DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 260: Ai tàn nhẫn hơn ai?

- Khiêm Hòa, anh mang tôi đến đây là có ý gì? Tôi biết rất rõ anh, nhưng dù thế nào thì Hà Kỳ tôi cũng không sợ anh đâu!

Diệp Mặc nghe thấy giọng nói quen thuộc.

Diệp Mặc quay đầu lại thì thấy cô gái muốn lợi dụng hắn bị dẫn tới. Khẩu khí của cô gái này khá lớn. Nhưng mà, không phải người này vừa nói anh ta là Nhiếp Vô Biên sao, sao giờ lại đổi thành Khiêm Hòa vậy?

- Khiêm Hòa, anh...

Hà Kỳ bước đến trong khi Khiêm Hòa thì lại ngoan ngoãn vâng lời đứng ở dưới. Như vậy, người đang ngồi phía trên ấy không phải Khiêm Hòa.

Diệp Mặc thoáng quan sát Nhiếp Vô Biên, thấy tên này, mặt trắng, tóc dài, ánh mắt rất yêu tà, xem chừng khoảng ba mươi tuổi và đã luyện được sơ kỳ Huyền cấp. Thực ra mà nói thì trong thành phố này, người đã luyện thành Huyền cấp, ngoài Âu Húc Hổ mà lần trước hắn đã gặp thì hắn chưa phát hiện thêm ai khác.

- Khiêm Hòa ư? Ha ha, hắn chẳng qua chỉ là một tên tay chân của ta mà thôi. Cô chính là Hà Kỳ à, cũng không tệ đâu. Cô có thể tới được đây cũng là khá lắm. Đường Bắc Vi, cô cũng khá xinh đẹp đấy, lần trước có người nói với tôi cô là một cành hoa ở nơi này, tôi chưa tin nhưng giờ thì tôi đã tin rồi. Cô quả thực là một cô gái xinh đẹp nhất mà tôi đã từng gặp, hơn nữa lại rất trong sáng. Rất được đấy! So với em gái ta thì cô xinh đẹp hơn nhiều! À, Khiêm Hòa, lần này mày đã lập được công lớn rồi đó, cô gái xinh đẹp này đối với tao rất có tác dụng đấy! –

Nhiếp Vô Biên nói.

Hà Kỳ giờ mới nhìn thấy Diệp Mặc và Đường Bắc Vi, ngạc nhiên nói:

- Sao hai người cũng ở đây vậy?

Diệp Mặc không trả lời, hắn đang quan sát nơi này một cách tỷ mỷ. Ở đây có tất cả ba mươi sáu người, ngoài Nhiếp Vô Biên là võ công cao nhất ra thì ngay cả tên Khiêm Hòa cũng đã luyện đến trung kỳ Hoàng cấp rồi. Mặc dù chỉ trong thời gian ngắn nhưng hắn đã xác định được, đây không phải là nơi mà những kẻ có tiền thích đem phụ nữ ra giỡn cợt. Tên Nhiếp Vô Biên này khá kỳ dị, chỉ là không biết y cần nhiều phụ nữ thế để làm gì?

Hà Kỳ nói có một câu rồi thôi, cô dường như đã hiểu rõ một chút vấn đề mà bản thân đang gặp phải. Nếu Khiêm Hòa chỉ là tay chân của người đàn ông có ánh mắt yêu dị kia thì nói không chừng y còn có lai lịch phức tạp hơn nữa.

Nhiếp Vô Biên lạnh lùng nhìn Diệp Mặc:

- Tôi thật sự rất phục tinh thần của anh đấy, anh cho rằng học được vài công phu quèn ấy mà ỷ thế hoành hành sao? Hôm nay tôi sẽ cho anh thấy thế nào mới là công phu. Dẫn hai người đó tới đây!

Diệp Mặc không nói gì, giờ hắn rất muốn ra tay. Nhưng Đường Bắc Vi đang ở đây, hắn sợ cô không chịu nổi cảnh chết chóc đẫm máu. Nếu dùng hỏa cầu thì Hà Kỳ lại mất mạng. Hắn không muốn thế. Hắn đành bất lực đứng yên mà thôi.

Đang lúc do dự thì hắn nhìn thấy tên mặt dài và Nhị Thiết đến bắt hắn ở chỗ Tây Lũng bị người dẫn ra. Hai người này, sắc mặt tái nhợt, chân thì đang run. Có thể nhận thấy, hai người họ chưa hề dự liệu được tuy đã trở về nhưng không tránh khỏi bị phạt.

Nhiếp Vô Biên đến trước mặt tên mặt dài cười nói:

- Chúng mày khá lắm, đã trở về còn nói bọn chúng thật lợi hại, thậm chí không dám đánh trả. Hai tên chó chúng mày, tao còn cần gì chứ, chỉ tốn cơm!

- Nhiếp gia xin tha mạng...

Tên mặt dài và Nhị Thiết đứng không vững nữa, quỳ rạp xuống đất, đang run lẩy bẩy.

- Tao nói rồi, tao không cần kẻ vô dụng!

Nhiếp Vô Biên nói xong liền giơ bàn tay lên cũng chính là giơ hai tay đao lạnh lùng.

Máu tươi từ hai cổ phun ra, cả thân Nhiếp Vô Biên nhuốm máu, trông y càng dữ tợn hơn. Lúc này, hai cái đầu mới rơi xuống và lăn cồng cộc ra xa.

- A!!!

Hà Kỳ vốn dĩ không chịu được cảnh máu tanh tàn bạo đó, "Bịch" một tiếng, cô ngất lịm đi.

Mặt Đường Bắc Vi trắng bệch, cô choáng váng. Diệp Mặc vội vàng điểmhuyệt hôn mê của cô, để cô cùng Hà Kỳ dựa vào cùng một chỗ.

- Không sai, có chút bản lĩnh, khó trách dám giết người của tôi

Nhiếp Vô Biên nhìn Diệp Mặc châm chọc nói. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m

Diệp Mặc đã chú ý tới tên Nhiếp Vô Biên này, tuy mới luyện sơ kỳ Huyền cực nhưng nội khí của y và trung kỳ Huyền cấp cũng tương đương nhau, chỉ bằng hai chưởng dùng nội khí thuần túy mà đã chém đứt đầu của hai người họ, thật không đơn giản chút nào.

- Tôi nghĩ, anh bây giờ còn muốn đánh với tôi không, hay là anh đã sợ rồi hả?

Nhiếp Vô Biên nhìn Diệp Mặc giống như diều hâu nhìn gà con vậy.

Diệp Mặc nhìn y thở dài, cười đáp:

- Tôi rất sẵn lòng! Nếu anh cho rằng anh học được chút công phu này là có thể diễu võ dương oai rồi, tôi thật lấy làm tiếc. Hôm nay, tôi muốn nói là chúng ta đều giống nhau, tôi muốn cho anh thấy công phu chân chính là như thế nào!

Nói xong, Diệp Mặc giơ tay lên, hướng về hai bên phải trái tấn công liên tiếp. Trong đại sảnh có tổng cộng mười tám người thì gần như trong cùng một lúc hắn đã hạ gục được mười sáu tên.

- Ha ha, thật ngông cuồng, dám học đòi tôi dùng nội khí …

Nhiếp Vô Biên nói đến đây thì im bặt, vẻ mặt y lộ rõ sự khiếp sợ khi thấy mười sáu danh thủ xung quanh bị hạ gục.

Trận chiến đẫm máu diễn ra, giống như một lò sát sinh tàn bạo vậy, mười sáu cái đầu người cùng cánh tay rơi xuống và lăn trên mặt đất. Sau đó, Mười sáu người cùng lúc gục xuống, nằm thẳng hàng, đều đặn.

Nhiếp Vô Biên đã hoàn toàn kinh sợ:

- Nằm mơ, đây nhất định là đang nằm mơ...

Y không ngừng giải thích an ủi bản thân, nhưng đây không phải mơ mà là sự thật!

Khiêm Hòa mắt trợn to, mồm há hốc kinh hãi không nói được lời nào.

Nhiếp Vô Biên vô cùng sợ hãi, tu luyện tới bây giờ y chưa biết thế nào là sợ hãi nhưng cuối cùng hôm nay y đã biết cảm giác đó là như thế nào! Vừa rồi y giết hai tên vô dụng kia là muốn Diệp Mặc bị mất mặt nhưng y chỉ làm cho Hà Kỳ ngất đi mà thôi, còn Diệp Mặc không vì thế mà nao núng.

Chẳng những không sao mà thủ đoạn của hắn so với chính mình còn tàn ác hơn nhiều. Cảnh sát sinh đẫm máu này y chưa nhìn thấy bao giờ. Có thể khẳng định, Diệp Mặc kia cố ý làm như vậy, chính là hành động đánh vào thể diện của y.

Diệp Mặc bế Đường Bắc Vi từ từ đi tới, Nhiếp Vô Biên theo bản năng tránh đường và lùi lại phía sau. Diệp Mặc không để ý tới Nhiếp Vô Biên, tiến tới ngồi vào ghế của y và nhìn y một cách lạnh lùng.

- Anh là ai?...

Nhiếp Vô Biên hoảng sợ đi tới. Y đã hiểu được bản lĩnh của con người trẻ tuổi kia hơn y gấp nhiều lần, thậm chí y không biết dây thần kinh của mình có vấn đề hay không mà dám gây chuyện với một người như vậy?

Diệp Mặc cười lạnh lùng:

- Những người như anh tôi gặp nhiều rồi, không chỉ riêng mình anh đâu. Trước đây không lâu có một người được gọi là Độc Lang, nghe nói là một cao thủ, nhưng đã bị ba đao của tôi giết chết. Còn có một môn phái gọi là Đoạn quyền đường, chủ môn phái này sai người đi giết tôi và cũng bị tôi giết chết hết. Hình như anh so với bọn họ còn non nớt lắm, sao lại kiêu ngạo như vậy chứ?

- Tiền bối xin tha mạng...

Nhiếp Vô Biên trong lòng rất hoảng sợ, liền quỳ xuống cầu xin. Trước mắt y là người nào đây, người mà có thể giết được các cao thủ, chút bản lĩnh của y còn không đủ cho hắn để mắt tới. Khiêm Hòa mặt cắt không còn giọt máu, anh ta biết ông chủ của mình sẽ không thoát khỏi vận hạn.

- Anh có biết tại sao giờ tôi không giết anh không?

Diệp Mặc nhìn y lạnh lùng nói.

Lúc này, Nhiếp Vô Biên đang run sợ, giờ y mới biết được cảm giác gần kề cái chết là như thế nào. Trước kia chỉ có người khác cầu xin y, còn giờ đây, y đang phải cầu xin người khác.

Diệp Mặc nhìn Khiêm Hòa:

- Anh còn dám đánh chủ ý vào em gái tôi, anh cũng được lắm. Anh cũng có biết tại sao tôi không giết anh không?

Khiêm Hòa đã run rẩy cả người, không nói được lời nào. Tuy anh ta rất dũng mãnh nhưng gặp phải cảnh này anh ta không thể không run sợ được.

Diệp Mặc không để ý tới anh ta nữa, lại nhìn Nhiếp Vô Biên nói:

- Một năm trước, nơi này bị tôi nổ thành đống gạch vụn, người ở đây đều bị tôi giết hết, không ngờ một năm sau lại cũng chính tại nơi này, xem ra tôi và nơi này cũng có duyên đấy chứ!

Nhiếp Vô Biên đã rất hối hận, nếu sớm biết đắc tội với một kẻ máu lạnh tàn ác như thế này, thì y sẽ chọn một thành phố bất kỳ, trừ Đàn Đô.

- Tiền Bối, xin tha mạng...

Nhiếp Vô Biên vẫn tiếp tục cầu xin. Y chưa muốn chết, y tu luyện là đứng đầu trong môn phái Đương, sao có thể chết bây giờ được chứ? Nhưng bản thân y cũng không biết ai có thể bảo vệ được y đây? Ngay cả sư phụ y e là cũng không được nữa là.

Diệp Mặc thuận tay phát ra mười mấy hỏa cầu khiến cho hai bên hơn mười thi thể, thậm chí bao gồm cả hai tên vừa bị Nhiếp Vô Biên giết đều biến thành tro bụi.

Nhiếp Vô Biên đã hoàn toàn tê liệt, trong lòng y còn đang suy nghĩ chẳng may Diệp Mặc không buông tha cho y thì y có thể tìm một cơ hội trốn thoát, nhưng giờ y biết, điều đó là không thể. Diệp Mặc vẫn đang phát hỏa cầu. Nhiều năm y ẩn thân tu luyện như vậy cũng chưa nghe nói có ai có thể phát ra hỏa cầu để tấn công kẻ địch cả, thế mà giờ đây thật không thể tin nổi!

Y nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của Diệp Mặc thì mồ hôi chảy ra ớn lạnh, y chủ động nói:

- Tiền bối, tôi là đệ tử của Cửu Nguyệt Tứ Xuyên, bởi vì muốn luyện Huyền Cấp mà tôi đến Đàn Đô này. Tôi phải cần rất nhiều trinh nữ nhưng tôi không giết họ mà chỉ lấy họ thôi....

- Hừ, có môn phái độc ác như thế à! Môn phái của các anh không cần tồn tại nữa, nếu không giết các cô ấy thì Thiến Thiến, bạn học của em gái tôi đã xảy ra chuyện gì?

Ánh mắt của Diệp Mặc trở lên sắc lạnh, hắn không phải là đạo sĩ nhưng loại môn phái ác độc này, hắn chưa thấy bao giờ.

- Đúng thế, đúng thế!...

Nhiếp Vô Biên toát mồ hôi lạnh.

Diệp Mặc đến bên Nhiếp Vô Biên, dùng chân giẫm lên ngực y. Nhiếp Vô Biên chỉ cảm thấy giống như sức nóng của ngọn lửa tràn vào đan điền của y, sau cùng ở lại đó không nhúc nhích.

Tuy biết đó không phải là vật gì tốt nhưng Nhiếp Vô Biên không dám phản kháng lại.

- Anh hãy giết hết mười tám người còn lại, rồiđem thi thể về đi.

Diệp Mặc thản nhiên nói. Đối với những người này, hắn cũng không muốn để lại chút tình người...

Đọc truyện chữ Full