DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 140: Tôi chính là Diệp Mặc

- Anh, anh anh lấy của tôi nhiều tiền như vậy, còn bảo tôi giúp các anh làm nhiều chuyện như vậy, không ngờ anh lừa tôi. Cốt La, anh là tên súc sinh.

Diệp Lăng tức giận, sắc mặt trắng bệch. Lúc này, cô mới hiểu được mình ngây thơ tới mức nào. Ban đầu cô chỉ muốn âm thầm bảo vệ tính mạng của hai người anh trai, không ngờ lại biến thành như vậy.

Còn khiến cô phải giả vờ có quan hệ rất tệ với hai người anh trai, thậm chí còn tới mức hờ hững. Cô sợ nếu chẳng may người bên bác cả, chú Tư biết thật ra trong lòng cô hướng về phía hai người anh trai, thì có lẽ ngay cả nhà cũ Diệp gia cô cũng không thể nào bước vào. Một khi không được nhà cũ của Diệp gia, ba anh em cô hoàn toàn trở thành người ngoài, cuối cùng biến mất bên ngoài Diệp gia.

Cho tới bây giờ cô vẫn không dám nhắc tới chuyện Diệp Mặc ở trước mặt ông nội, thậm chí cũng không dám nói giúp hắn một câu. Bởi vì cô hiểu, ông nội thích cô, là vì thích cha cô. Nhưng ông nội ghét nhất là con gái bàn luận chuyện đại sự trong nhà. Năm đó bởi vì mẹ hai can thiệp vào chuyện của bác hai, bác hai bị ông nội buộc đi kinh doanh, thậm chí ngay cả họ cũng đổi thành họ bà nội. Từ đó về sau, bất kỳ người phụ nữ nào trong Diệp gia cũng không dám bàn luận chuyện trong nhà, nói đúng hơn là không dám để ông nội biết.

Kỳ thật, cô không biết, dưới sự cho phép của ông nội, Diệp Tử Phong anh trai cô đã có thể tham gia hội nghị gia tộc.

Cốt La là do Diệp Hỗ giới thiệu cho cô biết. Diệp Hỗ là người Diệp Gia. Theo nhận xét của Diệp Lăng, đương nhiên sẽ không hại cô. Cô không ngờ Diệp Hỗ chẳng những hại cô, hơn nữa ngay cả Diệp gia cũng dám hại. Không biết vì sao Diệp Hỗ làm như vậy. Chẳng lẽ gã không sợ gia pháp Diệp gia?

Suy nghĩ về đến gia pháp, Diệp Lăng rùng mình một cái. Cô hiểu rất rõ, những việc mình đã làm không nhẹ hơn Diệp Hỗ là mấy, thậm chí còn quá nặng. Chỉ cần chuyện cô trộm long châu phong thuỷ bị ông nội biết, nói không chừng sẽ đánh Diệp Lăng xuống mười tám tầng địa ngục. Diệp Hỗ khẳng định giống cô, có nhược điểm nằm trong tay của Tống Thiểu Thành. Tuy nhiên cô là cam tâm tình nguyện, Diệp Hỗ có phải vậy hay không, cô cũng không biết.

- Đúng vậy. Cô góp nhặt nhiều chuyện của Diệp gia nói cho chúng tôi biết, còn muốn trộm long châu phong thuỷ của Diệp gia cho hai chúng tôi, Tống Gia tôi thật sự nên cảm ơn cô. Tuy nhiên lão bất tử của Diệp gia các cô thật sự tín nhiệm cô. Ngay cả Diệp Hỗ cũng không bước qua được cửa lớn nhà cũ Diệp gia, không ngờ cô có thể đi vào.

Tống Thiếu Thành châm chọc nói.

Nhìn sắc mặt Diệp Lăng lúc xanh lúc trắng, Tống Thiểu Thành lại chậm rãi nói:

- Nếu cô có thể lấy được Ngọc Như Ý ở nhà cũ của Diệp gia giống như long châu phong thuỷ đưa cho tôi, lại tiếp tôi một đêm, tôi sẽ bỏ qua chuyện cũ. Chuyện đã làm coi như chưa từng xảy ra. Thậm chí ngay cả một cọng tóc của Diệp Tử Phong cũng không động tới. Nếu cô không đồng ý, nơi này có nhiều anh em như vậy, một mình cô, tôi sợ cô muốn thêm cũng không được. Ha ha đương nhiên, cho dù cô phục tùng chúng tôi, sau khi cô trộm được long châu phong thuỷ, tin tức cũng sẽ không cẩn thận truyền tới tai của Diệp Bắc Vinh.

Diệp Lăng tức giận tới mức run rẩy. Hiện tại cô mới biết được mình quá ngu ngốc. Quan tâm quá sẽ bị loạn. Nàng dùng rất nhiều tiền mời Cốt La đến âm thầm bảo vệ Diệp Mặc và Diệp Tử Phong. Thậm chí hỏi thăm tin tức Tống Gia đối phó Diệp Mặc, xem ra chính là một chuyện quá nực cười. Không hại bọn họ đã là tốt, nói gì tới chuyện bảo vệ.

Trải qua việc này, tuy rằng Diệp Lăng hiểu được rất nhiều điều, nhưng cô biết mình hiểu được thì đã quá muộn.

- Anh thả tôi ra, tôi sẽ đi trộm Ngọc Như Ý đưa cho anh.

Diệp Lăng khôi phục bình tĩnh. Tuy rằng thân thể cô còn đang khẽ run rẩy, nhưng ít nhất ngoài mặt cô vẫn bình tĩnh.

- Ha ha ha

Tống Thiểu Thành cười hô hố.

- Cô cho rằng chỉ số thông mình của tôi cũng giống cô sao. Thả cô thì đương nhiên phải thả, bất quá chờ chúng ta làm việc đó trước, sau đó quay thành băng video. Tôi nghĩ tới lúc đó cô có thể đi. Tuy nhiên cô yên tâm, tôi sẽ không động tới Diệp Mặc nhà cô. Tôi chỉ động tới tên Diệp Tử Phong kia. Nếu cô phối hợp thật tốt, có lẽ ngay cả Diệp Tử Phong kia tôi cũng không động tới.

- Súc sinh, Tống Thiểu Thành, nếu Diệp Mặc có thể giết Tống Thiếu Văn, cũng có thể giết chết Tống Thiểu Thành mày.

Diệp Lăng có chút tuyệt vọng kêu lên. Cô biết trong trung tâm giải trí này, cho dù người khác xé Diệp Lăng cô thành từng mảnh, cũng không có người nhìn thấy.

- Hừ, xé quần áo của cô ta ra cho tao.

Tống Thiếu Thành sợ nhất là bị người khác nói Diệp Mặc có thể giết y.

Tống Thiếu Văn chết trong tay Diệp Mặc, rất nhiều người cũng biết. Nhưng Tống Thiếu Đàm cũng chết ở trong tay Diệp Mặc, lại không mấy người hiểu rõ. Nhưng đương nhiên Tống Thiểu Thành biết được.

Hơn nữa trong hội nghị gia tộc hôm nay, gia chủ đã rõ ràng truyền lệnh xuống, không cho phép động tới Diệp Mặc. Tuy rằng Tống Thiểu Thành không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng y biết nếu Diệp Mặc thật sự giết y, y sẽ chết một cách vô ích. Mạng của y ở Tống Gia, đừng nói không bằng Tống Thiếu Văn, ngay cả một phần trăm của Tống Thiếu Đàm cũng không bằng. Mà hai người này bị Diệp Mặc giết, gia chủ còn có thể tạm dừng truy cứu, đừng nói là Tống Thiếu Thành y.

- Ai dám xé quần áo của cô ta thì làm thử tôi xem.

Một giọng nói lạnh như băng bỗng nhiên xuất hiện trong phòng. Mấy người ở trong phòng thậm chí còn không thấy cửa đang đóng chặt đã mở ra thế nào.

Người có phản ứng đầu tiên không phải Tống Thiểu Thành, cũng không phải Cốt La và ba gã thanh niên kia, mà là Diệp Lăng.

Diệp Lăng thấy người trẻ tuổi đứng ở cửa, lập tức có chút ngẩn người. Tuy rằng Diệp Mặc thay đổi rất nhiều, nhưng chỉ sau một lát, cô vẫn nhận ra người vừa đến chính là Diệp Mặc.

- Diệp Mặc...

Diệp Lăng có chút ngơ ngác kêu lên một câu.

Diệp Mặc gật đầu nói:

- Diệp Lăng, vất vả cho em rồi. Em nói đúng. Nếu anh có thể giết Tống Thiếu Văn, đương nhiên cũng có thể giết Tống Thiếu Thành. Ồ, em còn chưa biết Tống Thiếu Đàm cũng chết trong tay anh. nguồn

- Anh thật sự chính là Diệp Mặc?

Trong ấn tượng Diệp Lăng, Diệp Mặc là một thiếu gia quần là áo lượt, hơn nữa là người cực kỳ khoe khoang khoác lác không phải là người thông minh. So với trên thực tế, Diệp Mặc trong ấn tượng quả thật là kém không thể kém hơn.

Sở dĩ cô có thể đối đãi với Diệp Mặc giống như Diệp Tử Phong, là bởi vì khi cha cô sắp chết đã dặn dò, cha chết không nhắm mắt chỉ vì một chuyện, đến bây giờ cô đều ghi tạc trong lòng.

- Lăng nhi, Diệp Mặc không được chào đón. Bản thân nó cũng không học giỏi. Con và Tử Phong phải chăm sóc cho hắn một chút, đừng cho hắn bị ủy khuất.

- Cha rất có lỗi với hắn và mẹ hắn. Đừng để cho cha chết không nhắm mắt.

Diệp Lăng nhớ rõ lúc ấy cô khóc đáp ứng lời cha, cha mới chậm rãi nhắm mắt lại.

Nhưng vì Diệp Mặc này, cô đã phải chịu đựng rất nhiều cực khổ. Sau khi cha chết, hắn tiêu tiền như nước, đều là do cô cực cực khổ khổ tiết kiệm đưa cho hắn. Sở dĩ hắn vào được đại học Ninh Hải, cũng là kết quả cô cầu cạnh không biết bao nhiêu người. Thậm chí khi hắn bị đuổi ra khỏi Diệp gia, Diệp Lăng sợ đám người bác cả xuống tay với hắn, còn cố ý tới gần bên bác cả, đồng thời cố ý bất hòa với Diệp Mặc và Diệp Tử Phong. Ban đầu, cô vốn xa cách và không thích Diệp Mặc, nhưng đối với Diệp Tử Phong là cô cố ý làm bất hòa.

Mục đích chính là để khi bác cả ra tay với Diệp Mặc sẽ e dè một chút, hoặc là có thể cho cô biết một vài tin tức. Cái này cũng chưa tính, cô lại lấy lòng Diệp Hỗ, đồng thời thông qua Diệp Hỗ biết Cốt La kẻ chuyên lăn lộn trong giới anh chị ở Yến Kinh. Cốt La nói ở Ninh Hải cũng có người. Cô đã trả tiền cho Cốt La, bảo Cốt La bảo vệ Diệp Mặc, bởi vì cô vẫn sợ bác cả và chú Tư ra tay với Diệp Mặc.

Tuy rằng cô không biết, nhưng cô nghe người khác nói có một lần ông nội uống rượu quá nhiều, trên bàn rượu đã nói ra gia chủ kế nhiệm sẽ do cha mình đảm nhiệm. Hơn nữa còn chuẩn bị chuyển quyền lớn về gia sản cho cha mình. Sau đó sức khỏe cha mình chợt kém đi, ông mới không nhắc lại vấn đề này.

Thậm chí Diệp Lăng nghi ngờ cái chết của cha mình có liên quan đến bác cả, nhưng cô không dám nói ra, chỉ có thể cố gắng hết sức để bảo vệ hai người anh trai của mình cho tốt. Cô cố gắng không lấy tiền trong nhà, thậm chí không chỉ một lần nhắc nhở anh trai không nên lấy tiền từ Diệp gia, để tránh khiến bác cả có ý định giết người.

Nhưng hiện tại khi cô gặp nguy hiểm lại nhìn thấy Diệp Mặc, thậm chí cô có cảm giác kích động muốn khóc. Cô cảm giác tủi thân. Diệp Tử Phong và Diệp Mặc đều là anh trai cô, đều lớn hơn cô, còn đều là đàn ông. Nhưng loại chuyện này hết lần này tới lần khác khiến một cô gái nhỏ nhất phải làm. Hơn nữa thậm chí Diệp Mặc chỉ biết bắt nạt người khác, sống dưới ánh đèn lập lòe qua ngày, căn bản không quan tâm người khác ở sau lưng hắn đã làm những gì để giúp hắn.

- Anh chính là Diệp Mặc.

Thấy đôi mắt Diệp Lăng có chút đỏ lên, Diệp Mặc chỉ nói cho Diệp Lăng biết hắn chính là Diệp Mặc, sau đó không hề nói gì nữa, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tống Thiếu Thành.

- Anh là Diệp Mặc.

Tống Thiếu Thành gằn giọng phun ra từng chữ từng chữ một.

Mấy người Cốt La đã đứng ở bên cạnh Tống Thiếu Thành. Nếu là người khác bỗng nhiên tiến vào phòng, nói không chừng bọn họ đã sớm xông lên vây đánh. Nhưng bọn họ đã nghe nói qua về chuyện Diệp Mặc. Có lời đồn Hồ Khâu cũng chết trong tay hắn. Tuy rằng Cốt La có thân thủ không tệ, nhưng nếu so sánh với Hồ Khâu, vẫn còn kém quá xa, thậm chí căn bản không thể so sánh dược.

Hai người đàn ông bên cạnh Cốt La đã kịp phản ứng, muốn tới kèm hai bên Diệp Lăng. Diệp Lăng vẫn đang nhìn Diệp Mặc, dường như có chút không thể tin được về sự thay đổi của Diệp Mặc. Diệp Mặc trước mắt và Diệp Mặc trong trí nhớ của cô khác nhau quá lớn.

Trong trí nhớ của cô, Diệp Mặc chỉ làm cô cảm thấy phiền phức, hơn nữa còn chán ghét, thậm chí căn bản không muốn nhìn thấy. Nhưng Diệp Mặc trước mắt lại khiến có cảm giác hắn tự tin mạnh mẽ. Sau khi hắn đứng nơi đó, dường như toàn bộ trong phòng chỉ có hắn mới là người quyết định. Hơn nữa Diệp Mặc vừa xuất hiện, Tống Thiếu Thành lập tức liền yên lặng không một tiếng động, thậm chí trên mặt còn lộ ra vẻ kinh sợ.

Bỗng nhiên Diệp Lăng cảm giác được một loại cảm giác an toàn mãnh liệt. Dường như Diệp Mặc như thế này mới là anh trai của cô. Theo bản năng, cô đi thêm vài bước về phía Diệp Mặc. Chợt hai cơn gió lạnh bay qua trước mặt cô. Theo bản năng Diệp Lăng quay đầu lại thoáng nhìn qua. Cô thấy hai gã đàn ông ở phía sau đã ngã xuống.

Cô từng tưởng rằng lá gan mình đã rất lớn, thậm chí có người bị giết ở trước mặt cô, cô cũng sẽ không biến sắc. Nhưng hiện tại Diệp Lăng thấy hai gã đàn ông ngã xuống, hơn nữa dường như mi tâm còn có màu đỏ tràn ra, cô sợ tới mức kêu lên một tiếng, không chút nghĩ ngợi liền vọt vào trong lòng Diệp Mặc.

Diệp Mặc vỗ vỗ vào người Diệp Lăng đang có chút run rẩy, trong lòng thầm than. Thật sự đã làm khó cho cô. Rõ ràng trong lòng cô vô cùng sợ hãi, nhưng lại phải cắn răng tiến hành giao dịch với loại người như Cốt La. Kỳ thật cho dù cô giao dịch thế nào, cuối cùng cô đều khó có thể trốn thoát khỏi con đường chết.

Cho dù Cốt La không phải là người của Tống Thiếu Thành, cuối cùng anh ta cũng phải giết Diệp Lăng để diệt khẩu, tránh bị Diệp gia trả thù. Hơn nữa ngoại trừ Cốt La ra, ngay cả người Diệp Gia biết Diệp Lăng làm việc này, Diệp Lăng cũng không còn đường sống.

- Diệp, Diệp Mặc... Tôi biết anh rất lợi hại, chỉ cần anh thả tôi... Tôi sẵn lòng trả lại long châu phong thuỷ của Diệp gia, còn cả những thứ khác.

Dường như Tống Thiếu Thành đang cố nhắc nhở mình, hiện tại Diệp Mặc không dám giết y. Y phải trấn tĩnh một chút. Nhưng khi nói ra miệng lại trở nên nơm nớp lo sợ. Tuy nhiên qua ánh mắt của y, Diệp Mặc thấy lại có vẻ bình tĩnh!

Đọc truyện chữ Full