DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 123: Không phải Cổ Võ

Người trung niên đó rõ ràng là rất yêu quí con gái của mình, nghe lời nó, nói:

- Được, vậy thì mỗi đứa một cái, ông chủ, loại dây chuyền ngọc này còn không?

Diệp Mặc lẳng lặng lấy ra ba sợi dây chuyền ngọc, đặt trên mặt bàn.

An Nhạn thấy Diệp Mặc lấy ra mấy cái, sự khinh thường nơi khoé mắt càng sâu đậm. Nếu công hiệu như hắn nói, loại dây chuyền ngọc này nên rất đắt mới phải. Hắn lại một lần lấy ra nhiều như thế, có thể thấy đây là do xưởng sản xuất nhỏ nào đó làm.

Nếu là pháp khí thật, nếu dễ dàng lấy ra nhiều như thế, pháp khí đó cũng là hàng vỉa hè thôi, căn bản là không đáng tiền. Tuy cô ta không hiểu về cái này lắm nhưng cũng biết pháp khí rất ít, cả ở phố Tây Môn cũng chỉ có mấy cái là thật.

Điều này mọi người đều biết nhưng vẫn có người đến mua, không có hắn thì chỉ là vừa hay gặp một cái thật mà thôi.

Người trung niên đó tuy biết pháp khí của Diệp Mặc là giả nhưng ông ta lại mua nhiều cái thế, có chút thất vọng. Nhưng sự thất vọng đó chợt loé lên rồi biến mất.

Ông ta vốn biết cái này là giả nhưng chỉ vì con gái thích, có lẽ là do tâm lí.

- Ông chủ, tôi lấy ba cái. Bọc lại giúp tôi.

Vị trung niên này rất dễ chịu.

- Được, ba cái là sáu trăm nghìn, tính rẻ cho ông là năm trăm.

Diệp Mặc thuận mồm liền giảm luôn một trăm nghìn.

Thấy Diệp Mặc chủ động giảm một trăm nghìn, vị trung niên này ngược lại còn có chút kinh ngạc. Ông ta thấy người như Diệp Mặc đều là những loại hay chặt chém khách, thịt một cái là một cái, sao có thể chủ động giảm một lần những một trăm nghìn cơ chứ? Số tiền đó đối với ông ta chả là cái gì nhưng nhìn cách ăn mặc của Diệp Mặc, chắc một trăm nghìn cũng không hề ít đâu. Nhưng rất nhanh ông ta đã hiểu ra, Diệp Mặc đúng là đã chủ động lấy ít đi một trăm nghìn.

Mặc dù biết Diệp Mặc là loại chặt chém khách nhưng vị trung niên này vẫn rất có thiện cảm với hắn. Nhưng An Nhạn ở bên cạnh thì lại không hiểu, tên lừa đảo này lại chủ động giảm một trăm nghìn, đúng là chuyện không tưởng. Đây không phải là một hai trăm mà là một trăm nghìn!

Nhưng Diệp Mặc lại thấy chả có gì, hắn vốn thấy người đàn ông này khá được, tuy một trăm nghìn không ít nhưng hắn cho rằng tiền không phải là thứ quan trọng nhất. Tiền mà hắn muốn có thì bất cứ lúc nào cũng có thể nghĩ cách, hơn nữa phòng khám sắp mở, lại còn không buồn kiếm tiền sao?

Ánh mắt người đàn ông này rõ ràng cho rằng đồ của hắn là giả nhưng vẫn không mặc cả mà mua ba cái. Điều này làm cho Diệp Mặc rất thích con người này. Bất kể là con người này có bao nhiêu tiền, cũng là tiền của ông ta, chí ít cũng có thể nói lên ông ta rất yêu con gái mình. Huống hồ hắn vốn không định bán ba dây chuyền ngọc với giá sáu trăm nghìn. Hắn định bán hai trăm nghìn là được rồi, vì vậy bây giờ lấy năm trăm nghìn cũng thấy hài lòng.

- Cậu giúp tôi gói lại, nói số thẻ cho tôi, chúng ta đi đến khu đóng thuế. Bây giờ tôi đi gửi tiền cho cậu.

Người đàn ông này cũng rất hài lòng nói.

Diệp Mặc giờ mới nhớ ra, hắn vừa không có bọc, vừa không có số thẻ, không khỏi buồn rầu nói:

- Nhưng mà tôi không có bọc, hơn nữa…

- Không có bọc không sao, giờ tôi đeo nó luôn.

Nói xong, người con gái đứng sau ông ta đã đeo dây chuyền đó lên trên cổ, nhét vào trong cổ áo.

- Dây chuyền này đeo rất thoải mái.

Người con gái đó lập tức cũng cảm giác được cảm giác thanh tâm, dưỡng thần.

Người đàn ông đó cười, không nói gì. Ông ta đoán rằng con gái mình muốn nói rằng không bị nhầm về tiền để cho ông ta thoải mái một chút.

- Ừ, cậu sẽ không nói là thẻ cậu cũng không có chứ?

Thấy bộ dạng khó coi của Diệp Mặc, ông ta đùa.

Diệp Mặc bất đắc dĩ nói:

- Tôi thực sự không có số thẻ.

Quả nhiên là một người nghèo kiết xác. An Nhạn vốn thấy người còn gái kia nói đeo dây chuyền đó rất dễ chịu thì trong lòng đã thấy ngứa ngáy khó chịu rồi. Dù sao dây chuyền này cũng là cô ta nhìn thấy. Nhưng cái con người này đến cả số thẻ cũng không có, không biết ngọc này được làm từ đâu ra.

Lúc này Diệp Mặc mới phát hiện, mỗi quầy hàng đều có một nhân viên thu ngân chuyên nghiệp trừ quầy của hắn ra. Hơn nữa nhân viên thu ngân còn nhất định phải giao nộp thuế, xem bộ bản thân đến đúng là quá vội vàng rồi.

- Dây chuyền ngọc này được đấy, bao nhiêu tiền một cái?

Đúng lúc người đàn ông kia không có cách nào, lại có người đến hỏi Diệp Mặc về dây chuyền.

- Hai trăm nghìn.

Diệp Mặc vừa mới bán cho người trung niên kia là hai trăm nghìn, đương nhiên không thể báo một giá khác được.

Người hỏi là một thanh niên không lớn hơn Diệp Mặc mấy tuổi, bên cạnh anh ta có một người phụ nữ, tuổi tác bà ta chắc tầm năm mươi tuổi đổ lại nhưng sắc mặt không tốt lắm.

- Mẹ, dây chuyền này đẹp đó, con mua cho mẹ một cái nhé?

Người thanh niên này trông có vẻ hiếu thuận.

Người phụ nữ này cũng thấy dây chuyền này đẹp, do dự một hồi mới nói:

- Dây chuyền này đẹp thật nhưng giá hơi đắt.

Anh chàng này tuy có thấy hai trăm nghìn có hơi đắt nhưng dường như anh ta lại sợ mẹ nói là anh ta lãng phí. Hơn nữa vừa có người mua rồi, mặc cả chắc chắn là không được. Anh ta nhìn bình sứ đặt trên bàn của Diệp Mặc, thấy bên trên lại viết các loại đan dược, lập tức có ý, vội vàng hỏi:

- Không thì anh tặng tôi một lọ đan dược là được rồi.

Anh ta muốn lấy đan dược là vì muốn cho mẹ anh ta thấy anh ta không bị thiệt. Thực ra anh ta không định lấy đan dược. Loại pháp khí này có thể tin tưởng nhưng đối với đan dược không biết tên là tuyệt đối không thể tin. Điểm này người thanh niên này vẫn biết phân biệt rõ ràng.

Diệp Mặc bất đắc dĩ, xờ xờ mũi, nói:

- Đan dược này không phải một lọ, mỗi lọ chỉ có một viên. Mà giá còn đắt hơn cả dây chuyền ngọc, không thể tặng được.

Phí tổn mà Diệp Mặc luyện chế đan dược này còn cao hơn cả dây chuyền ngọc. Nếu cứ tặng lung tung thì hắn lỗ vốn là cái chắc.

Nghe Diệp Mặc nói, vị thanh niên này liền có chút sững sờ, anh ta mua một viên đan dược. Nói trắng ra là mua cao bôi trên da chó mà thôi, thế mà lại đắt hơn dây chuyền ngọc, thế chả phải là hơn hai trăm nghìn sao?

An Nhạn càng khinh bỉ Diệp Mặc hơn. Tâm của người này chắc đều là đen. Một sợi dây chuyền ngọc mà bán hai trăm nghìn thì không nói, một viên đan dược không biết là do cái gì luyện thành cũng lấy hơn hai trăm nghìn. Thật không hiểu tại sao hội giao lưu lại cho kẻ lừa đảo này vào chứ. Tuy không chỉ một lần cô ta muốn đi nhưng chính là mấy dây chuyền ngọc kia, không nỡ rời đi. Nhưng muốn cô ta nén mặt xuống mua thì lại có chút không ổn.

- Anh nói đan dược này của anh hơn hai trăm nghìn?

Tuy có tiền nhưng một viên đan dược mà hơn hai trăm nghìn, người thanh niên này thật sự có chút kinh ngạc. Anh ta đến đây cũng biết đồ ở đây giá chắc chắn không rẻ nhưng hơn hai trăm nghìn đúng là quá kinh khủng.

- Đây là đan dược gì thế, lại hơn hai trăm nghìn?

Một vị già già bên cạnh cũng nghe thấy, liền nhìn một cách kĩ lưỡng lọ sứ trên quầy hàng của Diệp Mặc. Cộng thêm người đàn ông vừa rồi và hai con gái của ông ta, bây giờ người đến quầy của Diệp Mặc càng ngày càng đông.

- Dây chuyền ngọc đẹp thật, tôi cũng muốn một cái, bao nhiêu tiền?

Lại có một người phụ nữ khoảng chưa đến ba mươi tuổi đến hỏi. Diệp Mặc không khỏi than thầm. Dây chuyền ngọc này của hắn xem ra đúng là rất hấp dẫn ánh mắt của con gái.

Nhưng người này tuy thân thể nhìn khá chuẩn, thậm chí có thể dùng tính từ đầy đặn phi thường để hình dung nhưng mặt người này lại không xinh đẹp. Không phải nói là mặt cô ta không đẹp. Mặt cô ta cũng được, có chút phong vị của người phụ nữ trưởng thành nhưng lại không làm người ta hứng thú khi nhìn lần thứ hai chính là có nhiều loang lổ trên mặt, hơn nữa còn có mụn lấm tấm nữa.

Cho dù cô ta đeo một cái kính râm nhưng những vết lấm tấm đấy thì không thể nào che đi được. Có thể tưởng tượng, nếu trên mặt không bị thế thì sẽ là một cô gái xinh đẹp.

Cái đẹp thì ai cũng thích. Tuy mặt cô ta không xinh đẹp cho lắm nhưng cô ta cũng thích dây chuyền ngọc.

Diệp Mặc khẽ mỉm cười, nói:

- Thực ra người phụ nữ này, tôi thấy cô nên mua một viên đan dược của tôi hơn.

Nói xong, Diệp Mặc cầm một lọ sứ lên:

- Đây là Mỹ Nhan Hoàn, chỉ cần một viên, mặt cô sẽ trở nên trơn bóng như ngọc. Nhưng giá đắt hơn một chút so với dây chuyền ngọc.

- Thật sao?

Người đó liền cầm lọ sứ lên, tuy ánh mắt bán tín bán nghi nhưng loại tâm nguyện bức thiết của cô ta đã bán rẻ suy nghĩ của cô ấy.

Diệp Mặc lại cười nói:

- Chị này, tôi nghĩ chị có thể mua được một dây chuyền ngọc hai trăm nghìn, chắc không quan tâm đến tiền của đan dược này chứ? Cứ cho là cho bản thân một cơ hội, tiền có thể kiếm lại nhưng cơ hội này lại không thường đến. Đương nhiên tôi sẽ không khuyên chị nhất định phải mua

- Chị tự nắm giữ, nhưng cơ hội chỉ đến một lần, lần sau tôi sẽ không đến bán đan dược.

Diệp Mặc bỗng phát hiện hắn lại có tài ăn nói như thế, nếu đi làm kinh doanh nói không chừng còn thật sự có tiềm lực phát huy.

- Được, tôi lấy một dây chuyền ngọc của cậu, quẹt thẻ sao?

Vị thanh niên đi cùng mẹ thấy nhiều người có hứng thú đối với đồ của Diệp Mặc, cuối cùng anh ta cũng hạ quyết tâm lấy dây chuyền ngọc.

Diệp Mặc vẫn chưa nói, người con gái kia đã nói:

- Được, tôi lấy đan dược, cậu nói đúng, coi như cậu là kẻ lừa đảo thì tôi cũng phải cho tôi một cơ hội, còn về dây chuyền ngọc này, tôi cũng…

- Khoan đã.

Một tiếng nói bỗng ngắt lời người con gái này. Một vị hoà thượng chừng hơn bảy mươi tuổi đi đến, cúi chào đối với Diệp Mặc rồi mới nói tiếp:

- Vị thí chủ này, xin hỏi lão nạp có thể xem dây chuyền của cậu được không?

Diệp Mặc lại quay đầu nhìn người con gái đó hỏi:

- Chị, dây này chị có lấy không, nếu lấy thì là của chị đó, nếu không thì đưa cho vị hoà thượng này xem đi.

- Đúng thế, đương nhiên là tôi muốn, dây chuyền ngọc này muốn, đan dược kia cũng muốn.

Người này vội vàng nói.

Lão hoà thượng nghe xong vội nói:

- Nữ thí chủ, có thể cho tôi xem trước được không?

Nghe lão hoà thượng nói vậy, người con gái đó chỉ có thể đưa dây chuyền trong tay ra.

Lão hoà thượng để vào trong tay, xem xong sau đó nhắm mắt lại. Ông ấy đột nhiên mở mắt, ánh mắt thì càng ngày càng sáng. Sau một lúc lâu vị hoà thượng mới nói:

- Nữ thí chủ, ngọc này có thể nhường lại cho lão nạp không?

- Tôi ra ba trăm nghìn.

- Cái gì?

Không những người con gái này ngây ra mà những người xung quanh cũng ngẩn người ra rồi. Nói câu thực lòng, dây chuyền ngọc của Diệp Mặc cho đến bây giờ, người ta mua đều là vì nó đẹp. Vì người đến đây đều không thiếu tiền, chả nhẽ vị hoà thượng già này cũng vì nó đẹp sao?An Nhạn đứng ở bên quan sát cũng ngây người ra, không ngờ có người dám bỏ ra 300 ngàn để mua một cái dây chuyền ngọc? Nhưng lập tức cô liền có phản ứng, khinh thường nói:

- Vừa nhìn là biết là môi giới, không có tí chuyên nghiệp nào cả.

Tuy nhiên gã thanh niên bên cạnh cô lại có chút ngưng trọng nói:

- Không phải môi giới, lão hòa thượng kia tôi cũng biết, là ở quầy hàng kia, hình như là quầy hàng chữ cổ, loại người này tuyệt đối sẽ không đi làm môi giới, xem ra dây chuyền ngọc mà người này bán là đồ thật.

- A.

Người phụ nữ tên gọi là An Nhạn kinh hãi kêu lên một tiếng, cô thật không ngờ lão hòa thượng lại là người của quầy chữ Cổ, cái này khác gì trựức tiếp nói rõ đồ vật kia là độ thật rồi

- Hay là, tôi đi mua giúp cô một cái?

Thanh niên này biết An Nhạn rất thích dây chuyền này, muốn lấy lòng cô, thấy vẻ mặt cô như thế, gã lập tức nói.

- Được, tôi muốn mua một cái, nhưng…

An Nhạn sớm đã muốn một cái rồi, nhưng sau vì sĩ diện với cả không thể nuốt trôi cục giận kia, không ngờ sự việc trở thành thế này, quầy hàng mình cho rằng là bán đồ giả không ngờ bây giờ lại náo nhiệt thế.

Cô lập tức nghĩ tới dây chuyền này đã hết rồi, nếu không Lão hòa thượng kia sao phải đi tranh mua với cô gái kia.

Diệp Mặc không ngờ thật sự có người biết hàng, nhưng hắn đã bán cho cô gái này rồi, thì sẽ không bán cho người thứ hai, thấy cô nhìn qua, Diệp Mặc lập tức nói:

- Cô đến trước, cô trả tiền đi.

Lúc này những người xung quanh đều nhận ra, Lão hòa thượng này ở quầy hàng chữ Cổ, ngay cả ông ta cũng đến mua đồ của Diệp Mặc, khẳng định đồ của Diệp Mặc là đồ thật rồi, nhất thời khách ở quầy của Diệp Mặc đông lên.

Gã đàn ông trung niên kia cũng hiểu mình chiếm được chút tiện nghi, liền vội vàng tiến lên nói với Diệp Mặc:

- Nếu như cậu tin tưởng tôi, tôi viết chi phiếu cho cậu, tôi sẽ giúp cậu đổi ra tiền mặt.

Diệp Mặc cũng không quá để ý, chỉ cần lấy được tiền là được, hơn nữa hắn cũng không có thẻ.

Nghe thấy gã trung niên nói vậy, cô gái kia cùng với chàng thanh niên cũng phụ họa theo, hắn không thể đi cùng người khác, nhưng mấy người này cũng có chút tư cách, lúc đi đổi tiền cho Diệp Mặc, cũng không cầm đồ đi.

Gã thanh niên đứng cùng An Nhạn, cũng lập tức đi đến, rất khách khi nói:

- Anh bạn dây chuyền vừa rồi còn không, có thể bán cho tôi một cái? Hoặc là tôi đặt làm một chiếc, giá cả có thể thương lượng.

Diệp Mặc thấy không phải là nữ nhân đáng ghét kia đến, cảm thấy thoải mái hơn, nhưng cũng lập tức trả lời:

- Xin lỗi, dây chuyền này hết rồi, cũng không thể đặt trước được, dây chuyền này là do một vị tiền bối cao nhân nhờ tôi bán. Bán xong năm chiếc này là hết rồi.

Gã thanh niên nghe thấy Diệp Mặc nói thế rất thất vọng, An Nhạn ở đằng sau thì càng cảm thấy thất vọng vô cùng, trong lòng bắt đầu thấy hối hận lúc ban đầu 100 ngàn không mua một cái.

Nhưng thấy người đến hỏi càng ngày càng nhiều gã thanh niên thấy Diệp Mặc thực sự là hết hàng rồi, chỉ có thể rời ánh mắt tới cô gái vừa mua chiếc dây chuyền, nhà cô có ba người, mỗi người một cái, không biết có thể chuyển nhượng lại một chiếc không, nghĩ đến đây gã thanh niên nói với cô gái:

- Xin chào, cô mua ba chiếc dây chuyền, có thể bán lại cho tôi một chiếc không, tôi có thể trả thêm 100 ngàn

Khóe miệng cô gái này lập tức nhếch lên có chút bất mãn nói:

- Anh cảm thấy chúng tôi thiếu 100 ngàn của anh sao? nguồn

Những người xung quanh đều có thể nhận ra, cô gái này đích thực không phải là loại người thiếu mấy trăm ngàn.

Diệp Mặc thầm than, hiệu ứng thương hiệu của chữ Cổ thật tốt, hắn có thể bán cho gã trung niên 3 cái, có thể là do may mắn, nhưng sau đó có nhiều người đến mua là do hiệu ứng thương hiệu của Lão hòa thượng.

Lúc này Lão hòa thường còn đang nghiên cứu đan dược trong chiếc bình, ông không ngừng ngửi ngửi, thậm chí còn hỏi Diệp Mặc có thể lấy ra xem không, Diệp Mặc đương nhiên đồng ý, nói ra, cũng là nhờ có ông ta , tuy rằng dây chuyền của hắn căn bản cũng bán được rồi, nhưng Diệp Mặc cũng có chút cảm kích Lão hòa thượng này.

Gã trung niên cùng với cô gái kia còn có gã thanh niên đều đã quay về chỉ là gã trung niên cầm tấm chi phiếu hai triệu đưa cho Diệp Mặc, và nói:

- Tiền của hai người bọn họ đã đưa cho tôi rồi, tôi trực tiếp viết cho cậu một tấm chi phiếu, thuế tôi cũng giúp cậu nộp rồi.

Diệp Mặc đối với gã trung niên này càng có hảo cảm, đoán rằng người này sợ Diệp Mặc bị lừa nên thu tiền sau đó giúp Diệp Mặc viết một chi phiếu, có thể thấy gã là một người tinh ý, nếu không cũng sẽ không làm như vậy.

Diệp Mặc nhận chi phiếu nói:

- Cảm ơn, nhưng tiền của tôi cũng không nhiều như thế này?

Người trung niên kia cười cười khoát tay nói:

- Tôi biết, tôi còn muốn mua mấy bình dược hoàn.

- Số tiền dư cậu xem có thể mua được mấy bình thì bán cho tôi từng ấy.

Nghe thấy người trung niên nói vậy, Diệp Mặc còn chưa nói gì, Lão hòa thượng kia lại nói:

- Thí chủ, những dược hoàn còn lại này tôi mua hết, cậu cho cái giá đi.

Xem ra Lão hòa thượng cũng sợ có người mua hết dược hoàn, cho nên mở miệng nói trước.

Quả nhiên Lão hòa thượng vừa nói xong, bên cạnh đã có người lập tức cảm thấy ảo não.

Diệp Mặc khẽ mỉm cười:

- Được, 200 ngàn một viên đi, nhưng tôi cũng không phải thí chủ, tôi sẽ thu tiền đấy.

Diệp Mặc biết, đại đa số những người ở đây đều có tiền, có lẽ hắn là người nghèo nhất, cho nên hắn cũng không cần cảm thấy nhiều, cứ thu đi.

Diệp Mặc cầm hai bình đưa cho người trung niên nói:

- Hai bình trong này giống nhau, cấp cứu hoàn. Một bình là Mỹ nhan hoàn, một bình là dùng cho Luyện công, cụ thể như thế nào, tôi đều viết trên tờ giấy này, ở bên trong bình đấy, ông tự mở ra xem đi.

Sáu bình còn lại toàn bộ bị Lão hòa thượng mua hết.

Thấy những đồ vật của Diệp Mặc bị Lão hòa thượng ở Quầy chữ Cổ mua hết, lập tức có rất nhiều người chen chúc nhau bỏ tiền ra mua, nhưng Diệp Mặc đã bán hết, kết thúc công việc rồi.

Thấy Diệp Mặc đến đan dược cũng bán hết, hơn nữa còn đang chuẩn bị rời đi, An Nhạn mới phát hiện mình không mua được gì, nếu như đúng như Lão hòa thượng nói, thì Mỹ nhan hoàn của hắn thật sự có tác dụng dưỡng nhan?

Đấy chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là chiếc dây chuyền cô nhìn trúng đầu tiên cũng không có được, cái này lập tức làm cho An Nhạn cảm thấy không thoải mái, không còn để ý đến thể diện, lập tức chen vào nói với Diệp Mặc:

- Đồ của anh là do tôi nhìn thấy trước tiên, bây giờ tôi cũng không phải muốn mua bây giờ, anh có thể giúp tôi đặt làm một chiếc dây chuyền không?

Giọng điệu nói chuyện rõ ràng nhã nhặn hơn, cô càng nghĩ tới chiếc dây chuyền thì càng cảm thấy yêu thích, nhưng thật sự giống như tên khốn kiếp này nói:

- Cơ hội chỉ có mộtt lần, bỏ qua thì sẽ không còn nữa, 200 ngàn có thể kiếm lại được, nhưng cơ hội qua rồi thì không thể có lại được.

Đừng nói là Diệp Mặc, mà ngay cả đến người trung niên cũng cảm thấy An Nhạn có chút vấn đề, vừa rồi còn nói với mình đồ của Diệp Mặc chỉ là mấy thứ rác rưởi chỉ đáng giá mấy trăm đồng, bây giờ cũng là cô ta muốn đặt hàng Diệp Mặc, không khỏi lắc đầu, may mà ông không nghe lời cô ta, nếu không thì đúng là phải hối hận rồi.

- Đúng vậy, tôi cũng muốn đặt.

Giữa đám người lập tức cũng có người phụ họa.

Diệp Mặc thật sự muốn bây giờ nhận dặt, sau đó quay về không ngừng làm ra, nhưng hắn cũng biết sự việc cũng nên kết thúc ở đây, bây giờ hắn còn nói tránh được, một khi sau này làm nhiều rồi, rất khó nói rõ ràng, hơn nữa sự việc lần này do Lão hòa thượng hắn cũng để lộ ra qúa nhiều rồi.

Nghĩ đến đây Diệp Mặc đành phải nói:

- Thật sự xin lỗi, đồ vật này là tôi chỉ bán hộ, còn hay không, thì tôi cũng không dám nói trước, có thể hội giao lưu lần sau tôi còn bán hộ, nhưng còn phải xem họ còn hàng không đã.

Diệp Mặc cũng không từ chối thẳng, dù sao bán cũng quá lời, nói không chừng có một ngày hắn cần tiền, lại có thể đến kiếm một ít, hơn nữa hội giao lưu pháp khí này hình như năm nào cũng có, chỉ có địa điểm tổ chức khác nhau mà thôi.

Thấy Diệp Mặc nói như vậy rất nhiều người thất vọng bỏ đi, nhưng cũng không cảm thấy quá nhiều hối hận, dù sao cũng chỉ là một cái pháp khí, cũng chưa ai nhìn thấy hiệu quả thực sự, náo nhiệt qua đi thì cũng coi như xong rồi.

Chỉ có người trung niên và Lão hòa thượng là không bỏ đi, đến An Nhạn cũng tức giận hầm hầm xoay người bỏ đi, trong lòng đem Diệp Mặc ra nguyền rủa không biết bao nhiêu lần.

- Tôi là Dịch Cửu Hà, kinh doanh mấy công ty, đây là danh thiếp của tôi, nếu có gì cần tôi hỗ trợ, xin cứ việc phân phó.

Nói xong Dịch Cửu Hà lấy ra tấm danh thiếp, với kinh nghiệm thương trường nhiều năm khiến gã cảm thấy Diệp Mặc không phải người tầm thường, nổi lên ý tưởng muốn kết giao, để lại một tấm danh thiếp.

Diệp Mặc một không có danh thiếp, hai cũng không có di động, chỉ có thể nhận danh thiếp khách khí một câu.

Đợi một lúc Diệp Mặc không đưa danh thiếp lại, Dịch Cửu Hà tuy có chút thất vọng, nhưng nhìn sang bên cạnh thấy Lão hòa thượng hình như đang có việc đợi Diệp Mặc, chỉ còn cách cáo từ Diệp Mặc dẫn hai con gái rời đi.

- Bố, đây là lần đầu tiên con thấy bố chủ động đưa danh thiếp, mà người khác không đưa lại.

Một cô con gái đi sau lưng Dịch Cửu Hà nói.

- Em, em sai rồi, người này không phải là không muốn đưa lại, em xem hắn đến thẻ ngân hàng còn không có, thì làm sao có danh thiếp? chị đoán hắn đến di động cũng không có, nói không chừng những đồ vật này thực sự là do một tiền bối ẩn cư nhờ hắn bán ra.

Cô con gái khác lập tức phản bác.

Dịch Cửu Hà mắt sáng lên, gã lập tức nghĩ tới Diệp Mặc rất có khả năng không có danh thiếp, chứ không phải là không muốn kết giao với gã, nghĩ tới đây không kìm được xoa đầu con gái nói:

- Ừm, Nghiên Nghiên nói rất đúng, hắn không giống loại người ngạo mạn, đấy là một cao nhân, hơn nữa, các con phải nhớ dây chuyền lúc nào cũng phải mang bên mình.

Thấy người trung niên dẫn hai con gái rời đi, quầy của Diệp Mặc không còn ai, Lão hòa thượng mới nói:

- Lão nạp là Ngộ Quang của Giác Vân Tự, không biết quí tính thí chủ?

Diệp Mặc giật mình, nhìn chữ Cổ nhỏ ở góc áo Lão hòa thượng, lập tức hỏi:

- Xin hỏi Ngộ Quang trưởng lão, người là người của môn phái cổ võ?

Lão hòa thượng lắc lắc đầu nói:

- Cổ võ nói dễ vậy sao, bọn họ đều không xuất thế, Lão nạp chỉ là một hòa thượng bình thường của Giác Vân Tự. Nhưng lần triển lãm này, cũng có giúp một môn phái Cổ võ bán chút đồ vật, Lão nạp có chút việc muốn hỏi thí chủ, không biết thí chủ có rảnh không.

Diệp Mặc cực kỳ thất vọng, hóa ra đến hội trường không phải môn phái Cổ võ chân chính, chỉ là một số đơn vị phụ giúp, xem ra muốn hỏi được tung tích của Lạc Tố Tố thật có chút khó khăn.

Đọc truyện chữ Full