này rất nhanh đã bị người khác bác bỏ, bởi vì sợ loại người thiếu ý chí như Diệp Mặc sẽ lại lần nữa khiến ba vị Tiên Vương đại nhân thất vọng.

- Mạc Ảnh…

Từ Ki thoáng cảm thấy cái tên này rất quen thuộc. Y lập tức nhớ tới việc lần trước thấy cái tên Mạc Ảnh này không ngừng vượt lên trên bảng xếp hạng, đến cuối cùng quả nhiên là vượt qua cả y. Nhưng với y mà nói, thì loại người dựa vào cách gian lận mà giành lấy cơ hội như thế này, thì căn bản là không đáng nhắc tới.

Tiên thuyền nhanh chóng phi hành trong hư không, còn các Huyền Tiên đi tham gia Đại Hội Vấn Đạo lần này ngoại trừ việc mỗi ngày đi quan sát hư không ra, thì cũng chỉ có đi tới thỉnh giáo ba vị Tiên Vương các loại nan đề trong việc tu luyện.

Đương nhiên là chỉ có một ngoại lệ, đó chính là Mạc Ảnh mà lần đầu tiên đi hỏi một vấn đề đã gặp phải đả kích. Hắn thậm chí còn không dám đi lên boong tàu quan sát hư không, dường như là sợ rằng sẽ bị người khác cười nhạo.

Tất cả mọi người biết rõ Mạc Ảnh vì sao không dám ra. Mới đầu thì còn có người ngẫu nhiên nhắc tới hắn, nhưng về sau, thì nhờ sự chỉ đaọ của ba vị Tiên Vương, cho nên mỗi người đều có những lĩnh ngộ ngày càng sâu sắc đối với đạo pháp của mình, cuối cùng đã sớm không còn nhớ đến cái tên Mạc Ảnh chỉ trốn trong phòng không dám ra ngoài rồi.

Thẳng tới ba tháng sau, khi Tiên thuyền dừng lại ở Ông Trọng Thiên, khi đã đến trước Truyền tống trận từ Ông Trọng Thiên tới Nguyễn Nhạc Thiên, thì mọi người mới lại lần nữa nhìn thấy Diệp Mặc. Lúc này ở trước Truyền tống trận của Ông Trọng Thiên đã tụ kết lại rất nhiều người, những người này phần lớn đều là từ các Thiên Vực khác tới đây. Mục đích thì cũng giống như Tông Phiêu Thiên, cũng là đi tham gia Đại Hội Vấn Đạo ở Nguyễn Nhạc Thiên.

Ngoại trừ Nguyễn Nhạc Thiên, thì cũng chỉ có Ông Trọng Thiên là có Truyền tống trận để đi tới Nguyễn Nhạc Thiên. Nếu như không ngồi Truyền tống trận, thì cần phải ngồi Tiên thuyền để bay đến Nguyễn Nhạc Thiên, hoặc là phải mất vài chục năm cũng khó có thể đến được Nguyễn Nhạc Thiên.

Truyền tống trận từ Ông Trọng Thiên tới Nguyễn Nhạc Thiên là loại Truyền tống trận siêu cự ly, ngoại trừ Tiên Vương ra, thì hầu hết mọi người sau khi ra khỏi Truyền tống trận đều bị hoa mày chóng mặt, đầu óc choáng vàng, mà ngay cả Diệp Mặc cũng không ngoại lệ. Chỉ là Tiên nguyên cùng thần thức của Diệp Mặc mạnh hơn hẳn các Huyền Tiên khác, cho nên tình hình tốt hơn các Huyền Tiên khác mà thôi.

Nhưng Diệp Mặc thì lại hoàn toàn biểu hiện ra là mình còn khổ sở khó chịu hơn cả những người khác, vì hiện tại hắn sợ nhất là mình trở thành trung tâm chú ý. Một khi có Tiên Vương nào hoài nghi hắn, sau đó lại dùng thần thức uy áp đối với hắn, thì hắn cũng không dám cam đoan là bí mật của mình có thể bại lộ hay không? Nhưng chỉ cần tiến vào được Vấn Đạo Các, thì hắn sẽ không sợ nữa.

Nghe nói sau khi vào trong Vấn Đạo Các, thì có người thậm chí còn dừng lại cả trăm năm. Với hắn mà nói, chỉ cần ở trong Vấn Đạo Các hoàn thiện vài loại pháp thuật thần thông của mình, thì hắn sẽ trực tiếp rời khỏi nơi này, sẽ không bao giờ trở lại Tông Phiêu Thiên nữa.

Sau khi bọn người Diệp Mặc nghỉ ngơi vài ngày, thì liền cùng với những người còn lại đi tới quảng trường bên ngoài Vấn Đạo Các của Nguyễn Nhạc Thiên.

Trên quảng trường Vấn Đạo Các lúc này đã đầy ắp người, tuy nhiên cái quảng trường này lớn hơn nhiều so với quảng trường Thanh Lôi ở Thanh Mạt tiên thành. Nhưng số người ở đây cũng nhiều hơn gấp bội, vì chẳng những có người của mười đại Thiên Vực, còn có rất nhiều tiên nhân của Nguyễn Nhạc Thiên nữa.

Bọn người Âu Dương Nghi mặc dù là thiên tài của Tông Phiêu Thiên, cũng là những người đứng đầu Huyền bảng cao thủ của Tông Phiêu Thiên, nhưng khi tới Nguyễn Nhạc Thiên rồi, thì bọn họ chẳng đáng gì cả. Huyền bảng của Tông Phiêu Thiên, thì ở Nguyễn Nhạc Thiên này thậm chí còn không bằng một tiên nhân bình thường. Điểm này thì bọn người Âu Dương Nghi cũng hiểu rõ, cho nên ít nhất bọn họ cũng không bầy ra bộ dạng cao ngạo như ở quảng trường Thanh Lôi, ngược lại là cùng các tiên nhân dự thi còn lại trò truyện với nhau.

Diệp Mặc chỉ đứng ở một bên nghe, căn bản cũng không có ý định chen lời vào. Trong lòng hắn vẫn luôn bất an, bởi vì hắn sợ ở đây đột nhiên có một vị Tiên Tôn nào đó. Tiên Vương thì không cách nào nhìn ra bí mật của hắn, nhưng nếu là Tiên Tôn thì không thể dám chắc được.

- Huyết Y Tiên Tiết Thịnh Hiên đã đến…

- Nhìn đi, đó là Thiên kiếm tiên Phó Lăng Thiên. A! Huyên Lãnh tiên tử cũng đã tới…

Không chỉ Diệp Mặc vẫn luôn đứng một bên nghe ngóng, mà ngay cả mấy người Âu Dương Nghi cũng cẩn thận lắng nghe. Diệp Mặc nhìn thấy thế cũng cảm thấy buồn cười. Lúc trước khi mấy người Âu Dương Nghi này xuất hiện cũng có bộ dáng phong quang như vậy, nhưng chỉ thay đổi địa điểm thôi, thì loại phong quang này đã không còn là của họ nữa rồi.

Đọc truyện chữ Full