DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích
Chương 1625: Điện hạ nuông chiều (26)

Cho dù Thái Hoàng Thái Hậu được bảo dưỡng tốt thì cũng đã già, nào có phải là đối thủ của Minh Thù.

Mấy lần liền bị Minh Thù chế phục.

Thái Hoàng Thái Hậu lúc này ngoại trừ dùng ánh mắt biểu thị sự phẫn nộ của mình đối với Minh Thù, tựa hồ ngay cả khí lực nói chuyện cũng không có.

"Các ngươi ai muốn mạng sống?" Minh Thù nhìn triều thần phía dướu.

Triều thần run lẩy bẩy, cái này...

"Ngươi đi." Minh Thù chọn một người: "Cho ngươi một cơ hội lập công."

"Bị điểm đến" triều thần: "..."

Hắn không muốn lập công.

Triều thần run rẩy bò lên, thời gian quá dài, Minh Thù xuống dưới trực tiếp xách người đi ra ngoài.

Hắn tiếp tục run rẩy nhặt dao găm trên mặt đất lên, tay càng run dữ dội hơn, dao găm mấy lần bị rơi xuống, thật vất vả mới tới gần còn không dám ra tay.

"Lưu đại nhân ngươi dám!"

Thái Hoàng Thái Hậu bên kia dùng hết khí lực quát lớn một tiếng.

Lưu đại nhân khẽ run rẩy, dao liền rơi mất.

"Người của ai gia rất nhanh liền đến, ngươi không được bị nữ nhân này lừa gạt!" Thái Hoàng Thái Hậu tiếp tục lên tiếng.

Lưu đại nhân run rẩy đến lợi hại hơn.

Hắn...

Hắn hắn... Hắn chính là con tôm nhỏ a!

"Ta đến!"

Phía dưới có một người đột nhiên nhấc tay.

-

Mùi máu tươi lan tràn khắp đại điện, Dạ Ảnh còn lại một hơi cuối cùng, Minh Thù ngồi xổmbên cạnh hắn: "Làm người thật tốt không được sao? Không nên ra ngoài kiếm chuyện, ngươi trốn tránh ta, ta có thể tìm được ngươi? Ngươi nói ngươi có phải ngốc hay không."

Dạ Ảnh trong cổ họng phát ra âm thanh hehe.

Mẹ, hắn làm sao biết cô lại đột nhiên xuất hiện!!

Điều này cũng tại hắn!

Minh Thù lấy kim sắc ra, chờ Dạ Ảnh tắt thở.

Một phút trôi qua...

Dạ Ảnh còn chưa tắt thở, he he thở hổn hển, mở to mắt nguyền rủa Minh Thù.

Hai phút trôi qua...

Dạ Ảnh vẫn chưa tắt thở.

"Ngươi có tắt thở hay không?"

Dạ Ảnh: "..."

Liền không!

Hắn mới không dễ dàng chết như vậy!

Ba phút...

"Còn chưa tắt thở?"

Không!

Dạ Ảnh quật cường thở phì phò.

"Bổ thêm một đao."

Minh Thù phân phó người bên cạnh.

"Thần Nguyệt ngươi chết không yên lành!" Thái Hoàng Thái Hậu thanh âm khàn khàn.

Minh Thù quay đầu nhìn bà ta, nâng khoé môi lên: "Ngươi vẫn là cầu nguyện ta không nên chết thì tương đối tốt hơn."

"Ngươi thả Như Hâm ra, có cái gì cứ nhắm vào ai gia, ngươi cứ nhắm vào ai gia!!" Thái Hoàng Thái Hậu phát điên.

"Không được." Minh Thù thu tầm mắt lại: "Thất thần làm gì, giết chết cô ta."

Triều thần kia ngược lại không chần chờ, trực tiếp một dao đâm tới.

Dạ Ảnh phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt dần dần mờ hồ.

"Công chúa Như Hâm, ngươi còn nhớ rõ nữ nhi của vi thần không? Ngươi làm hại nó tuổi còn trẻ liền chết..."

Phốc phốc!

Lại là một dao đâm qua.

"Nó cũng là người, nó đã làm sai điều gì? Ngươi lại đối xử như vậy với nó, hủy danh dự, đoạn nhân duyên của nó..."

Dạ Ảnh đã nghe không được người kia nói cái gì.

Trước mặt có ánh sáng hiện lên, cái gì cũng không biết.

Minh Thù kéo người kia ra: "Được rồi, đều chết rồi."

Người kia đột nhiên ném dao găm đi, ôm đầu khóc rống.

Công chúa Như Hâm là công chúa được sủng ái nhất trong cung, cô ta thấy ai không vừa mắt, người đó liền xui xẻo.

Khuê nữ của mình bởi vì công chúa Như Hâm mà chết, nhưng hắn cái gì cũng không thể nói.

Hiện tại rốt cục cũng được báo thù.

Báo thù ha ha ha!

Dù sao đều phải chết!

Báo thù hắn cũng không tiếc!

Minh Thù đem Thái Hoàng Thái Hậu cùng tiểu hoàng đế đều trói lại, bọn người Lâm công công ở bên ngoài chờ lấy, bọn hắn dựa theo Minh Thù nói hạ độc để cấm quân đều tới không được.

Minh Thù gọi bọn hắn tiến vào.

Thái Hoàng Thái Hậu thấy bọn người Lâm công công, tức giận đến run rẩy cả người.

Bất quá miệng bị Minh Thù chặn lấy, kêu cũng không được.

Bọn người Lâm công công cúi thấp đầu, không dám nhìn Thái Hoàng Thái Hậu.

Mạng của bọn hắn hiện tại nằm trong tay Minh Thù.

"Thần Nguyệt cô nương?"

"Đem bọn hắn đều trói lại, quan văn cùng quan võ tách ra."

"Vâng."

-

Trong điện đèn đuốc chập chờn, ngoài điện tuyết lớn đầy trời, âm thanh tuyết rơi ào ào loáng thoáng truyền đến.

Minh Thù ngồi trên bậc thang trong điện, trong tay cầm mấy Hổ Phù, những người quỳ phía dưới lúc này tự phần mình run lẩy bẩy.

Người ngồi trước mặt bọn hắn nào có phải là nữ nhân.

Chính là một Tu La.

Mãi đến hừng đông, Minh Thù đứng dậy để Lâm công công cho đám người này lần nữa uống thuốc, xác định bọn hắn ba ngày đều không khôi phục lại được.

Đám người trong điện mắt lớn trừng mắt nhỏ, Thái Hoàng Thái Hậu để bọn hắn nghĩ biện pháp, kết quả không có một ai có biện pháp.

Bọn hắn cũng đã thử để ám vệ ám sát, nhưng còn chưa đến gần liền bị cô giải quyết.

Bọn hắn hoàn toàn không có phần thắng.

"Cô ta trói chúng ta ở đây làm gì?"

"Không phải là muốn giết chúng ta chứ?"

"Muốn giết chúng ta, vì sao không động thủ sớm một chút, thời gian kéo dài càng lâu, đối với cô ta càng bất lợi."

"Hổ Phù cũng đều bị cô ta cầm đi..."

Tới gần giữa trưa, cửa điện bị bọn thái giám đẩy ra, ánh sáng chói chang phóng vào trong tầm mắt mọi người.

Nhìn người tiến vào, đám triều thần kinh ngạc không thôi.

Cái này...

Không phải là Hoàng đế đã mất tích sao?

Tại sao lại ở chỗ này?

Hoàng đế tự nhiên không chết.

Hắn là cha đẻ của Lận Quyết, Minh Thù làm sao có thể cho hắn treo.

Bất quá thời điểm Đông Thập rời đi, thuận tiện để hắn mang ra ngoài giam lỏng.

Hiện tại cục diện này để một Hoàng đế chính thống như hắn đến xử lý không thể thích hợp hơn.

Hoàng đế mềm yếu vô năng, không có nghĩa là trong lòng của hắn không có hận.

Đối với Thái hậu, đối với mấy tên gian thần này, hắn đều hận hơn so với những người khác.

Nhưng hắn không có năng lực.

Nghe nói hôm đó, toàn bộ đại điện đều bị vết máu xâm nhiễm, Thái Hoàng Thái Hậu không có chết, bị giam lỏng.

Một câu tiếp một câu thánh chỉ được đưa ra ngoài cung.

Cấm quân mang theo Hổ Phù điều động tam quân, đem một đảng Thái hậu toàn bộ nhốt vào địa lao.

Hết thảy đều nhanh đến mức để cho người ta phản ứng không kịp.

Đặc biệt là một đảng Thái hậu.

Không phải chỉ là đi tham gia yến hội sao?

Làm sao ngày thứ hai toàn bộ liền bị nhốt vào đại lao?

-

Một thành trấn cách kinh thành không xa.

Tạ An đang cùng người nói chuyện, chợt có một người lảo đảo nghiêng ngã chạy vào.

"Tạ An đại nhân, Tạ An đại nhân, Bệ Hạ hồi cung!"

"Bệ Hạ?" Tiểu hoàng đế kia không phải vẫn luôn ở trong cung sao?" Vài giây sau, Tạ An mới phản ứng được: "Bệ Hạ không có việc gì?"

"Không có việc gì, Bệ Hạ không có việc gì." Người báo tin mặt mũi tràn đầy sự may mắn: "Hơn nữa Bệ Hạ đã hạ được Thái hậu một đảng."

"Cái gì?"

Tạ An khiếp sợ không thôi.

Chẳng lẽ Hoàng đế Bệ Hạ mới là ẩn tàng sâu nhất?

Tạ An nhanh đi báo cáo cho Lận Quyết.

Vừa đạp ra khỏi cửa phòng liền thấy nơi xa có một chi đội ngũ vội vàng chạy tới.

Một bên khác, Lận Quyết nghe thấy âm thanh vừa vặn mở cửa ra.

Chi đội ngũ kia ngừng dưới lầu, toàn bộ người xuống ngựa hành lễ.

"Bái kiến Thái tử điện hạ."

Bách tính bốn phía sớm đã bị đám người này dọa đến trốn đi, âm thanh lúc này đinh tai nhức óc lại để bọn hắn hiếu kì thò đầu ra nhìn lén.

Tuyết lớn chẳng biết lúc nào đã ngừng, thế giới bị bao phủ trong làn áo bạc đột nhiên xuất hiện một màu sắc đẹp đẽ

Lận Quyết mãnh liệt nắm chặt lan can, một giây sau hắn nhanh chân từ bên cạnh Tạ An lưới qua đi xuống lầu.

Đứng tại cửa ra vào, ánh mắt lần theo hướng kia nhìn sang.

Thiếu nữ đi bộ bước đến, trên mặt nâng lên nụ cười nhạt nhẽo, toàn bộ thế giới băng tuyết giống như vì nụ cười của cô mà hòa tan.

Lận Quyết nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.

Con ngươi đen nhánh nhìn cô, tuyết trắng một mảnh nhưng hắn chăm chú chỉ có một mình cô.

Đọc truyện chữ Full