DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 671: Sách lược

Có lẽ bởi vì lần này Liên hợp quốc đưa ra lý do quang minh chính đại, cho nên lần này quốc gia tham gia Liên quân nhiều hơn lần trước. Đáng tiếc chính là lần này đội quân được thành lập hơi đơn chiết. Gần như toàn bộ là quân đội Mỹ, quốc gia khác chỉ phái ra một ít lính mang tính tượng trưng hoặc là trợ binh mà thôi.

Nhưng điều này không phải bởi vì bọn họ có bao nhiêu thiện cảm đối với Lạc Nguyệt, mà bởi vì tất cả mọi người đều biết, cuộc xâm lược Lạc Nguyệt lần này, người cuối cùng nhận được lợi ích chỉ là nước Mỹ mà thôi. Đối với nước Nga, có thể ủng hộ chế tài Lạc Nguyệt đã không tồi. Cho nên nước Mỹ căn bản không trông cậy vào những quốc gia khác sẽ thật sự xuất lực.

Muốn nước Mỹ lấy địa bàn Lạc Nguyệt ra chia xẻ cho mọi người, cũng không có khả năng. Nhiều nhất chỉ chia xẻ một chút thành quả khoa học kỹ thuật của Lạc Nguyệt mà thôi. Mà những nước được chia xẻ thành quả khoa học kỹ thuật cũng có một vài điều kiện tiên quyết. Đạo lý này tất cả mọi người đều hiểu được, đương nhiên nước Mỹ cũng hiểu được. Điều nước Mỹ muốn không phải nước khác xuất binh ủng hộ, hắn chỉ muốn được dư luận ủng hộ, không hơn.

Nếu quốc gia Châu Âu xuất binh đánh Lạc Nguyệt, như vậy nước Mỹ có thể đánh Lạc Nguyệt từ hai phía Nam Đại Tây Dương và Bắc Thái Bình Dương khiến Lạc Nguyệt nằm ở vị trí Ấn Độ Dương bị bao vây tiêu diệt.

Nhưng hiện tại chỉ có nước Mỹ xuất binh. Bọn họ chỉ có thể thông qua eo biển Malacca và eo biển khác của Mỹ tiến vào Ấn Độ Dương.

Điều này nhằm để giảm bớt thiệt hại, khiến Lạc Nguyệt chủ động giao ra đảo Sangiang. Nếu Lạc Nguyệt không đưa đảo Sangianra, như vậy hạm đội nước Mỹ chỉ có thể từ eo biển Malacca tiến vào. Điều này đối với nước Mỹ mà nói càng thêm bất lợi.

Mà lục quân chỉ có thể giống như lần trước từ ngã ba Esebiya và Kenya xâm lược vào từ thung lũng, ngoài ra, không còn đường nào khác.

Lần đầu tiên khi Liên quân xâm lấn, Thống soái là Senhen. Ông ta vừa đến đây, lập tức liền phát động tổng tiến công. Kết quả tấn công nhanh, bại cũng nhanh. Không giống với đợt xâm lấn của Liên quân lần trước, sau khi Erzha bao vây xung quanh Lạc Nguyệt, cũng không vội tấn công. Ngay cả lục quân dừng lại ở trước thung lũng cũng không tấn công.

Mà lần này tổng chỉ huy Lạc Nguyệt là Diệp Tinh. Anh ta nhìn quân hạm bao vây kín mít xung quanh Lạc Nguyệt khóe miệng lại lộ vẻ khinh thường. Không đợi đám người Hư Nguyệt Hoa hỏi, Diệp Tinh liền lạnh giọng nói:

- Bọn họ muốn đánh đổ bộ, cùng với lục quân bao vây tấn công từ phái thung lũng vào chúng ta. Chỉ tiếc bọn họ tới có hơi muộn một chút. Nếu là nửa năm trước, khi chúng ta chỉ có mấy ngàn quân, chỉ cần hải quân kiềm chế được bộ phận lực lượng của Lạc Nguyệt, lúc đó thung lũng kia thật sự khó có thể bảo vệ được. Nhưng hiện tại đã khác. Chỗ này của Lạc Nguyệt đã không thích hợp để đổ bộ chiến.

- Vì sao nơi này không thích hợp để đổ bộ chiến? Hơn nữa quân hạm của bọn họ còn nhiều như vậy. Chỗ này phải hơn một nghìn chiến thuyền...

Hứa Bình không hiểu nhiều về chiến tranh. Tuy rằng đã trải qua mấy lần chiến tranh. Nhưng chiến thuật không phải đơn giản chỉ qua vài lần chiến tranh là có thể trở thành tinh anh.

Diệp Tinh cười ha hả:

- Bởi vì Lạc Nguyệt có Diệp Tinh...

Tuy rằng Diệp Tinh biết tin tức tình báo mà bọn họ nhận được chênh lệch rất lớn so với số lượng trên thực tế, nhưng anh ta vẫn không để ở trong lòng.

Mọi người xung quanh đều biết, bọn họ bị Diệp Tinh đùa giỡn. Tuy nhiên trong lòng không thể không thừa nhận bản lĩnh của Diệp Tinh. Nếu không có anh ta, nơi này thật sự là rất khó bảo vệ được. Nhưng Diệp Tinh nghiên cứu chế tạo ra hệ thống phòng ngự quá mức kinh người. Muốn dựa vào mấy trăm ngàn người đổ bộ vào Lạc Nguyệt quả thật có chút khó khăn. Mà hải quân Lạc Nguyệt thậm chí chỉ cần ôm cây đợi thỏ là được rồi, căn bản không cần rời bến chiến đấu. Ngoài mặt nhìn hạm đội khác đánh tới cửa nhà, điều này là vô cùng nguy hiểm. Nhưng đối Lạc Nguyệt mà nói, càng đánh tới cửa nhà, thì càng an toàn. Trừ phi đối phương có thể phá được hệ thống phòng phòng ngự và hệ thống điện tử quấy nhiễu mạnh mẽ của Lạc Nguyệt. Nếu không phá hỏng được hai hệ thống này, như vậy không cần nghĩ tới chuyện đổ bộ ở cửa Lạc Nguyệt. Nguồn tại http://

Đương nhiên, một khi hai hệ thống này bị người khác phá hóng, khi Lạc Nguyệt ở trước mặt Liên quân cường đại muốn dùng lý luận sắc bén căn bản không chịu nổi một đòn. Đây căn bản không thể so sánh. Mà chiến tranh hiện đại hết lần này tới lần khác cũng không phải chỉ là chiến tranh lý luận sắc bén. Cho nên tuy rằng Diệp Tinh nói trâu bò, nhưng anh ta bắt đầu càng trâu bò hơn.

- Kỹ sư trưởng Diệp. Lần trước không phải Liên quân vừa đến trong phạm vi cách Lạc Nguyệt vài trăm mét, chúng ta có thể công kích rồi sao? Vì sao hiện tại không công kích? Tên lửa đạn đạo tuần tra của chúng ta hoàn toàn có thể đưa bọn họ đến Tây Thiên.

Quách Khởi cảm thấy khó hiểu hỏi.

Tuy rằng lần này Liên quân có nhiều người, nhưng Lạc Nguyệt thật sự không lo lắng. Tuy rằng Quách Khởi nói như vậy, nhưng anh ta cũng không để ý nhiều. Anh ta hiểu về hệ thống phòng ngự tên lửa đạn đạo của Lạc Nguyệt.

- Tôi muốn biết bọn họ muốn đánh như thế nào. Tôi còn có vũ khí mạnh hơn. Nhưng nếu bọn họ không đủ tư cách, tôi vẫn lười lấy ra. Lại nói tuy rằng với khoảng cách xa tôi cũng có thể đánh, nhưng tỉ lệ chính xác chung quy vẫn hơi thấp một chút. Dù sao khoảng cách máy điện tử gây nhiễu sóng của chúng ta càng xa hiệu quả cũng càng kém.

Diệp Tinh cười khà khà nói.

Liên quân không để bọn họ chờ bao lâu. Trên màn hình rất lớn trong phòng chỉ huy chiến đấu đã xuất hiện rất nhiều tốp máy bay. Các loại máy bay chiến đấu, máy bay ném bom, máy báo động, thiết bị gây nhiễu các loại hỗn loạn cùng một chỗ, giống như đám châu chấu bay về phía Lạc Nguyệt.

- Vì sao bọn họ có nhiều máy bay như vậy?

Trên đây quả thực có hơn một nghìn chiếc máy bay. Vì sao những máy bay này xuất hiện trên màn hình Rađa, mà tên lửa đạn đạo phòng ngự của chúng ta không có tin tức? Mới lần đầu tiên bọn họ đã phái ra toàn bộ máy bay chiến đấu sao?

Hứa Bình giật mình chỉ vào đám máy bay này nói.

Vẻ mặt Diệp Tinh bình thản nói:

- Bởi vì đó là máy bay giả không người lái. Đối với loại máy bay giả này, tấm lá chắn công kích của hệ thống phòng ngự chúng ta hoàn toàn có thể phân biệt được. Muốn ngăn cản kỳ thật cũng rất đơn giản. Khai hỏa toàn bộ tên lửa đạn đạo phòng ngự là được rồi.

Hứa Bình căng thẳng hỏi:

- Bọn họ điều động nhiều máy bay giả tới như vậy làm gì?

Diệp Tinh lại nói:

- Loại máy bay giả này có khả năng bỏ bom. Chỉ có điều loại bom này rất đơn giản, hoàn toàn không thể tạo thành uy hiếp hữu hiệu đối với chúng ta. Đương nhiên mục đích chủ yếu của bọn họ chắc không phải dùng máy bay giả ném bom, mà muốn tiêu hao số lượng tên lửa đạn đạo của chúng ta. Tôi suy đoán bọn họ đã biết số lượng tên lửa đạn đạo của chúng ta có hạn, cho nên lần này đến đã sớm chuẩn bị. Trước dùng rất nhiều máy bay giả tiêu hao số lượng tên lửa đạn đạo của chúng ta. Sau đó chờ chúng ta tiêu hao gần hết tên lửa đạn đạo, hệ thống Rađa phòng ngự đều thành vật trang trí. Sau đó bọn họ mới bắt đầu đổ bộ tổng tiến công.

- Hóa ra là như vậy, tôi đã hiểu được.

Tuy rằng Hứa Bình và đám người Hư Nguyệt Hoa đều biết Diệp Tinh mới nghiên cứu chế tạo một loại "Đạn đạo khí quỹ Mini", nhưng loại bom này chưa từng trải qua thực chiến kiểm nghiệm, hiệu quả như thế nào cũng không có người nào biết. Một khi loại bom này không có được hiệu quả giống như trong tưởng tượng. Mà khi Lạc Nguyệt tiêu hao hết số tên lửa đạn đạo, như vậy Liên quân thật sự đạt được sách lược của mình.

Có thể tưởng tượng Lạc Nguyệt không có tên lửa đạn đạo phòng ngự dưới lửa đạn của Liên quân, sẽ trở thành nơi thế nào? Liên quân thậm chí không cần định vị tinh chuẩn, chỉ cần tùy ý phóng ra đạn pháo là có thể đánh xuyên qua Lạc Nguyệt.

- Vậy chúng ta để mặc những máy bay giả này, không quan tâm đến chúng sao.

Hứa Bình chau mày lập tức nói.

Hư Nguyệt Hoa lại lắc đầu nói:

- Tôi cảm thấy loại Đạn đạo Mini khí quỹ của chúng ta muốn có bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Chúng ta có thể dùng loại bom này cho nổ rơi toàn bộ những máy bay giả này. Giữ lại tên lửa đạn đạo cỡ lớn để phòng ngự lực lượng trên biển của bọn họ và lục quân thung lũng tràn tới...

Diệp Tinh lại lập tức nói:

- Tôi không đồng ý với phương pháp chiến đấu này. Tôi đã tìm hiểu được một chút. Hiện tại có hơn một nghìn quân hạm bao vây quanh Lạc Nguyệt. Khẳng định có một phần lớn trong đó giống với loại máy bay giả này, đó là quân hạm giả. Tôi nói cho dù bọn họ có tài lực lớn mấy, cũng không có cách nào lấy ra hơn một nghìn quân hạm được. Cho nên, chúng ta sẽ giống như bọn họ mong muốn, dùng tên lửa đạn đạo nhập khẩu công kích những máy bay giả này, đồng thời dùng tên lửa đạn đạo nhập khẩu công kích những quân hạm giả này.

- Nhưng...

Hư Nguyệt Hoa và đám người Hứa Bình thoáng nhìn nhau, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng, nhưng không lên tiếng.

Diệp Tinh mỉm cười nói:

- Xem ra mọi người còn chưa tín nhiệm tôi. Tin tôi đi. Đạn đạo khí quỹ Mini của tôi dùng còn tốt hơn nhiều so với tên lửa đạn đạo cỡ lớn. Tư lệnh Quách, những máy bay giả này sắp bay tới bầu trời Lạc Nguyệt. Anh ra mệnh lệnh đi. Cho khai hỏa toàn bộ tên lửa đạn đạo phòng ngự. Bất kể chúng là thật hay là giả đều phá hủy toàn bộ. Lập tức ra mệnh lệnh, chỉ cần trong phạm vi tầm bắn, cũng có thể phóng ra tên lửa đạn đạo đối với quân hạm giả.

Lạc Nguyệt tổng cộng có bao nhiêu tên lửa đạn đạo, mà khi máy bay đối phương bay tới bầu trời Lạc Nguyệt, không có một đợt máy bay nào của Lạc Nguyệt bay lên ngăn cản. Tất nhiên toàn bộ đều áp dụng tên lửa đạn đạo bắn lên không. Mà những máy bay này thật giống như không sợ chết vẫn từng đợt xâm nhập vào Ấn Độ Dương. Từng đợt máy bay vẫn không ngừng bay tới Lạc Nguyệt.

Trên bầu trời có vô số tiếng nổ gầm rú hỗn loạn, lại kết hợp với khói đen và ánh lửa, giống như đêm tối đến sớm, không thể nhìn rõ ràng bất kỳ chỗ nào.

Cùng lúc đó, vô số tên lửa đạn đạo bay về phía Ấn Độ Dương, chuẩn xác đánh trúng từng chiếc quân hạm.

Dường như Liên quân bị tên lửa đạn đạo của Lạc Nguyệt ùn ùn kéo đến công kích đã nổi giận. Bọn họ cũng không ngừng cho chiến hạm phóng ra tên lửa đạn đạo. Nhưng những tên lửa đạn đạo đều không ngoại lệ bị tên lửa đạn đạo phòng ngự của Lạc Nguyệt bắn rơi ở Thái Bình Dương. Ngoại trừ loại tên lửa đạn đạo cá biệt sẽ rơi ở khu vực gần Lạc Nguyệt ra, còn lại đều chìm vào Ấn Độ Dương.

...

Trong phòng chỉ huy mẫu hạm lớn nhất của Mỹ, Erzha nhìn từng chiếc quân hạm bị đánh chìm, từng chiếc máy bay bị bắn rơi, sắc mặt lại rất bình tĩnh. Khi gã thấy tên lửa đạn đạo của Lạc Nguyệt bắn ra giống như không tiếc tiền, miệng gã cong lên thậm chí còn lộ vẻ khinh thường.

- Không chuẩn bị trước, ngay cả một ghế có thể ngồi xuống cũng không có. Gần như chỉ dựa vào một hệ thống phòng ngự mạnh mẽ và hệ thống thiết bị quấy nhiễu đã muốn xưng bá Ấn Độ Dương sao? Đúng là một đám người ngu dốt. Đối với việc lần trước Thượng tướng Senhentoàn quân bị diệt, quả thật khiến mình cảm thấy rất khó hiểu.

Erzha lắc đầu nói, trong mắt có một loại tình cảm thoả thuê mãn nguyện.

Ở trong mắt Erzha, chỉ là dựa vào thế lực của một công ty mới nổi lên, còn muốn nói chuyện đứng trên thế giới này, thậm chí còn dám nhằm vào nước Mỹ, đây không phải là tự tìm cái chết thì là gì? Trong thời gian ngắn như thế, bọn họ ngay cả cơ sở cũng không có, càng không cần phải nói tới nhân tài quân sự ưu tú nữa. Mình tùy tiện đưa ra một kế sách, bọn họ còn không nhìn ra được, lập tức liền trúng kế, thậm chí còn phối hợp với kế sách của bọn họ, chủ động ném tên lửa đạn đạo vào Ấn Độ Dương.

Một khi tên lửa đạn đạo của bọn họ đã hết, lúc đó Erzha chỉ cần dẫn dắt mấy trăm ngàn Liên quân tổng tiến công.

Liên quân công kích rất nhanh, nhưng kết quả cũng không có một cái nào vượt qua được. Hơn một nghìn chiếc máy bay bị diệt sạch. Gần mấy trăm ngàn chiến thuyền quân hạm cũng bị tiêu diệt. còn Lạc Nguyệt bị tổn thất một tháp truyền hình. Một quả tên lửa đạn đạo của Liên quân đúng lúc đánh trúng tháp truyền hình này.

Sau khi một trận oanh tạc kết thúc, Erzha phát hiện tên lửa đạn đạo của Liên quân chỉ đánh nổ một tháp truyền hình, sắc mặt có chút khó coi. Tuy rằng mục đích của gã chính là dụ dỗ Lạc Nguyệt phóng ra tên lửa đạn đạo, nhưng bên mình vừa rồi cũng bắn ra không ít tên lửa đạn đạo, mà hệ thống tên lửa đạn đạo phòng ngự bên Lạc Nguyệt quả thật là quá mạnh mẽ. Xác xuất thành công gần như đạt được 98% trở lên.

Cho dù bởi vì lý do quân hạm Liên quân ở khoảng cách khá xa, nhưng loại xác xuất phòng ngự thành công như vậy thật sự rất thái quá!

Đọc truyện chữ Full