DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 238: Tranh nhau ra giá

Tuy đã ra giá nhưng Diệp Mặc vẫn thầm khinh bỉ người chủ phiên đấu giá này. Phiên đấu giá dẫn một cô gái xinh một chút đến thì sẽ chết người chắc. Nếu có một cô gái xinh đẹp, có mặc hở hang một chút nữa thì không khí này có phải nóng lên rồi không. Cho một ông già đến đúng là khó chịu, làm cho người ra giá cũng chả có một người.

Diệp Mặc quên đây là nơi nào rồi, đây là chùa mà. Trong chùa mà lại cho một cô ăn mặc hở hang vào thì cũng chỉ có hắn mới nghĩ ra thôi.

- Một triệu một trăm ngàn

Cuối cùng cũng có một giọng nói phá giá của Diệp Mặc, Diệp Mặc thở phào, hắn quay đầu nhìn, đó là một đạo cô xinh đẹp của Liên Hàng Tĩnh Trai. Đạo cô này cũng thích làm đẹp cơ à, nhưng trong lòng lại cảm kích vị đạo cô này đã giúp hắn một phen.

Xem ra người có tiền bây giờ không phải là thương nhân giàu có bên ngoài mà là đạo cô hoà thượng.

- Triệu rưỡi.

Lại một giọng nữ vang lên. Lần này Diệp Mặc không nhìn lại nhưng người ra giá đều là nữ, có vẻ ai cũng thích làm đẹp nhưng phụ nữ thì càng thích hơn.

- Triệu bảy.

- Hai triệu

Diệp Mặc mừng thầm, giá tiền này không ngờ trong chớp mắt mà đã lên như thế rồi.

Vì người ra giá càng ngày càng đông, người không tin càng ngày càng ít. Trong nháy mắt mà giá của Trú Nhan đan này đã lên đến tám triệu.

Quả nhiên người có tiền vẫn là trong ẩn môn, tuy Diệp Mặc không biết người trong ẩn môn lấy tiền từ đâu nhưng xem những người này ra giá đã biết. Đối mặt với Trú Nhan đan không phải rất chắc chắn nhưng người ra giá vẫn rất nhiều. Đối với Tịch Điểu Sơn không nói thật giả của đan dược không chịu trách nhiệm, Diệp Mặc đã rất cảm ơn rồi. Trú Nhan đan này dù sao cũng quá vô lí, ngộ nhỡ người MC phiên đấu giá nói không chịu trách nhiệm về thật giả thì giá của cái này đúng là khó nói.

Vừa nghĩ đến đây, trong phiên đấu giá đã có người đứng lên nói:

- Anh Tịch, không biết phiên đấu giá có chịu trách nhiệm về thật giả của đan dược không. Nếu mà chịu trách nhiệm thì tôi lập tức ra giá năm mươi triệu.

Diệp Mặc thầm chửi, tên chó nhật này đúng là đến bới móc hắn mà. Nếu Tịch Ô Sơn không nói rõ là chịu trách nhiệm thì đã đại khái cho qua rồi. tẹn này vừa nói ra, cũng chính là đem phá lớp giấy này, khiến y không còn cách nào giả hồ đồ nữa.

Quả nhiên sau khi người này hỏi xong, sắc mặt Tịch Ô Sơn liền trở nên khó coi, cũng chỉ trầm ngâm một lát, lại nói:

- Đan dược này là người khác nhờ chúng tôi đấu giá, hơn nữa người này hoàn toàn chịu trách nhiệm về Trú Nhan đan. Ngộ nhỡ là giả, chúng tôi có thể giao người này ra, phiên đấu giá của chúng tôi không chịu trách nhiệm về thật giả của đan dược.

Tuy Tịch Ô Sơn nói rất đích xác nhưng giá của Trú Nhan đan này cũng không có ai hô lên nữa. Chỉ là dừng lại ở chín triệu. Tuy mọi người đều có tiền nhưng đây là vật phẩm đấu giá đầu tiên, hơn nữa còn là vật không biết thật giả thế nào.

Một khi mua Trú Nhan đan về, nếu thử nghiệm luôn, thì sẽ chậm trễ thời gian đấu giá. Nếu thử sau phiên đấu giá thì ai biết người được tiền có đi luôn hay không.

Hơn nữa quan trọng nhất là không ai tình nguyện làm cứng với bên bán. Lần này làm cứng rồi, lần sau người bán không cho vào thì cũng không có cách nào cả. Vì chút tiền đó lại làm ra hành động không khôn ngoan với bên bán đúng la không lý trí.

Diệp Mặc thầm giận, ông Tịch Ô Sơn này là đồ đầu heo. Ông chỉ cần nói người mua Trú Nhan đan nếu mua phải hàng giả thì sẽ lập tức trả lại tiền thì là được rồi. Thật không biết hội đấu giá lôi tên đầu heo này ở đâu ra. Diệp Mặc rất khó chịu nhưng bây giờ hắn lại không có cách nào đứng ra nói. Một khi hắn chỉ ra, thì đến đồ ngốc cũng biết hắn là chủ của Trú Nhan đan.

- Xin hỏi Tịch tiền bối, nếu tôi mua phải Trú Nhan đan giả thì có thể lập tức trả lại không?

Một người lại nói ra những lời Diệp Mặc định nói, hắn suýt thì muốn ôm hôn người nói lời này một cái, đây đúng là lời hắn muốn nói.

Quả nhiên Tịch Ô Sơn liền trả lời:

- Có thể trả lại 95%.

- Được, nếu đã như vậy tôi ra mười triệu.

Người nói là một người con gái mặc váy xanh, trên mặt có một khăn đen nhưng có thể thấy trên trán có nhiều chấm li ti. Có thể thấy mặt cô từng bị thứ gì đó ăn mòn.

Diệp Mặc trong lòng mừng rỡ. Tuy anh đây không ôm hôn cô đâu nhưng rất cảm ơn cô. Bây giờ mọi người cứ tăng giá đi, không có nỗi lo về sau nữa rồi.

Nhưng điều khiến Diệp Mặc thất vọng là hắn chờ rất lâu mà không có ai tăng giá. Nhưng vừa nghĩ, hắn liền hiểu ra tại sao lại như thế. Dù sao phiên đấu giá năm năm một lần cũng không dễ gì thấy được, mọi người không muốn lãng phí thời gian đi thử đan dược mà bỏ qua thứ đồ mình thích. Huống chi rất nhiều người mua Trú Nhan đan về không phải là dùng cho mình sao.

Hơn nữa, ngộ nhỡ là giả thì không những đắc tội với bên bán mà còn trở thành trò cười.

Tịch Ô Sơn thấy cô gái này ra giá, liền nói:

- Bây giờ số 46 ra mười triệu, mười một triệu lần một… Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m

Xem ra Tịch Ô Sơn khá thất vọng về giá của Trú Nhan đan. Anh ta căn bản không muốn tiếp tục lừa dối nữa.

Không ai ra giá nữa, Diệp Mặc lại vô cùng buồn bực. Tuy hắn tưởng Trú Nhan đan của hắn bán đi một đống cũng chả có gì là lạ nhưng không ra giá thì hắn cũng rất sốt ruột.

- Mười triệu lần hai

- Mười triệu lần ba, bán.

Thời gian giữa lần hai và lần ba, Tịch Ô Sơn không cho cách đến một giây, tuy Diệp Mặc buồn bực nhưng cũng không có cách nào cả.

Người con gái che khăn đen đứng dậy, đang định nói

Tịch Ô Sơn nói:

- Vị nữ sĩ này không cần đứng lên, chúng tôi sẽ đưa đan dược đến.

Người con gái này lắc đầu nói:

- Tôi đến đây là vì đan dược cho da mặt, tôi phải lập tức thử nó.

Tịch Ô Sơn ngơ ra một lúc, ông ta không ngờ lại thực sự có người lập tức phải thử nghiệm đan dược. Dù sao đến phiên đấu giá trưa này, mười triệu đúng là không đáng gì. Nhưng ông ta vẫn phản ứng rất nhanh, nói:

- Nếu đã vậy thì người của chúng tôi sẽ đưa cô đi chuyển khoản trước, sau đi thử nghiệm đan dược.

Theo người con gái đeo khăn đen này rời đi, phiên đấu giá lại trở lại sự yên lặng như lúc đầu, dường như chuyện mới rồi như chưa từng xảy ra.

Sau đây tiến hành đấu giá vẫn là một viên đan dược, gọi là Luyện Thể Hoàn. Loại đan dược này có thể khiến cho người tu luyện có 40% cơ hội vọt vào đầu kì Hoàng cấp. Giá qui định là bốn trăm ngàn.

Diệp Mặc suýt chút nữa thì hộc máu. Đây đúng là thứ mà hắn bán cho lão hoà thượng Ngộ Quang ở hội giao lưu pháp khí lần trước ở Lạc Thương.

Lão hoà thượng này rất xấu xa, viên đan dược kia không ngờ trong nháy mắt đã đưa đến phiên đấu giá này rồi. Lúc đầu mình còn nói cho ông ấy đừng tuỳ tiện cho ra ngoài. Con lừa ngu ngốc đó lại bỏ ngoài tai lời mình nói.

Suy nghĩ của Diệp Mặc vừa mới thay đổi trong thời điểm này, viên Luyện Thể hoàn này đã tăng đến sáu triệu, gần với Trú Nhan đan của hắn. Diệp Mặc vô cùng sầu não, rõ ràng là chả thèm nhìn nữa.

Nhưng hắn cũng biết tuy cao thủ trong ẩn môn rất nhiều, người tu luyện cổ võ cũng rất nhiều, nhưng người có thể chân chính bước vào Hoàng cấp thì lại rất rất ít.

Viên Luyện Thể Đan cuối cùng này đã bị mua bởi một người đàn ông với giá sáu triệunăm trăm ngàn. Chỉ có Diệp Mặc biết Luyện Thể đan này chả đáng bằng một phần một trăm của Trú Nhan đan. Nhưng giá bán của nó lại chênh lệch rất ít so với Trú Nhan đan.

Tịch Ô Sơn rõ ràng là rất hài lòng với giá bán sáu triệunăm trăm ngàn của Luyện Thể đan. Lại một lần nữa, từ một gã thanh niên phía sau lấy ra một khối khoáng thạch nói:

- Đây là một khối khoáng thạch, bên trong bao hàm số lượng lớn một năng lượng không biết tên. Cho đến nay vẫn không có người biết sử dụng năng lượng bên trong như thế nào. Giá khởi điểm bây giờ là một trăm ngàn, mỗi lần tăng không được thấp hơn mười nghìn.

Diệp Mặc lúc Tịch Ô Sơn lấy khối khoáng thạch này ra liền biết hắn đến là đúng. Đây là một khối Nguyên Khí thạch. Trong giới chân tu, người chân tu lúc khốn cùng đều dùng nó để tu luyện vì ngồn gốc linh thạch đúng là quá khó khăn. Mà Nguyên Khí thạch cũng có thể cung cấp nguyên khí trời đất để tu luyện, chỉ là có chút hỗn độn không dễ hấp thu mà thôi.

- Một trăm ngàn.

Diệp Mặc không ngờ thứ đồ này vẫn có người ra giá trước mặt hắn. Hắn chờ một hồi lại không có ai ra giá xem ra người thích nguyên khí thạch không nhiều lắm.

- Một trăm mười ngàn.

Diệp Mặc đã quyết tâm mua khối đá này về. Một khi có nguyên khí thạch này, hắn tuy không thể tăng cấp tầng bốn nhưng vọt tới đỉnh cao luyện khí tầng ba thì không có vấn đề gì cả.

- Một trăm năm mươi ngàn.

Người khác lại nói giá. Chỉ là giọng của anh ta vang hơn người vừa nãy, khẩu khí cũng linh hoạt sắc bén hơn.

- Một trăm sáu mươi ngàn.

-.

Diệp Mặc cũng bắt kịp một cách dứt khoát.

- Ba trăm ngàn

Người vừa báo giá nhìn bộ dáng khá là tức giận, chẳng những thanh âm càng vang, hơn nữa giọng điệu còn có chút không tốt lành, rất rõ ràng là rất khó chịu đối với Diệp Mặc một gà mờ thế mà cũng giật đồ với y

Y khó chịu, Diệp Mặc lại càng khó chịu, hắn nhìn tên cùng hắn tranh đoạt nguyên khí thạch, không ngờ là một gã cao thủ Địa cấp. Nhìn không ra tuổi, nhưng trên mặt y cũng rất là âm lãnh, vừa thấy chính là loại người không dễ chọc vào. Tuy nhiên Diệp Mặc lại không thèm để tâm đến y, một khối nguyên khí thạch, trừ hắn là Tu Chân giả có thể dùng ra thì ông mua về làm cái đếch gì chứ

- Ba trăm mười ngàn.

Diệp Mặc tiếp tục tăng giá.

Người đàn ông mặt lạnh đó hừ một tiếng:

- Năm trăm nghìn, Độc Lang tôi nhất quyết muốn nó.

Diệp Mặc mỗi lần tăng đều là mười ngàn mười ngàn một. Điều đó làm anh ta rất khó chịu, anh ta thấy Diệp Mặc đúng là muốn phá đám anh ta, đã bị anh ta cho vào sổ đen, giọng điệu thực mang sự uy hiếp nhẹ nhàng bên trong.

Diệp Mặc vừa nghe giọng điệu của tên này không ngờ lại thô bạo như vậy, trong lòng cũng giận, muốn uy hiếp ta à, nằm mơ đi. Nhưng hắn vẫn giơ bài trong tay một cách chậm rãi nói:

- Tôi ra năm trăm mười ngàn, khối khoáng thạch này tôi muốn.

- Anh bạn xem ra không bỏ qua cho Độc Lang tôi đây rồi.

Người đàn ông mặt lạnh nhìn lướt qua Diệp Mặc một cách hung tợn. Nếu ánh mắt có thể giết người thì nói không chừng anh ta đã giết chết Diệp Mặc từ lâu rồi.

Diệp Mặc chả thèm nhìn anh ta, chỉ nhìn về Tịch Ô Sơn dẫn trên bục nói:

- Tịch Tiền bối, không có ai tăng giá thì có phải có thể xác định xuống không.

Đọc truyện chữ Full