DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 620: Còn lần cuối cùng

-Diệp Mặc, chúng ta đi thôi, có 200 nghìn rồi, tôi nghĩ có thể đưa em trai của tôi ra được rồi.

Lấy được chi phiếu tiền mặt trị giá 200 nghìn, Hứa Vi không muốn ném 200 nghìn này vào trong nước.

Diệp Mặc khoát tay nói:

-Đừng nóng vội, việc này còn mới bắt đầu, chúng ta còn cần phải cược thêm nữa, mua thêm một chút đá hơi đắt kia.

Hứa Vi "A" một tiếng, không ngờ Diệp Mặc còn chưa thỏa mãn, thậm chí còn muốn tiếp tục đánh cược.

-Người anh em, cậy chắc muốn hòn đá mà anh đề nghị với tôi trước đó.

Lúc này, người đàn ông trung niên mở hàng hụt kia đã có cách nhìn khác về Diệp Mặc.

Diệp Mặc khẽ mỉm cười, lắc lắc đầu nói:

-Hòn đá đó tôi nhìn không thấy có gì cả.

-Cậu…

Người trung niên này thậm chí còn có chút chán nản. Lại còn đề nghị cho mình thứ mà hắn không nhìn thấy có gì bên trong, như vậy chẳng phải là lừa người sao?

Diệp Mặc cười, nói:

-Đừng nóng vội, tôi nói Phỉ Thúy bên trong đó nhiều nhất mới có một hai triệu mà thôi, như vậy tôi sẽ kiếm được quá ít tiền, thứ tôi muốn có thể kiếm được nhiều hơn chút nữa.

-A…

Lúc này, không chỉ người đàn ông trung niên này ngây người ra, mà ngay cả những người xung quanh cũng ngây người ra, hòn đá nguồn có Phỉ Thúy trị giá trăm nghìn có thể giải ra được Phỉ Thúy trị giá một hai triệu, như vậy mà còn kêu ít ư? Phải biết chỉ cần cắt một dao là sẽ có một hai triệu, lại không uổng công. Kẻ này tưởng hắn là ai chứ?

Nếu không phải vừa rồi Diệp Mặc giải ra được Phỉ Thúy băng ở trong hòn đá bỏ đi đó thì những người xung quanh lại nhìn hắn một cách khinh bỉ.

Người phụ nữ vừa mua viên Phỉ Thúy của Diệp Mặc nghe thấy những lời Diệp Mặc nói liền đảo mắt vài cái, bỗng nhiên lên tiếng:

-Nếu người anh em này không coi trọng chút tiền lẻ đó thì tôi sẽ lấy hòn đá kia.

Nói xong bà ta ra hiệu cho vệ sĩ ở phía sau lập tức mua hòn đá đó.

Diệp Mặc căn bản là ghét mùi nước hoa của người phụ nữ này, bây giờ không ngờ lại thay đổi cách nhìn về người phụ nữ này. Không ngờ bà ta không giống như những người xung quanh kia, tưởng mình nói điêu, thậm chí còn chủ động mua hòn đá mà hắn đã kiến nghị, người phụ nữ này thật không đơn giản.

Mặc dù 100 nghìn không là gì, nhưng cũng là tiền, không ngờ bà ta lại mua hòn đó mà người khác không coi trọng đó, chỉ vì bản thân nói tùy tiện một câu với người lạ. Co đầu óc, chả trách có cả vệ sĩ hộ tống

Thực ra vừa rồi Diệp Mặc nói rất giống thật, không những người phụ nữ đó, mà thậm chí những người khác cũng động lòng, chỉ là không nhanh tay như người phụ nữ đó. Thứ hai là vì còn sợ Diệp Mặc là một tên lừa đảo, vì dù sao trên mặt Diệp Mặc cũng đầy những vết sẹo.

Diệp Mặc không để ý tới người còn lại, hắn nói với Hoắc Đa Tài:

-Ông hãy đi theo sau tôi, tôi còn có Phỉ Thúy muốn ông giải nữa, đến lúc đó rồi cùng tính tiền.

-Vâng, thưa ông chủ.

Hoắc Đa Tài vì cắt mất da Phỉ Thúy, nên lo lắng Diệp Mặc sẽ đuổi việc y, không ngờ Diệp Mặc không những không làm gì y, mà còn tiếp tục bảo y giải thạch. Lúc này y cũng nhìn ra được, mấy vết sẹo trên mặt của Diệp Mặc trông không đơn giản chút nào, là một người có bản lĩnh thực sự.

Nhìn một vòng, trong lòng Diệp Mặc thực sự không có lời nào để nói. Mặc dù nguyên liệu thô ở đây nhiều, nhưng Phỉ Thúy lại không nhiều, mà những viên đá có Phỉ Thúy thì lại càng ít.

Hắn chỉ vào một nguyên liệu thô vừa đúng 200 nghìn nói:

-Hòn đá này.

Đây là nguyên liệu Phỉ Thúy trị giá 200 nghìn tốt nhất.

Mua rất nhanh, nguyên thạch Phỉ Thúy đã mau chóng ở trong tay của Hoắc Đa Tài. Người đàn ông trung niên vừa rồi đánh cược thua, giờ này đã tin tưởng những lời Diệp Mặc nói, không mua đá mà đi theo sau Diệp Mặc để xem. Bây giờ Hoắc Đa Tài bắt đầu giải thạch, một vòng tròn vây ở phía trước y.

Bây giờ xem ra người coi trọng Diệp Mặc đã rất nhiều, không những là người đàn ông trung niên kia mà cả những người xung quanh cũng lần lượt đi qua, muốn xem hòn đá của Diệp Mặc.

Người phụ nữ đã mua khối đá còn mới mà Diệp Mặc nói cũng đi tới nơi xem.

Diệp mặc nhìn bộ dạng cẩn trọng của Hoắc Đa Tài không nói tiếng nào, hắn đã vẽ một đường, nói với Hoắc Đa Tài:

- Phá từ đây.

Bây giờ với những lời mà Diệp Mặc nói, Hoắc Đa Tài đều phục tùng theo. Rạch một đường dao theo đường mà Diệp Mặc đã vẽ, một nhúm màu xanh đang tỏa sáng hiện ra trước mặt mọi người.

-Hoàng Dương Lục… mấy triệu đấy…

Thứ này vừa xuất hiện, người khác nhìn thấy liền lập tức kinh ngạc hô lên một tiếng.

-Năm triệu... tôi muốn nó...

Thứ màu xanh này vừa xuất hiện, lập tức đã có người ra giá. Mặc dù khi hoàn toàn giải ra, có thể không chỉ dừng lại ở đó, nhưng Diệp Mặc lại không muốn lãng phí thời gian.

Hắn đang muốn bán viên đá có Phỉ Thúy được giải ra một nửa, thì lại nghe người phụ nữ kia nói:

-Tôi đưa ra 8 triệu…

-Giao dịch thành công.

Diệp Mặc lập tức bảo Hứa Vi đưa thẻ ngân hàng cho người phụ nữ này, người phụ nữ này làm việc rất nhanh nhẹn, lập tức chuyển tiền, điện thoại của Hứa Vi mau chóng nhận được tin nhắn, đã tăng lên 8 triệu.

Thoáng chốc đã có 8 triệu, khi Hứa Vi còn đang mơ hồ thì Diệp Mặc đã lôi cô đi.

-Chúng ta phải đi sao?

Hứa Vi còn chưa kịp hoàn hồn, Diệp Mặc lại cười với Hứa Vi:

-Còn lần cuối nữa, sau lần cược cuối cùng này, chúng ta sẽ đi.

Thứ mà Diệp Mặc nhìn trúng chính là một tảng đá lớn ở gần bên trái, cao bằng một người. Mặc dù tảng đá này không phải lớn nhất ở đây, nhưng cũng không phải nhỏ. Bởi vì giá của tảng đá này là 6 triệu, vì vậy Diệp Mặc nhất định phải bỏ ra 6 triệu trước thì mới có thể đánh cược với tảng đá này.

Sau khi giao dịch với tảng đá này xong thì người phụ nữ kia đã hoàn toàn giải được Phỉ Thúy Hoàng Dương Lục mà Diệp Mặc đã bán cho bà ta, chắc chắn kiếm được món lời lớn, ít nhất cũng phải mấy triệu. Điều này còn chưa là gì, vừa rồi tảng đá mà Diệp Mặc nói sau khi được bà ta giải ra, thì bên trong rõ ràng là một phôi Phỉ Thúy trị giá gần hai triệu.

Tất cả những người vây quanh đều nín thở, rốt cuộc kẻ có râu quai nón này là ai, không ngờ lại có bản lĩnh cược ngọc lớn như vậy, trăm phát trăm trúng.

Tất cả mọi người đều rất quan tâm đến tảng đá được mua với giá 6 triệu kia. Ở đây nhiều người như vậy, thì chỉ có người phụ nữ đó có thu hoạch chỉ sau Diệp Mặc.

Vẻ mặt Hứa Vi đã bình tĩnh trở lại, nhưng tim vẫn đập mạnh. Lúc này cô tin tên bạn học lừa đảo của cô chí ít cũng có một câu nói đúng, cược đá ngọc thực sự có thể khiến cho con người ta trở thành tỉ phú, nhưng cũng có thể biến người ta thành ăn mày.

Nếu không hiểu điều này mà đi cược đá ngọc thì chẳng khác gì tìm con đường chết. Diệp Mặc chắc chắn hiểu được, hơn nữa còn rất tinh thông mấy chuyện này.

Mặc dù người phụ nữ kia cũng kiếm được kha khá tiền lời, nhưng những người ở đây đều chỉ quan tâm đến tảng đá mà Diệp Mặc vừa mới mua, tảng đá với giá 6 triệu, ngẫm nghĩ lại thật là quá sức tưởng tưởng.

Tảng đá kia được đặt ở đây đã gần 1 năm, vì giá quá cao mà ông chủ đã hạ từ 10 triệu xuống còn 8 triệu, nhưng cũng chẳng có người nào mua. Bây giờ lại giảm tiếp xuống còn 6 triệu, lần này cuối cùng cũng đã có người mua nó, lại còn là một cao thủ cược thạch nữa.

Lúc này người đến nơi nhỏ bé này càng lúc càng đông, có rất nhiều ông chủ giàu có sau khi nhận được tin tức đã lần lượt kéo đến, người đến đều biết ở đây có một nhân vật truyền kỳ, một kẻ râu quai nón dẫn theo một cô gái mặc quần áo đơn giản đến cược thạch, chưa bị thua lần nào, hơn nữa lập nghiệp từ 200 đồng, trong thời gian ngắn ngủi là hai tiếng đồng hồ đã trở thành người sở hữu số tiền lên đến hàng triệu.

Tất cả mọi người đều mong chờ, liệu tảng đá kia có có thể xuất hiện thứ ánh sáng màu xanh hay không. Tất cả mọi người cũng mong chờ, cao thủ đánh cược này liệu có tạo ra chuyện thần kỳ nữa không. Lúc này những người ở đây đều bỏ qua bộ râu rậm và những vết sẹo trên mặt của Diệp Mặc, thứ mà bọn họ quan tâm chỉ là bản lĩnh cược thạch của Diệp Mặc, liệu có phải quá khoa trương hay không.

Hoắc Đa Tài cũng hồi hộp, từ trước đến nay y chưa từng được giải thạch giống như ngày hôm nay, đều khiến cho nhiều người thán phục và ngưỡng mộ. Sau sự việc lần này, cho dù không có thù lao, nhưng sau này người đến tìm y để giải thạch cũng sẽ tăng lên không ít.

Dưới sự chỉ bảo của Diệp Mặc, tảng đá Phỉ Thúy cao bằng một người đã được Hoắc Đa Tài bổ ra lần nữa.

"Ầm". Đám người bắt đầu huyên náo, âm thanh kích động này thậm chí còn có một chút biến điệu, dường như thứ trước mắt chính là của y.

Trong tảng đá mà Hoắc Đa Tài bổ, lộ ra một thứ ánh sáng màu xanh đậm. Thứ ánh sáng màu xanh đậm đó khiến cho người ra cảm thấy cực kỳ đẹp mắt, chưa từng nhìn thấy Phỉ Thúy với màu xanh lục tinh khiết như vậy. Thứ ánh sáng này trải dài ra, giống như một chậu nước màu lục, khiến cho người ta cảm thấy thoải mái.

Một đao, chỉ bằng một đao đã xuất hiện màu xanh, lại còn là một màu xanh huyền ảo, đúng là không nói nhảm. Một đao gọn gàng, mạnh mẽ vô cùng đã khiến cho Hoắc Đa Tài không muốn nổi tiếng cũng không được, chỉ cần giải thạch thẳng thắn như vậy thì mới nghiện được.

-Thật là mạnh mẽ...

-Chẳng lẽ là Tổ Mẫu Lục? Trời ơi, nếu như là Tổ Mẫu Lục, thì tảng đá này trị giá bao nhiêu tiền?

Những âm thanh thán phục và ngạc nhiên ở xung quanh không ngừng vang lên.

Diệp Mặc biết, màu xanh này còn nhỏ hơn phía trước rất nhiều. Hắn không định tiếp tục nữa. Nếu như bán đi bây giờ thì, thứ nhất có thể tiết kiệm thời gian, thứ hai có thể định được một cái giá tốt.

Người phụ nữ kia nhìn Tổ Mẫu Lục ở trước mặt than lên một tiếng thán phục, trong lòng bà ta thực sự muốn có nó, nhưng bà ta biết tiền mặt của bà ta không đủ, giá trị của hòn ngọc này đã vượt khỏi phạm vi chịu đựng của bà ta. Gần đây vì số nguyên liệu thô có hạn nên tiền mặt của bà ta cũng bắt đầu rơi vào tình trạng khó khăn, nhưng bà ta tin rằng hôm nay kí kết kinh doanh với người đàn ông râu quai nón kia sẽ giúp bà ta thoát khỏi cảnh khó khăn.

-Này, anh bạn, tảng đá này tôi cũng muốn có, tôi ra giá 50 triệu…

Người đàn ông vừa mới đến nhìn thấy màu xanh mà Diệp Mặc giải ra lập tức tập trung vào, đưa ra giá luôn.

-Ông chủ Trịnh, ông quá đà rồi. Một tảng đá to như vậy, một mình ông muốn ư….

Lại thêm một gã đàn ông mập mạp chen lên.

Lúc trước ông chủ Trịnh ra giá đã biết được ý của người đàn ông mập mạp phía sau kia, ông ta cũng không tăng giá lên, sợ sẽ ảnh hưởng đến hòa khí, bây giờ chỉ xem đối phương là người thế nào thôi.

-Được rồi, Lão Phan, mỗi người chúng ta một nửa đi. Truyện được copy tại

Mặc dù rất muốn độc chiếm, nhưng một thứ đồ tốt như vậy là rất hiếm, thứ hai những người làm ngọc thạch ở đây đều biết, làm quá cũng không tốt.

Đọc truyện chữ Full