DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 233: Gặp chuyện bất bình

Mặc dù biết Diệp Mặc sẽ không lừa cô nhưng Đường Bắc Vi vẫn bị hiệu quả chấn kinh của Trú Nhan Đan làm chấn kinh. Sau khi ăn đan dược, rồi tắm rửa xong, chính Đường Bắc Vi cũng không tin cô lại có thay đổi lớn như vậy.

Nếu trước khi ăn đan dược, Đường Bắc Vi cô cũng tuyệt đối là một mĩ nữ hạng nhất, nhưng bây giờ cô thậm chí cho là mình biến thành tiên nữ rồi. Cô gái trong gương thực sự là cô sao? Cô thậm chí không dám tưởng tượng. xem tại

Làm da càng trở nên trắng nõn trong suốt, khuôn mặt vốn hoàn mĩ không tì vết lại càng trở nên mịn màng.

- Anh, đan dược này thực sự rất thần kỳ nha…

Đường Bắc Vi kinh hỉ chạy ra kêu lên.

Diệp Mặc khẽ mỉm cười:

- Đương nhiên, em cho rằng đan dược này rất dễ dàng sao? Loại đan dược này tuy luyện chế không phải phức tạp lắm nhưng dược liệu bên trong có một loại vô cùng quý giá.

- Cảm ơn anh.

Đường Bắc Vi hưng phấn mà chạy tới ôm Diệp Mặc rồi hôn một cái, không có cô gái nào không yêu cái đẹp, cho dù Đường Bắc Vi đã là một mỹ nữ cũng không ngoại lệ, trong lòng cô thực sự cảm kích anh trai đã cho cô viên đan dược này.

Diệp Mặc vỗ vỗ đầu Đường Bắc Vi nói:

- Bắc Vi, hôm nay anh phải vào núi có việc, em ở đây đợi anh.

Hắn muốn tới hội đấu giá của Ẩn Môn, nhưng hắn lại không biết hắn không phải người trong Ẩn Môn có thể vào được hay không, vì thế đem theo Đường Bắc Vi có chút không ổn.

Đường Bắc Vi không phải là người không biết nặng nhẹ, kinh nghiệm mấy ngày nay khiến cô biết rõ được rất nhiều, bây giờ Diệp Mặc nói cô đương nhiên không thể đi theo sau làm gánh nặng được.

Vì thế gật gật đầu nói:

- Em biết rồi anh ạ, hôm nay em muốn về thăm mẹ, không biết mẹ thế nào rồi?

Diệp Mặc thầm nghĩ để một mình Đường Bắc Vi ở đây cũng quả thật khiến cô sốt ruột, lập tức lấy ra một bình sứ đưa cho Đường Bắc Vi nói:

- Thuốc trong bình sứ này để cho mẹ em uống, sau đó đợi anh về giúp bác khám bệnh.

Đường Bắc Vi vâng một tiếng, nhận cái bình nói:

- Em học ở đại học sư phạm Đàn Đô, lúc anh đến thì trực tiếp đến khoa tiếng Anh tìm em là được rồi.

- Được, đợi anh xong việc bên này thì liền đến tìm em. Nhớ là nếu như tên Ngụy Vĩnh Càn dám làm gì em thì em trực tiếp dùng quả cầu lửa thiêu hắn, mọi chuyện có anh giúp em chịu tránh nhiệm.

Diệp Mặc tuy biết Đường Bắc Vi lo lắng mẹ của cô nhưng vẫn dặn dò cô một lượt.

Đối với sự quan tâm của anh trai trong lòng Đường Bắc Vi vô cùng ấm áp, nhưng vẫn bị lời nói của Diệp Mặc làm giật mình. Tùy tiện giết người ở trong thành phố thì bất cứ người nào cũng trốn không thoát, tuy nhiên cô cũng biết anh trai là vì cô nên cũng không cãi lại.

Diệp Mặc mãi đến khi đưa Đường Bắc Vi lên taxi mới quay người đi tới cái hẻm núi tối qua. Sau khi đi vào rừng, thỉnh thoảng Diệp Mặc gặp một số người cổ quái, tuy nhiên những người này đều ít nói chuyện với nhau. Diệp mặc phỏng đoán đám người này cũng đến tham gia hội đấu giá, hắn muốn tìm một người để hỏi lại phát hiện tất cả mọi người đều vô cùng cẩn thận, hơn nữa rất nhiều người đều dùng khăn đen để che mặt.

Diệp Mặc thầm mắng trong lòng, chỉ là một cái hội đấu giá của Ẩn Môn mà thôi, không ngờ lại làm giống như Tu Chân giới vậy. Tuy nhiên hắn nghĩ đến hắn chỉ có võ công luyện khí tầng ba, ngẫm nghĩ cũng lấy ra một cái khăn màu đen để che mặt.

Sau khi tiến vào hẻm núi, Diệp Mặc phát hiện người đến tham gia hội đấu giá phần lớn là Huyền cấp và Hoàng cấp, thi thoảng cũng có mấy người Địa cấp, nhưng so với Huyền Cấp mà nói thì ít hơn rất nhiều. Cái phát hiện này khiến Diệp Mặc thở phào nhẹ nhõm.

Bây giờ hắn chỉ có cách kì cuối của luyện khí tầng ba một đường mà thôi, một khi thăng cấp kì cuối của luyện khí tầng ba thì hắn nắm chắc phân cao thấp với cao thủ Địa cấp.

Diệp Mặc mới tiến vào hẻm núi liền nhìn thấy một đám người đang xem náo nhiệt, hắn lập tức cũng chen vào. Diệp Mặc nghĩ đến những người lưng đeo trường đao đoản kiếm của Vô Lượng Sơn nếu ra ngoài thì chắc chắn sẽ bị người ta cho là đóng phim, nhưng hắn lại cười không nổi vì hắn biết mỗi người ở nơi này đều là sự tồn tại không thể coi thường.

Sau khi Diệp Mặc chen vào lại ở trong đám người này nhìn thấy một người quen, chính là cô gái lúc đầu bị hắn chém đứt một cánh tay, tuy nhiên có vẻ như cánh tay của cô gái đã được nối lại. Đứng cạnh cô là một đạo cô xinh đẹp thanh tú, tuổi tác chỉ khoảng hơn ba mươi.

Không ngờ cô gái này lại xuất hiện ở đây, ban đầu cô ở cùng Lang Cực làm việc cho Thiên Long Đầu, tay sử dụng phi đao cũng không tệ, lẽ nào cô ta cũng là người trong Ẩn Môn? Tuy nhiên mặc kệ là có hay không, Diệp Mặc đã không có hứng đi quan tâm rồi, chỉ cần không động đến hắn là được rồi, động đến hắn thì đừng trách hắn không khách khí, lần sau thì sẽ không là chặt tay mà là thành tro bụi.

Diệp Mặc đem lực chú ý đến trong đám người, lại có hai gã đàn ông đang giằng co, một người khoảng kỳ cuối của Hoàng cấp, một người là kỳ cuối của Huyền cấp. Trong đó người võ công Hoàng cấp trên ngực đã bị chém một vết đao, máu chảy không ngừng, rất rõ ràng hai người này đang đánh nhau.

- Hứa Bình, mày chính là một tên cô hồn dã quỷ lại dám tranh đồ với ông đây. Lần trước bị mày chạy, lần này nếu như mày không giao đồ ra thì nơi này chính là nơi chôn xác của mày.

Người đàn ông kỳ cuối của Huyền cấp cười lạnh nói.

Hứa Bình lau đi vết máu trên khóe miệng, hừ một tiếng mới nói:

- Đúng là không biết xấu hổ, ỷ vào Đoạn Quyền Đường thì có thể muốn làm gì thì làm sao? Thiên thạch đỏ rõ ràng là tôi phát hiện trước, hơn nữa là tôi có được trước, anh dựa vào cái gì mà muốn cướp? Không biết xấu hổ.

Lúc này những người xung quanh đều đã hiểu ra, chắc chắn Đoạn Quyền Đường này nhìn trúng đồ của người khác muốn cướp trắng. Nếu nói một người luyện võ võ công Hoàng cấp cướp đồ trong tay một người kỳ cuối Huyền cấp thì chẳng có ai tin được.

Diệp Mặc nghe thấy Đoạn Quyền Đường thì nhíu nhíu mày, cái tên này rất quen. Chính là vào lúc này, tên kỳ cuối của Huyền cấp lại bước thêm một bước, đánh vào ngực của Hứa Bình, Hứa Bình lại phun ra một ngụm máu tươi, mà một cái túi vải ở ngực cậu ta đã tơi vào trong tay tên Đoạn Quyền Đường.

Những người vây xung quanh tuy nhìn thấy Hứa Bình bị người ta đánh cho hộc máu, đồ cũng bị cướp đi nhưng lại không có ai muốn tiến lên trên nói một câu công đạo.

Diệp Mặc dùng thần thức quét tới đồ ở trong túi vải, trong lòng cả kinh, trong đây nào phải Thiên thạch đỏ gì căn bản là một khối Tinh Ngọc. Tinh Ngọc chính là trong giới Tu Chân cũng cực khó gặp, là thứ mà đám cao thủ tranh đoạt. Có thể luyện chế thành pháp bảo linh khí cực phẩm, có thể nói tác dụng của Tinh Ngọc trong luyện khí là không có gì sánh kịp.

Tinh Ngọc hình thành rất khó, đều hình thành sau khi mài mòn trong thời không vô tận của vũ trụ, màu sắc Tinh Ngọc bình thường càng đỏ thì cấp bậc lại càng tốt. Miếng Tinh ngọc này đã đỏ lên có thể thấy là cực phẩm trong Tinh Ngọc.

Ánh mắt Diệp Mặc lạnh lùng, miếng Tinh Ngọc này bất luận thế nào cũng phải có được, có được Tinh Ngọc phi kiếm của hắn sẽ thành. Nhưng phải tìm cái cơ nào để cướp đoạt miếng Tinh Ngọc này đây?

Nhìn Hứa Bình nằm dưới đất, trong lòng Diệp Mặc khẽ động, đi vào trong nâng cậu ta dậy, lấy một phiên thuốc đưa cho cậu ta nói:

- Anh bạn, cậu ăn viên đan dược này trước đi, tôi không tin cái thế giới này không có công đạo.

Hứa Bình nhận viên thuốc, cảm động nhìn Diệp Mặc nói:

- người anh em, đa tạ, tôi là Hứa Bình, tuy nhiên ở đây không có chuyện của anh, anh tránh ra đi, người đó là Trịnh Thành Tắc là người của Đoạn Quyền Đường.

Rõ ràng Hứa Bình đã chỉ rõ Diệp Mặc không thể động vào Đoạn Quyền Đường, cho dù là môn phái lợi hại nữa thì hắn cũng sẽ không bỏ qua Tinh Ngọc, một khi có được Tinh Ngọc luyện chế thành phi kiếm, hắn hoàn toàn có thể giết được cao thủ Địa cấp.

Hắn không tin cả Đoạn Quyền Đường đều là cao thủ Địa cấp, Đoạn Quyền Đường, Diệp Mặc bỗng nhiên nhớ đến lúc đầu khi giết Âu Húc Hổ chiếm được một thanh đoản kiếm, trên đoản kiếm có hai chữ "Quyền Đường", hóa ra là như thế. Diệp Mặc đã biết Âu Dương Húc và Trình Thành Tắc là một phe, nếu như bọn họ là một phe thì sớm hay muộn Đoạn Quyền Đường cũng sẽ tới tìm Diệp Mặc, một khi đã như vậy còn không bằng giết trước rồi nói sau.

Diệp Mặc nghĩ đến đây, ý nghĩ giết người trong lòng nổi lên.

- Nhóc con, thị phi chỉ vì can thiệp vào, cút ngay, chuyện của Đoạn Quyền Đường tao không tới lượt mày quản.

Trình Thành Tắc thấy có người tới giúp Hứa Bình, còn là một tên nhóc trẻ tuổi như vậy, thậm chí còn che mặt, trong lòng y giận dữ ngay lập tức bộc phát cơn tức giận.

Diệp Mặc chậm rãi đứng lên, hắn lạnh lùng nhìn Trình Thành Tắc, lúc này mới có bộ dạng hiên ngang lẫm liệt nói:

- Ông đây chính là thích quản chuyện bất bình, Đoạn Quyền Đường thì giỏi lắm sao, hôm nay ông đây cứ cố tình quản đấy, mày định thế nào?

Nói xong Diệp Mặc vẫn còn chút hổ thẹn, Hứa Bình không tệ hắn lại lợi dụng cậu ta.

Tuy là vì miếng Tinh Ngọc đó nhưng lời Diệp Mặc lại lập tức dẫn đến sự nhận thức chung của mọi người xunh quanh, rõ ràng hành vi bá đạo của Trình Thành Tắc đã có người không hài lòng rồi, chỉ là không có ai đứng ra nói mà thôi. Lúc này đây Diệp Mặc đứng lên nói, lập tức có người phụ họa theo.

Trình Thành Tắc cũng lạnh lùng liếc mọi người xung quanh, lại hung ác nhìn chằm chằm Diệp Mặc và Hứa Bình nói:

- Hôm nay coi như hai đứa mày may mắn, lần sau đừng để cho ông gặp được.

Nói xong không ngờ quay người rời đi.

Diệp Mặc căn bản là vì Tinh Ngọc mà tới, về phần cứu Hứa Bình chỉ là việc thêm vào, hắn sao có thể để phần việc chủ yếu chạy được. Không chút suy nghĩ liền ngăn Trình Thành Tắc lại

- Muốn đi? Đừng có mà nằm mơ, lấy đồ của người khác rồi muốn đi sao?

- Thằng nhóc muốn chết.

Lần này Trình Thành Tắc thực sự phát cáu, lúc nãy Diệp Mặc cứu Hứa Bình tuy y căm tức nhưng đồ vẫn trong tay y. Y không để ý, bây giờ y đi trước rồi, không biết tên nhóc không biết trời cao đất dày này lại dám ngăn cản y.

Không chút nghĩ ngợi, Trình Thành Tắc liền rút trường kiếm sau lưng quét qua.

Đường kiếm của Trình Thành Tắc quét tới lập tức mang theo một trận gió lạnh. Diệp Mặc lại không dám xuất ra trường đao ngăn lại, bởi vì thứ nhất chiếc nhẫn trữ vật hắn không có cách nào để bại lộ, thứ hai hắn biết trường đao kia là thứ gây chuyện, một khi bị người ta biết trường đao của Biên Pha ở trên người hắn, thì hắn là người đầu tiên bị hoài nghi.

Diệp Mặc không có vũ khí sử dụng, trong lòng càng thêm muốn có phi kiếm của hắn.

Phút chốc, trường kiếm của Trình Thành Tắc đã quét đến trước mặt Diệp Mặc. Những người xung quanh đã lộ ra ánh mắt không đành lòng, dù sao Diệp Mặc thoạt nhìn chỉ có vẻ hai mươi tuổi, một người thanh niên hơn hai mươi tuổi, cho dù học võ từ trong bụng mẹ, dù cho tư chất tốt hơn nữa thì cũng không quá Hoàng cấp mà thôi, sao có thể là đối thủ của Trình Thành Tắc?

Diệp Mặc cũng không để ý nhiều như vậy, thần thức của y khóa chặt trường kiếm của Trình Thành Tắc, đánh ra một quyền.

Không ai dám tin tưởng, Diệp Mặc lại dùng tay đối kháng với trường kiếm, tất cả mọi người đều cho rằng Diệp Mặc điên rồi.

Đọc truyện chữ Full